Kim Lăng nằm tại Hồ Bắc Tống Triều, cách rất xa Quảng Tây Đạo của người Tráng, từ Ung Châu tới đó khoảng gần 1300 cây số, tính theo dặm thì là gần 2600 dặm.
Qua đó để biết khoảng cách giữa hai nơi là rất xa xôi, thế nhưng khi nói vị thế của Tráng Tộc tại Quảng Tây lại phụ thuộc vào một trận chiến xảy ra trong tương lại tại Kim Lăng... điều này chính là sự thật, không phải chuyện đùa.
Không, phải nói không chỉ mình Tráng Tộc mà thậm trí cả vận mệnh Tống Quốc đều có thể biến thiên sau trận chiến này.
Ngày xưa Đỗ Anh Vũ sau khi xem qua Thuỷ Hử thì có chút tò mò về cái nhân vật Phương Lạp này, rảnh rỗi hắn từng có tìm hiểu đôi chút, theo lịch sử thì đánh đại họ Phương không phải quân Lương Sơn như trong tiểu thuyết hay phim ảnh mà lại là Đồng Quán.
Và trận chiến quyết định thành bại của vị Phương giáo chủ này chính là tại Tú Châu gần Kim Lăng.
Nghĩa quân Phương Lạp sau khoảng thời gian bành chướng, chiếm đến 4 châu thì đã không thể kiểm soát nổi nữa, đến khi Phương Thất Phật thất bại ở Tú Châu thì kể từ đó Phương Lạp binh bại như núi đổ, toàn bộ địa phương trước kia chiếm đóng đều lần lượt bị đoạt lại cho bằng sạch, bản thân hắn cũng chỉ có thể cố thủ thêm chút thời gian ở Hàng Châu rồi sau đó bị quân nhà Tống đánh bại hoàn toàn.
Thời gian vỏn vẹn chưa đầy một năm.
Cái này rất giống với tình trạng của Nông Trí Cao năm xưa khi đánh chiếm cả một vùng rộng lớn thế nhưng không thể quản được hết, tình thế như bèo trôi không rễ, kết cục bị Địch Thanh đánh bại một trận liền giống như một viên domino đổ xuống, kéo theo toàn bộ địa bàn đều sụp đổ.
Đỗ Anh Vũ cũng từng lấy một giả dụ.
Nếu lần đó Phương Lạp không thua, liệu hắn có thể thành công lập đổ nhà Tống hay không?
Phân tích một hồi lâu, nếu dẹp bỏ đi yếu tố may mắn hay thiên mệnh sở quy thì đáp án liền không mấy khả quan, thế nhưng Đỗ Anh Vũ có thể khẳng định Phương Lạp sẽ không thảm bại nhanh chóng đến như vậy.
Cơ hội duy nhất cho Phương Lạp lật bàn chính là chiếm lấy được Kim Lăng.
Ở đó có một toà thành rất nổi tiếng gọi là thành Tương Dương.
Trước có Tương Dương kiên thành, sau có vạn dặm Trường Giang, bằng mọi giá cố thủ cho đến khi biến cố Tĩnh Khang xảy ra.
Đó chính là đường thoát duy nhất của Phương Lạp.
Tất nhiên biến số lúc nào cũng có thể xảy ra, hơn nữa trong mắt Đỗ Anh Vũ việc nghĩa quân Phương gia cùng Tống Triều quân đội đánh nhau chỉ là chó cắn chó, ai thắng cũng không quan trọng, lưỡng bại câu thương chính là tốt nhất.
Nhưng nếu Phương Lạp bại chậm một chút, Đỗ công tử sẽ càng có cách thu lấy nhiều chất dinh dưỡng hơn nữa.
Thư của hắn gửi đến cho Tô Hiến Thành, một mặt nói toàn bộ Khâm Liêm án binh bất động, Kim Lăng quá xa, chút binh tốt con cỏn tại nơi này không động không có tới, mà động tới cũng chẳng gảy được bao nhiêu bọt nước, ngược lại có thể thử xua một con sói khác tham chiến xem sao.
Tráng Binh chính là con sói mà Đỗ Anh Vũ muốn nói.
Tình trạng của người Tráng tại Quảng Tây hiện tại cũng bấp bênh vô định, nếu xét về tất cả mọi mặt thì nội tình Tráng Tộc tự nhiên không thể sánh bằng Tống Quốc, vốn dĩ Ngụy Bàng còn từng tính đến trường hợp xấu nhất chính là ngay khi mùa mưa kết thúc, Tống Quân sẽ xua quân xuất quân đánh thẳng nào Ung Châu.
Bản thân Tống Quân cũng thật từng có ý định như vậy, chỉ là người tính không bằng trời, không biết từ đâu đột ngột xuất hiện một cái Phương Lạp thu hút hỏa lực cùng như sự chú ta của nhà Tông, vậy nên mới khiến người Tráng có cơ hội thở dốc một chút.
Hiện tại bản thân Tráng Tộc có bao nhiêu thời gian hoàn toàn phụ thuộc vào việc Phương Lạp hắn có thể trèo chống được bao lâu, bản thán Nguỵ Bàng cũng không muốn Phương Lạp thua sớm như vậy.
Ít nhất cũng là nên trụ lại 3-5 năm gì đó để hắn có thêm thời gian chuẩn bị.
Sau khi nói chuyện với Tô Hiến Thành, Nguỵ Bàng hắn kể cả khi đã biết đây là mưu đồ của đối phương thế nhưng cái Dương Mưu này hắn không thể nào chống đỡ được.
Một là chờ Phương Lạp thua, Tống Quốc sớm ổn định lại chút tình hình thì Tráng Tốc bọn hắn sẽ là nạn nhân tiếp theo.
Hai... chính là thử cứu Phương Lạp một chút.
Đây là vấn đề nghiêm trọng ảnh hưởng đến sinh tử tồn vong, bản thân họ Nguỵ cũng không có quyền quyết sách hết thảy, vậy nên hắn mới gọi Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy lại đây để họp bàn đối sách.
Nên đánh hay là không đánh!
...
Thời gian quay ngược, trở lại với câu chuyện tại Kinh Thành Thăng Long, lúc này thời gian đang gần đến ban trưa.
Tại Chúng Tiên Đài, Yến hội vẫn đang diễn ra suôn sẻ.
Lão Nội thị theo lệnh của Bệ Hạ đi tới gian lều của Đỗ Anh Vũ để tìm họ Đỗ, đáng tiếc chậm một bước, lúc tới đã không thấy bóng đáng người đâu, Hoa Nương thì hướng về lão Ngô uyển chuyển mỉm cười, nói công tử đi giải, qua loa lão một hồi.
Lão nhân gật đầu nhẹ, ánh mắt đảo qua chỗ của Hoa Nương, Vi Oánh Phi cũng như đám thuốc hạ phía sau của Đỗ Anh Vũ một lượt, thân là Khu Mật Viện Đại Tổng Quản, ánh mắt của lão ta tự nhiên rất sâu cay vô cùng, chỉ liếc qua cũng biết những kẻ ngồi tại đây đều là hảo thủ.
Mà khi biết điều này lão lại càng cả kinh
“Thật không biết tên nhóc kia làm thế nào mà quy tụ được đám người này!” Lão Nội Thị thầm nghĩ trong đầu.
Người đã không thấy, xem như cũng có đáp án để bàn giao với Bệ Hạ, Ngô Quý Thường toan muốn quay lưng rời đi, chợt lão ta nhận ra có điều gì đó không đúng lắm, liếc trở lại chỗ của Vi Oánh Phi, Hoa Nương nàng là thị thϊếp của Đỗ Anh Vũ thì lão đã sớm nhận biết, thế nhưng nữ nhân lạ mặt này lão mới gặp lần đầu.
Lão Thái Giám trầm giọng hỏi một câu:
- Không biết vị tiểu thư này là người phương nào?
Vi thị thấy lão nhân đột nhiên hướng về chỗ mình thăm dò liền cả kinh.
Lời lão ta hỏi nàng nghe không có hiểu, liền đưa mắt nhìn sang chỗ của Hoa Nương.
Đúng lúc này, từ phía xa có thanh âm lanh lảnh vang vọng tới.
“Đông đông đông!”
Tiếng chuông cổ chậm rãi vang lên, báo chính ngọ đã điểm.
Theo thông lệ giữa điển lễ thì lúc này là khoảng thời gian nghỉ để bách quan có thể rời đi rửa mặt cũng như tu chỉnh xiêm y.
Bản thân Bệ Hạ cũng sẽ mang theo cận vệ khởi giá về hoàng cung, lễ tiệc tiếp theo sẽ diễn ra tại Điện Thiên An, Nhân Tông cũng phải nghỉ ngơi một chút để tối nay có thể chủ trì buổi lễ.
Nhận thấy thời gian đã điểm, Lão Nội Thị không muốn tiếp tục dông dài nữa là lập tức xoay người rời đi, hộ giá Bệ Hạ trở lại hoàng cung.
Trước lúc đi lão còn nhìn lại hai thị thϊếp của Đỗ Anh Vũ một chút.
Không thể không nói Đỗ tiểu tử nữ nhân duyên cũng rất tốt, nữ nhân bên cạnh hắn không ai không phải quốc sắc thiên hương, mà mỗi người lại có một vẻ riêng biệt không ai giống ai.
Hiện tại đã vậy, chờ đến lúc hắn thực sự trưởng thành thì không biết còn “tốn gái” như thế nào nữa.
Nghĩ đến đây, Ngô Quý Thường đột nhiên cảm thấy áp lực thay cho cháu gái của mình.
Không được!
Đỗ Anh Vũ chính là cháu rể mà lão nhắm tới, kẻ này nhất định lão không buông bỏ.
Lão cảm thấy hiện tại càng phải nhanh chóng thúc dục Bệ Hạ về mối hôn sự này, trước đính cái hôn ước, chờ qua 3-4 năm thì thành hôn sự.
Nghĩ một hồi, lão nhân bước đi càng thêm phần tốc độ.
Cho đến khi lão nhân rời đi xa, Hoa Nương mới thực sự thở phào một chút.
Vi Oánh Phi cùng Nông Chí Cường có thân phận tương đối mẫn cảm, nếu bị người phát hiện ra, không cẩn thận sẽ bị đánh cái nhãn gian tế như chơi.
Nghĩ sự tình vừa rồi, Hoa Nương vừa cảm thấy sợ hãi, lại vừa có chút kí©h thí©ɧ.
Quả nhiên muốn làm Đỗ thị thiếu phu nhân thật không dễ dàng.
...
Ở một nơi khác cánh đó không xa.
Đỗ Anh Vũ nhóm bốn người một lần đi tiểu liền đi đến mất hút, hiện tại đang trốn tại một chỗ xó xỉnh bên trong nội khu tường rào.
Bốn thiếu niên tuổi đời khác biệt, thế nhưng đều xuất thân danh giá, đặc biệt bên trong còn có một vị hoàng tử.
Thế nhưng đám này tính cách có chút tuỳ tiện.
Không nói đâu xa, hiện tại nhìn cả bốn tên bất chấp hình tượng, hoặc ngồi xổm, hoặc ngồi vắt vẻo trên bậc đá, bộ dạng như cù bơ cù bất quây quần với nhau thật khiến cho người ta hết nói nổi.
Tại điển lễ lần này, cảm thấy nhàm chán tự nhiên không phải chỉ có mình Đỗ Anh Vũ, Kiều Liễu Thanh cùng Quách Vân cũng là.
Còn về phần Lý Dương Minh?
Hắn thuần tuý là bị người lôi đi theo.
Cũng dễ hiểu khi mấy cái yến tiệc lễ điển kiểu như này không thích hợp với người trẻ tuổi, ngược lại các lão đại thì coi đây là dịp tốt mang theo con cháu đi tới, tranh thủ nhắm xem con cái nhà ai tốt để kết làm thân gia.
Quách Vân nghe thế lão cha mình bắt đầu bàn tính tới chuyện hôn nhân đại sự của mình thì liền sợ muốn chết, thế nhưng hắn cũng biết là ngăn không được, vậy nên chỉ đành nhắm mắt chạy tới chỗ họ Đỗ, mắt không thấy, tại không nghe thì tim không đau.
Nghe Quách Vân thở dài than vãn, hàng ế Kiều Liễu Thanh khó tránh khởi việc khoé miệng co giật liên hồi, thiếu chút nữa chỉ mặt họ Quách chửi hắn sướиɠ không biết đường sướиɠ, nhưng khi thấy ba người dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình thì cuối cùng họ Kiều vẫn là nhịn được, ho khan một cái rồi ấp úng nói vài câu an ủi tựa như hắn cùng Quách Vân đồng bệnh tương liên không bằng.
Đỗ Anh Vũ thì ngẩng đầu vọng thiên, nhìn chằm chằm lên đám mây trên trời tựa như nơi đó gì đặc sắc lắm, kì thật hắn chỉ là đang đối với tên anh họ đang kể khổ ngoảnh mặt làm ngơ, giả bổ chết não mà thôi.
Quách Vân dường nhưng không để ý thái độ này của họ Đỗ, vẫn nhất mực nhìn về chỗ tiểu tử này, có phần ấm ức nói:
- A Vũ, ngươi xưa nay thông minh, nghĩ cách gì giúp ta?
Đỗ Anh Vũ mắt trắng dã lườm sang chỗ Quách Vân, bĩu môi nói:
- Mẹ nhà ngươi, trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, đây là chuyện đương nhiên, hơn thế nữa ngươi còn là Quách Gia con một, duy trì hương hỏa, nối dõi tông đường là tránh nhiệm tất yếu, nói chung tránh không nổi đâu, nhận mệnh đi!
Quách Vân năm nay đã 15, chuẩn bị bước sang 16 tuổi, tại thời kì này chính là tuổi có thể cưới gả.
Ban đầu tên này si mê Đoàn gia tiểu thư, đáng tiếc sau khi thấy Đoàn Thiên Hương cùng Tô Hiến Thành lưỡng tình tương duyệt liền cam nguyện lui bước, thành tâm chúc phúc cho hai người họ.
Chỉ có Đỗ Anh Vũ là biết họ Quách vẫn còn chút tình cảm, dùng công việc bận rộn tại Yên Hưng để ma tuý chính mình.
Haizz! Tình đầu cứ vậy vỡ nát, chung quy cũng là kẻ đáng thương.
Không chỉ mình hắn mà cả Đào Thuấn tên này cũng vậy, thế nhưng họ Đào thoát khỏi sầu bi rất nhanh, tại Yên Hưng lại qua lại với Phạm Gia tiểu thư, cũng chính là chị họ của Đỗ Anh Vũ.
Họ Đào chuyện tình cảm thuộc dạng nắm được buông được, ngược lại không phải si tình chủng tiểu bông tuyết như là Quách Vân.
Nghĩ nghĩ một chút, Đỗ Anh Vũ giống như nghĩ ra cái gì đó, một mặt hứng thú vịn lấy họ Quách, thấp giọng cười nói:
- Này, ngươi thấy Hoa tỷ thế nào? Nàng ta muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn dáng người có dáng người, gia thế xuất thân không thể chê, hiện tại chính là 18 đôi mươi tuổi đẹp nhất, hay là ngươi cưới nàng?
Nghe thấy những lời lớn mật này, Quách Vân không khỏi hít lấy một ngụm khí lạnh, cả người run lên bần bật.
Ý tưởng này nằm mơ hắn cũng không dám nữa chứ đừng nói là thật nghĩ trong đầu, Quách Vân vội vã xua tay lắc đầu, hoảng hốt nói:
- A Vũ, lời này ngươi cũng dám nói ra sao?
Đỗ Anh Vũ bĩu môi, lập tức đáp:
- Nàng ta cũng chỉ là người, không phải thần tiên, có gì không thể nói?
“Thế nhưng trong mắt ta nàng chính là ma thần có được không?” Quách Vân nghẹn họng nghĩ thầm.
Đối với cái ý định vun vén này của Đỗ Anh Vũ thì Quách Vân khóc không ra nước mắt.
Hai người bên ngoài hóng chuyện thì mỗi người lại một biểu hiện khác biệt.
Dương gia đại tiểu thư thì Kiều Liễu Thanh hắn cũng biết, nghe danh không bằng gặp mặt, rõ ràng nữ nhân này hung hãn hơi lời đồn thổi gấp nhiều lần, vậy nên đối với hắn đây chính là chủ để nhạy cảm, không thể tuỳ tiện tham gia.
Về phía Lý Dương Minh thì khuôn mặt có chút ngờ nghệch, ngó tới ngó lui một hồi, thật tình không hiểu chuyện gì hết cả...
Nếu cái vòi Hoa tỷ kia mà tốt như lời Đỗ Anh Vũ nói thì tại sao Kiều, Quách hai người lại có biểu hiện kì quặc như này?
Đúng lúc này, Lý Dương Minh chợt thấy từ xa có một thân ảnh tóc ngắn, anh khí ngút trời hào hùng bước tới.
Bộ pháp của nàng nhẹ như mèo, nếu không phải do vị trí thì Lý Dương tuyệt không pháp hiện ra.
Đầu tiên là họ Lý, tiếp theo là họ Kiều cùng họ Quách lần lượt phát giác.
Đỗ Anh Vũ mồm miệng còn đang thao thao bất tuyệt, chợt thấy bầu không khí xung quanh có gì đó không đúng cho lắm.
Khi đang nói hăng say, sợ nhất chính là cái không khí bỗng nhiên im lặng như thế này.
Nuốt lấy một ngụm nước bọt, một linh cảm chẳng lành ập tới chỗ hắn, Đỗ Anh Vũ lúc này khuôn mặt hiện tại cười còn khó coi hơn là khóc, nghẹn ngào nói:
- Có phải là phía sau lưng ta có người đúng không?