Thấy lão nhân này cứ nhìn mình cười tùm tà tùm tỉm, Tô Hiến Thành liền cảm thấy rợn người không thoải mái, thế nhưng hắn vẫn phải miễn cưỡng nặn ra nụ cười đáp lại.
Lần trước Tráng Tộc cho Vi Oánh Phi cùng Nông Chí Cường đi sứ, hiện tại Tô Hiến Thành đích thân tới thăm Ung Châu, một phần để đáp lễ, một phần vì có chuyện bàn bạc, ngoài ra cũng là vì cái toà thư lâu này mà tới!
Cả Đỗ Anh Vũ cùng Tô Hiến Thành đều rất đề cao tầm quan trọng của việc giáo dục, trong đó thư tịch tự nhiên đóng vai trò quan trọng, thậm trí bình thường nó còn được coi là phần tài sản quý giá của các thế gia vọng tộc đời đời gìn giữ.
Yên Hưng sau này còn muốn mở Quốc Học Viện, tự nhiên cần phải có cho riêng mình một toà tàng thư lâu, vậy nên một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của Tô Hiến Thành tại phương Bắc chính là nhanh chóng thu lấy cái tòa Ung Châu Thư Lâu này về làm của riêng.
Lần trước Tô Hiến Thành chấp nhận cho Vi, Nông hai người tiến vào Đại Việt một phần lý do cũng vì muốn hoà hoãn Tráng Tộc, tiếp bước chuẩn bị cho kế hoạch trên.
Thế nhưng biết đồ tốt không phải chỉ cho Tô Hiến Thành cùng Đỗ Anh Vũ hai người bọn hắn.
Tráng Tộc không phải đám người ngu, ít nhất Nguỵ Bàng không phải, hắn tất nhiên cũng biết đến tầm quan trọng của truyền thừa thư tịch, vậy nên Tô Hiến Thành muốn lấy đi hết là không thể nào, Nguỵ Bàng chỉ ưng thuận cho họ Tô có thể mang người tới sao chép một phần, hơn thể nữa trước đó còn phải đánh đổi bằng lương thực cùng nhu yếu phẩm cho người Tráng mới được.
Vốn liếng của Liêm Châu không nhiều, hiện tại còn đang phải thắt lưng buộc bụng, dựa nhiều vào viện trợ từ Yên Hưng cũng như việc làm ăn của Đỗ Anh Hậu tại Quảng Châu Thành, sao có thể dư dả phục vụ cho nhu cầu của tộc Tráng.
Lâm vào tình thế buộc, Tô Hiến Thành phải tính đến cách khác, cũng là 2 thứ vốn liếng lớn tốt nhất của Tô Hiến Thành lúc này có thể đem ra đổi.
Tráng Tộc không phải muốn chuyển mình, biến từ mô hình thị tộc sang mô hình công chức sao? Bọn hắn vẫn đang đau đầu về việc đào tạo nhân viên chuyên ngành quản lý sao?
Bọn hắn không phải cũng đang muốn mở rộng mạng lưới thương mại trao đổi hàng hoá sao?
Tất cả những điều trên Tô Hiến Thành có đủ quyền lực để quyết sách giúp bọn hắn.
Ngoài ra còn có tin tức độc quyền của chiến sự Phương Bắc, có thể ảnh hưởng đến tồn vong của Tráng Tộc, theo đánh giá của Tô thư sinh thì nó là có giá trị liên thành.
Sắp xếp lại các dòng suy nghĩ một hồi, Tô Hiến Thành hắn mặc dù không phải dân làm ăn, thế nhưng ở lâu với Đỗ, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, họ Tô tự nhiên cũng sẽ học được một số mánh khoé.
Có Lưu Kỷ dẫn đường, Tô Hiến Thành thoải mái mang người tiến vào bên trong, toà thư lâu này đồ số hơn là hắn nghĩ, bản chất là kẻ yêu học vấn, nhìn thấy một cơ ngơi như vậy Tô Hiến Thành ánh mắt không khói sáng bừng lên.
“Tất cả sẽ phải là của ta, của Đại Việt ta!” Đáy lòng Tô Hiến Thành thét gào như một con sói tham lam.
Đi sâu vào thêm một đoạn, tại tầng hai của thư lâu, họ Tô vừa ngẩng đầu đã thấy một nam nhân tướng tá bệ vệ đang ôm lấy một cuốn sách nghiền ngẫm.
Ngụy Bàng cũng phát hiện có người tới, hắn hạ cuốn sách trên tay xuống, từ trên cao nheo mắt nhìn, đúng lúc Tô Hiến Thành cũng đang ngẩng đầu nhìn hắn, bốn mắt cứ vậy mà va chạm vào nhau.
“Kẻ này... chính là Nguỵ Bàng sao?”
Tô Hiến Thành sắc mặt có điểm phức tạp thầm nghĩ.
Một kẻ mà một năm trước chính là đại địch, hiện tại lại xuất hiện với tư cách là đồng minh, bảo Tô Hiến Thành có thể cảm thấy tự nhiên mời là lạ.
Trái với vẻ đăm chiêu của Tô Hiến Thành, Nguỵ Bàng ngược lại mười phần thoải mái, phất tay áo cười nói:
- Phía dưới phải chăng là Tô Thị Trưởng? — QUẢNG CÁO —
Tô Hiến Thành nghe họ Nguỵ gọi mình là Thị Trưởng lòng cũng có chút cả kinh, thế nhưng khuôn dung vẫn điềm nhiên như không, chắp tay thi lễ:
- Nguỵ Động Chủ, Tô mỗ đến có chút đường đột, mong Nguỵ Động Chủ chớ trách!
Ngụy Bàng ngửa đầu ha ha cười lớn, đáp:
- Tô Thị Trưởng chớ khách khi, ta hiện tại nào còn là cái gì động chủ...
Ngưng lại một chút, Nguỵ Bàng chăm chú nhìn biểu hiện của họ Tô, giọng bình bình nói tiếp:
- Ngược lại, Nguỵ mỗ cảm thấy cái danh Thị Trưởng nghe rất bùi tai, hay là các hạ cũng coi ta là Ung Châu Thị Trưởng đi, ha ha, đều là cùng cấp, nói chuyện không cần đa lễ.
Nói thật, mặc dù trước đó Nguỵ Bàng để lại cho Tô Hiến Thành ấn tượng không tốt chút nào, thế nhưng hiện tại gặp mặt, vẻ hảo sảng cũng như phong phạm của họ Nguỵ thật khiến Tô thư sinh phải nhìn nhận lại kẻ này bằng con mắt khác.
- Vậy liền theo ý của Nguỵ... thị trưởng rồi! - Tô Hiến Thành chắp tay nói.
- Ha ha, có vậy chứ! Mới Tô thị trưởng lên đây nói chuyện! - Nguỵ Bàng mỉm cười, ra dấu mời:
Lưu Kỷ thấy hai người giao lưu, mỉm cười nói bản thân già cả, lên lầu không tiện, liền lui ra bên ngoài, nhường lại sân khấu cho người trẻ tuổi.
Tô Hiến Thành cũng chẳng chối từ, dẫn theo hai người đồng loạt tiến đến chỗ họ Nguỵ, lúc này bên trong đại thư lâu chỉ còn lại bốn người bọn hắn, Nguỵ Bàng liếc mắt nhìn qua hai kẻ đang đứng phía sau lưng Tô Hiến Thành, cau mày hỏi:
- Hai vị này là...
Tô thư sinh không nhanh không chậm nói:
- Không giấu gì Nguỵ thị trưởng, hai người bọn hắn hiện tại là một giới bạch thân, thế nhưng trước kia cũng có thể xem như là quan phụ mẫu một phương, tại hạ dẫn tới để ra mắt Nguỵ thị trưởng.
Ngoái đầu nhìn về chỗ hai tên đứng phía sau, một kẻ thì ra vẻ điềm tĩnh, một kẻ thì sợ sệt ra mặt, Tô Hiến Thành cười lạnh một tiếng, giọng điệu hoà nhã tại chỗ giới thiệu:
- Vị này họ Vu, trước là Liêm Châu Huyện Lệnh, vị này họ Ngôn, trước là Khâm Châu Huyện Thừa...
Ánh mắt đảo về chỗ Ngụy Bàng, Tô Hiến Thành chính nghĩa ngôn từ, chắp tay nói:
- Hai vị này trước là khách của Đỗ sứ quân nhà ta, hiện tại muốn gửi gắm tại Ung Châu một thời gian, mong Nguỵ đại nhân thành toàn...
Ngụy Bàng ồ lên một tiếng, tay vuốt vuốt râu cằm, đánh giá hai tên này một hồi như thể đang kiểm kê hàng hoá, sau một hồi hắn mới hỏi lại:
- Đều là kẻ có kinh nghiệm ha?
- Đều là kẻ có kinh nghiệm! - Tô Hiến Thành gật đầu, chắc nịnh đáp.
- Được! - Nguỵ Bàng cũng hiểu ý đồ của họ Tô, không thấy phản cảm ngược lại càng mừng vui, khẽ cười gật đầu.
— QUẢNG CÁO —
Đàm phán bước đầu xem như có chút tiến triển, Tô Hiến Thành bản thân tiến thoái có độ, cùng Nguỵ Bàng nói ít nghe nhiều, rất nhanh liền cảm thấy hoà hợp, hai người bọn hắn một lần đàm thoại chính là nói đến tối muộn, chỉ đến khi nhìn ra bên ngoài thấy sắc trời đã về đêm lúc nào không hay, Tô Hiến Thành lúc này mới đứng dậy, lấy lý do đã muốn không tiện quấy rầy, bản thân muốn trở về dịch trạm nghỉ ngơi để rời đi.
Không biết cả hai bàn tính chuyện gì, thế nhưng ngay sau khi Tô Hiến Thành mang cười rời khỏi, nụ cười trên môi Nguỵ Bàng từ từ biến mấy mất.
Bất kể hiện tại đã về đêm muộn, hắn lập tức cho người mời Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy hai vị trưởng tộc tới họp bàn.
Ngay khi vừa gặp mặt, họ Ngụy đã ném ra cho hai người một kinh thiên tin tức.
Tháng 1 năm sau, tại Kim Lăng sẽ có một trận đại chiến.
Mà trận đại chiến này cũng sẽ quyết định xem Tráng Tộc bọn hắn liệu có thể đứng vững gót chân tại Quảng Tây hay không.
...
Kim Lăng nằm tại Hồ Bắc Tống Triều, cách rất xa Quảng Tây Đạo của người Tráng, từ Ung Châu tới đó khoảng gần 1300 cây số, tính theo dặm thì là gần 2600 dặm.
Qua đó để biết khoảng cách giữa hai nơi là rất xa xôi, thế nhưng khi nói vị thế của Tráng Tộc tại Quảng Tây lại phụ thuộc vào một trận chiến xảy ra trong tương lại tại Kim Lăng... điều này chính là sự thật, không phải chuyện đùa!
Không, phải nói không chỉ mình Tráng Tộc mà thậm trí cả vận mệnh Tống Quốc đều có thể biến thiên sau trận chiến này.
Ngày xưa Đỗ Anh Vũ sau khi xem qua Thuỷ Hử thì có chút tò mò về cái nhân vật Phương Lạp này.
Thế giới quan của tác phẩm này xoay quanh đám người Lương Sơn, trải qua đủ mọi trận chiến to nhỏ các loại, vậy mà lại bị một “kẻ phản diện” gần như quét sách, họ Phương lập tức thu hút sự chú ý của Đỗ Anh Vũ.
Trong lúc rảnh rỗi Đỗ tiểu tử từng có tìm hiểu đôi chút, theo lịch sử ghi nhận thì đánh đại họ Phương không phải quân Lương Sơn như trong tiểu thuyết hay phim ảnh mà lại là Đồng Quán.
Và trận chiến quyết định thành bại của vị Phương giáo chủ này chính là tại Tú Châu gần Kim Lăng.
Nghĩa quân Phương Lạp sau khoảng thời gian bành chướng, chiếm đến 4 châu thì bản thân họ Phương
đã không thể kiểm soát nổi nữa, nhìn thì có vẻ lớn mạnh nhưng giống như một quả bóng phình to.
Người ta sẽ không biết nó vỡ vào lúc nào thế nhưng chắc chắn là sẽ vỡ!
Thời điểm đó chính là khi Phương Thất Phật thất bại ở Tú Châu, kể từ đó Phương Lạp binh bại như núi đổ, toàn bộ địa phương trước kia chiếm đóng đều lần lượt bị quân Tống đoạt lại cho bằng sạch, bản thân hắn cũng chỉ có thể cố thủ thêm một chút thời gian ở Hàng Châu rồi cuối cùng bị quân nhà Tống đánh bại hoàn toàn.
Kết thục cuộc khởi nghĩa quy mô lớn trong thời gian từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc vỏn vẹn chưa đầy một năm.
Cái điểm này rất giống với tình trạng của Nông Trí Cao năm xưa khi đánh chiếm cả một vùng rộng lớn thế nhưng không thể quản được hết, tình thế như bèo trôi không rễ, kết cục bị Địch Thanh đánh bại một trận liền giống như một viên domino đổ xuống, kéo theo toàn bộ địa bàn đều sụp đổ.
Bản thân Đỗ Anh Vũ cũng từng lấy một giả định...
Nếu lần đó Phương Lạp không thua, liệu hắn có thể thành công lập đổ nhà Tống hay không?
Phân tích một hồi lâu, nếu dẹp bỏ đi yếu tố may mắn hay thiên mệnh sở quy bla bla các loại thì đáp án liền không mấy khả quan...
— QUẢNG CÁO —
Thế nhưng...
Đỗ Anh Vũ có thể khẳng định Phương Lạp ít nhất là sẽ không thảm bại nhanh chóng đến như vậy.
Cơ hội duy nhất cho Phương Lạp lật bàn chính là chiếm lấy được Kim Lăng.
Ở đó có một toà thành rất nổi tiếng gọi là thành Tương Dương.
Trước có Tương Dương kiên thành, sau có vạn dặm Trường Giang, bằng mọi giá cố thủ cho đến khi biến cố Tĩnh Khang xảy ra.
Đó chính là đường thoát thân duy nhất của Phương Lạp, không có đường thứ hai.
Tất nhiên biến số lúc nào cũng có thể xảy ra, hơn nữa trong mắt Đỗ Anh Vũ việc nghĩa quân Phương gia cùng Tống Triều quân đội đánh nhau chỉ là chó cắn chó, ai thắng cũng không quan trọng, lưỡng bại câu thương chính là tốt nhất.
Nhưng nếu Phương Lạp bại chậm một chút, Đỗ công tử sẽ càng có cách thu lấy nhiều chất dinh dưỡng hơn nữa.
Thư của hắn gửi đến cho Tô Hiến Thành, một mặt yêu cầu toàn bộ Khâm Liêm án binh bất động, Kim Lăng quá xa, chút binh tốt con cỏn tại nơi này tác động không có tới, mà dẫu có cố sức chạy tới cũng chẳng gảy được bao nhiêu bọt nước, ngược lại có thể thử xua một con sói khác tham chiến xem sao.
Tráng Binh chính là con sói mà Đỗ Anh Vũ muốn nói.
Tình trạng của người Tráng tại Quảng Tây hiện tại cũng bấp bênh vô định, nếu xét về tất cả mọi mặt thì nội tình Tráng Tộc tự nhiên không thể sánh bằng Tống Quốc, vốn dĩ Ngụy Bàng còn từng tính đến trường hợp xấu nhất chính là ngay khi mùa mưa kết thúc, Tống Quân sẽ xua quân xuất quân đánh thẳng nào Ung Châu.
Bản thân Tống Quân cũng thật từng có ý định như vậy, chỉ là người tính không bằng trời, không biết từ đâu đột ngột xuất hiện một cái Phương Lạp thu hút hỏa lực cùng như sự chú ý của nhà Tống, vậy nên mới khiến người Tráng có cơ hội thở dốc một chút.
Hiện tại tình thế của Tráng Tộc có bao nhiêu thời gian hoàn toàn phụ thuộc vào việc Phương Lạp hắn có thể trèo chống được bao lâu, bản thân Nguỵ Bàng tất nhiên cũng không muốn Phương Lạp thua sớm như vậy.
Ít nhất cũng là nên trụ lại 3-5 năm gì đó để hắn có thêm thời gian chuẩn bị.
Sau khi nói chuyện với Tô Hiến Thành, Nguỵ Bàng hắn kể cả khi đã biết đây là mưu đồ của đối phương thế nhưng cái Dương Mưu này hắn không thể nào chống đỡ được.
Một là chờ Phương Lạp thua, Tống Quốc sớm ổn định lại chút tình hình thì Tráng Tốc bọn hắn sẽ là nạn nhân tiếp theo.
Hai... chính là thử cứu Phương Lạp một chút.
Đây là vấn đề nghiêm trọng ảnh hưởng đến sinh tử tồn vong, một mình họ Nguỵ cũng không có quyền đơn phương quyết sách hết thảy, vậy nên hắn mới gọi Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy lại đây để họp bàn đối sách.
Rốt cuộc...
Nên đánh hay là không đánh!