Phía trên đại điện, Đỗ Anh Vũ lúc này hắn cũng nhận ra.
Lão Thái Sư nhìn có vẻ hiền từ này giống như... không nhắm vào bản thân.
Mặc kệ không biết Trần Độ có mục đích gì, thế nhưng chỉ cần không phải đối nghịch với mình là đủ, vì Đỗ Anh Vũ biết bản thân có bao nhiêu cân lượng, đối đầu với Thái Sư đương triều chính là đơn giản đi tìm chết.
Trở lại phía Lưu Vũ Nhĩ, hắn một bên bị Trần Độ ép xuống, một bên bị Bệ Hạ làm ngơ, phía ngoài còn có đám quan lại châm chọc, ngoài ra còn bonus thêm một thằng ranh con đứng ngoài cười đều.
Đường đường một Tả Gián Nghị Đại Phu chưa bao giờ lại chật vật đến vậy.
Nhìn xuống bên dưới giấy bút nghiên mực đều đủ cả, hắn nhất thời không biết nên làm gì.
Viết hay không viết?
Mẹ kiếp, hắn lúc này còn có lựa chọn khác sao?
Ách! Thật ra là có.
Giống như suy nghĩ thông suốt, Lưu Vũ Nhĩ hắn đột nhiên hai mắt trợn ngược, cả người co giật một chút rồi ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Đỗ Anh Vũ đứng ngay bên cạnh cũng giật mình nhảy dựng lên, hô “Á đù” một tiếng.
Con mẹ nó!
Thật diệu kỳ!!
Rơi vào đường cùng không thể phản sát liền dùng đến kế này sao?
Không phải nướ© ŧıểυ độn mà thành ngất xỉu đột rồi?
Không thể không nói biểu hiện này của họ Lưu khiến Đỗ Anh Vũ không thể không phục, cảm bái hạ phong.
Lưu Vũ Nhĩ vừa xỉu, đại điện liền loạn lên, ngay tức thì tiếng kêu gọi thái y vang vọng khắp chốn.
Phía trên đài, Nhân Tông Bệ Hạ một tay che mặt, tỏ vẻ bất lực rồi, giống như có khí mà không có lực, xua xua tay bảo người nhanh chóng mang Lưu đại nhân ra bên ngoài.
Sau một hồi nhốn nháo thì cuối cùng cũng có người chạy tới vác họ Lưu đi ra khỏi đại điện.
Đám văn võ bá quan nhìn nhau một trận, nhìn biểu lộ ai nấy đều giống như đang cố nín cười, cái lúc mà họ Lưu bị lôi đi như chó chết, có người còn kém chút nữa hô to “thống khoái.”
Trần Độ nhìn thấy hết tất cả vào trong mắt, khe khẽ lắc đầu thất vọng, nhiều năm không trở lại, không nghĩ Thiên An Điện lại chướng khí mù mịt đến vậy.
Gián Quan gặp chuyện không dám nói, quan viên thì chia bè kết phái, đấu đá lẫn nhau.
Từ bao giờ triều đình lại trở thành nơi như thế này?
Không chỉ mình Trần Độ mà đến như Nhân Tông Bệ Hạ cũng có chút nhịn không được nữa , long nhan ẩn ẩn phẫn nộ, xua tay hô “bãi triều.”
Ánh mắt Bệ Hạ không hiểu vô tình hay cố ý lại liếc về phía Đỗ Anh Vũ khiến họ Đỗ giật mình chột dạ.
Kế thứ 36 lập tức hiện lên trong đầu, hắn thầm nghĩ vẫn là nên kiếm cớ chuồn sớm.
Vì hắn có linh tính nếu ở lại lâu thêm nữa thì bản thân liền sẽ không lành.
Cùng lúc đó, ở phía bên ngoài đại điện, Lưu Vũ Nhĩ sau khi ngất xỉu thì được đám thị vệ đưa đến Thái y viện, Thái Y tiếp lấy Lưu Vũ Nhĩ mang vào bên trong, đương lúc chuẩn bị giúp Lưu Gián Nghị bắt mạch thì họ Lưu trùng hợp đúng dịp tỉnh tại, ngơ ngác nhìn quanh rồi hỏi:
- Đây là đâu?
Vị Thái Y mỉm cười đáp:
- Đại nhân đã tỉnh, nơi này là Thái Y Viện.
Sau một hồi hỏi han cũng như kiểm Lưu Vũ Nhĩ một đợt, thấy không có vấn đề thì Thái Y rồi mới thả họ Lưu rời đi. — QUẢNG CÁO —
Khi Lưu Vũ Nhĩ vừa bước ra khỏi Thái Y Viện thì bất ngờ tên Hồng Y thái giám Đàm An đã đứng đó đợi sẵn, họ Đàm quay sang nói với mấy thị vệ canh phòng vài câu rồi tiến lên đưa Lưu Vũ Nhĩ rời khỏi hoàng cung.
Trên suốt chặng đường đi, hai người gần như không nói chuyện gì cả, cứ vậy lặng lẽ một trước một sau rời đi.
Chỉ đến khi sắp rời khỏi cửa cung, Đàm An mới quay đầu, thở dài nói với Lưu Vũ Nhĩ:
- Lưu đại nhân, chủ nhân nói... ngươi lần này làm sai!
Nghe thấy câu này, Lưu Vũ Nhĩ cả người sửng sốt, lông mày khẽ cau lại, nói:
- Sai? Sai ở chỗ nào? Không phải đại nhân có lệnh cho ta bới móc làm to vụ án tại Ngô gia sao? Kính xin công công chỉ rõ!
Liếc nhìn xung quanh một lượt, mặc dù thấy không có người thế nhưng Đàm An vẫn là không ăn tâm cho lắm, thấp thỏm khẽ nói:
- Chủ nhân nói, Lưu đại nhân lúc trước tố giác Mạc Hiển Tích, phong mang quá lộ, vốn dĩ muốn lợi dụng chuyện tại Ngô gia để đại nhân bị chúng quan ghét bỏ, từ đó Bệ Hạ tất sẽ phủ bụi đại nhân một thời gian... tốt nhất chính là cho đại nhân lui xuống một bậc, như vậy mới dễ làm việc... chỉ là...
- Chỉ là sao? - Lưu Vũ Nhĩ gấp gáp hỏi:
Đàm An thở dài, nói:
- Chỉ là đại nhân ngài không nên quá mức nhắm vào Đỗ Anh Vũ.
- Ta Lưu Vũ Nhĩ sợ hắn? - Lưu Gián Nghị hừ lạnh, bảo một kẻ nửa đời lăn lộn chốn quan trường như hắn lại phải sợ một thằng nhãi con thì chính là chuyện đùa.
Nếu không phải lần này “vị đại nhân” kia có lệnh để Lưu Vũ Nhĩ dùng cách thô thiển này đi tố giác, sau thì dựa vào đó để bị dễ dàng bị người phản pháo, tự hạ thấp địa vị của bản thân xuống một bậc nên mới có cơ sự như vậy, chứ nếu không với phong cách bình thường, Lưu Vũ Nhĩ hắn tự tin có thể chơi chết thằng nhóc con họ Đỗ này.
Nhìn họ Lưu hậm hực, Đàm An chỉ khẽ cười, híp mắt nói:
- Chủ nhân nói, Đỗ Anh Vũ sau này ngài ấy sẽ có trọng dụng, thế nhưng thời điểm hiện tại tốt nhất là nên để chúng ta và hắn ở vị trí đối đầu.
Đối đầu?
Thằng nhãi này cũng xứng!
Lưu Vũ Nhĩ hừ lạnh rồi đùng đùng bỏ đi.
Đàm An đưa mắt nhìn theo, khẽ lắc đầu rồi trở lại.
Hắn cùng Đỗ Anh Vũ có lẽ là giả đối đầu, nhưng nhìn biểu hiện của họ Lưu xem ra lần này là thật tức giận đi.
Ra đến khỏi cửa cung, một chiếc xe ngựa giống như đợi Lưu Vũ Nhĩ từ lâu, họ Lưu không nghĩ ngợi nhiều, lập tức nhảy lên xe.
Phía trên đó sớm đã có một gã thanh niên khôi ngô tuấn tú chờ đợi sẵn.
Lưu Vũ Nhĩ nhìn tên này biểu lộ bình thản như không thì phát bực, nói:
- Ngô Ứng Long, sao ngươi nói với ta “đại nhân” muốn ta nhắm vào họ Đỗ?
Ngô Ứng Long một bên thì ra lệnh cho xa phu di chuyển, một bên nhún vai nói:
- Lưu đại nhân bình tĩnh, ha ha, không phải là muốn thử tên đó một chút sao? Dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục.
Lưu Vũ Nhĩ liếc xéo sang, không mặn không nhạt đáp:
- Chuyện lần này chỉ e cha người gặp họa, lúc nãy tại trên điện, ta không dưới 5 lần liếc qua chỗ hắn, ha ha, Bệ Hạ có lẽ cũng đoán là chuyện này Ngô Bá Hạo muốn ta làm, Ngô Ứng Long à Ngô Ứng Long, ta chưa thấy tên nào thích hố cha như ngươi.
- Có sao? - Ngô Ứng Long cũng bật cười, lắc đầu nói:
- Nếu không làm như vậy thì con rùa già này làm sao có thể chịu rời khỏi vùng an toàn của hắn cơ chứ?!
— QUẢNG CÁO —
- Hừ! Vận thế biến chuyển, quốc vận cũng sắp đổi, hắn ngu xuẩn luôn nghĩ Ngô gia chính là vững như thành đồng, chỉ cần bo bo giữ mình mặc kệ thời thế liền tốt? Đúng là ngu xuẩn hết chỗ nói...
Lưu Vũ Nhĩ nhìn Ngô Ứng Long một chút, sau lại nhớ tới con trai của mình, lòng thoáng thở dài.
Nếu hắn có con trai như Ngô Ứng Long thì không biết sẽ là họa hay là phúc đây.
Uhm.
Chí ít là tốt hơn có con như Đỗ Anh Vũ, ít nhất không lo bị nó làm cho tức chết!
...
Bên trong hoàng cung.
Đỗ tiểu tử gãi gãi cái mũi nhỏ, khịt khịt một cái, lòng thầm nhủ không hiểu ai lại nhắc ta.
Lắc đầu, hắn liền lê bước tiến về Ngự Thư Phòng, khuôn mặt chán chường như đã nhận mệnh.
Không sai, Đỗ Anh Vũ hắn đoán được khởi đầu lại không đoán được kết thúc, hắn biết mình ở lại sẽ có chuyện, thế nhưng vẫn là chạy không thoát.
Đôi chân ngắn cuối cùng vẫn bị lão Nội thị tóm lấy, hết cách đành an phận đường hoàng, theo Mông lão thái giám tiến về gặp Bệ Hạ.
Lúc Đỗ Anh Vũ tới nơi thì tại bên trong Ngự Thư Phòng đã có không ít người, nhìn qua một chút đều là Đại Nhân Vật.
Thái Sư Trần Độ.
Binh Bộ Thượng Thư Lưu Khánh Đàm.
Tân Lễ Bộ Thượng Thư Đoàn Văn Khâm.
Lại Bộ Thượng Thư Ngô Bá Hạo.
Hộ Bộ Thượng Thư Dương Anh Nhĩ.
Lễ Bộ Tả Thị Lang Lê Bá Ngọc.
Lại Bộ Hữu Thị Lang Lưu Ba.
Nhìn qua một loạt các nhân vật tự tập tại đây, người nào cũng là quan viên đầu triều vô tình khiến Ngự Thư Phòng lúc này chẳng khác nào tiểu triều nghị, quả nhiên Bệ Hạ chính là không cam tâm cứ vậy bỏ qua vấn đề tại phía nam nên đặc biệt triệu tập đám người này tụ tập tại đây để họp bàn.
Đỗ Anh Vũ tự nhiên là không cùng đẳng cấp với đám người này nên rất tự giác đừng chờ bên ngoài không dám manh động.
Lão nội thị nhìn hắn biểu hiện ngoan ngoãn như hài tử phạm lỗi thì liền thấy buồn cười, lắc đầu mặc kệ hắn, lão tiến vào báo cáo.
Bên trong không khí cũng tương đối căng thẳng, vẫn như cũ chia ra làm hai phe ý kiến.
Bệ hạ thì muốn lập tức tỏ thái độ, để Lê Bá Ngọc viết thư từ trách tội Chiêm Thành Vương, cùng lúc đó thì để Lưu Khánh Đám dẫn binh xuống phía nam, tiếp quản binh quyền, chuẩn bị cho sự tình xấu nhất chính là chiến tranh hai nước.
Lão Thái Sư Trần Độ thì không tán thành, cảm thấy hiện tại chưa đến lúc phải động can qua, nhất định phải điều tra kĩ càng, binh đao là giải pháp cuối cùng không chứ không phải ưu tiên hàng đầu.
Hộ Bộ Thượng Thư thì tán đồng với Trần Thái Sư, dù sao hắn quản quốc khố, dụng binh chính là dụng tiền, họ Dương lại tựa như lão thủ quỹ keo kiệt, một mực nói không có tiền.
Lưu Khánh Đàm ngược lại thiên về Bệ Hạ, một là vì hắn Lưu gia là Tân Quý, chỉ có thể theo Bệ Hạ, còn lý do khác chính là hắn còn thiếu một chút công Huân để tiến lên vị chí Thái Uý mà hắn hằng mơ ước.
Mà chiến sự chính là nơi võ tướng soát công huân.
Lễ Bộ cùng Lại Bộ vốn không mấy liên quan thế nhưng cũng bị kéo vào cuộc, đặc biệt là Lại Bộ Ngô Bá Hạo, sự tình gần đây của họ Ngô khiến Bệ Hạ không vui, thế nên lúc này chính là thời cơ để Ngô Bá Hạo kéo lại thiện cảm của Bệ Hạ.
Thế nhưng nếu theo Bệ Hạ thì đồng nghĩa với việc đắc tội với Thái Sư, thật sự cũng không tốt lắm.
Với tính cách chung dung luôn muốn đứng bên ngoài của mình, Ngô Bá Hạo hiện tại thật sự rất khó đưa ra chọn lựa. — QUẢNG CÁO —
Đúng lúc này, lão Nội thị tiến vào, nói nhỏ điều gì đó với Bệ Hạ, Bệ Hạ thoáng ngẩn người, suy nghĩ một hồi rồi cho người lôi cổ Đỗ Anh Vũ đi vào bên trong.
Vừa mới chân ướt chân ráo bước vào, Đỗ tiểu tử nhìn một đám đại nhân vật chăm chú nhìn mình thì khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cười cười rồi an phận nép sang một bên, đóng giả một cái bình hoa làm đẹp cho đời.
Chợt thấy Ngô Bá Hạo ánh mắt sắc bén nhìn sang, Đỗ Anh Vũ ngược lại giống như một tên thiếu niên hiền hoà thân thiện, đối với họ Ngô gật đầu nhẹ tựa như giữa hai người có nhiều năm giao tình vậy.
Dù sao hắn cũng là đánh con trai người ta gần chết, hiện tại bán rẻ nụ cười, cho đối phương một cái thái độ thân thiện cũng không quá mức a.
Ngỡ thiện chí đẽ được công nhân thế nhưng ngược lại thái độ của Đỗ Anh Vũ lại càng khiến Ngô Bá Hạo tức điên, thậm chí nếu họ Đỗ biểu lộ thái độ trẻ trâu khinh khỉnh hắn còn không tức như như bây giờ.
Hai người mắt qua mày lại một hồi lâu, cả hai đều giống như không để tâm đến cuộc họp vẫn đang diễn ra.
Ở vị trí chính toạ, Nhân Tông âm thầm cười khổ, ngài là cảm thấy lúc trước mang Trần Độ trở về chính là sai lầm, lão nhân này giống như cùng mình bát tự không hợp, luôn muốn cùng bản thân đối đầu.
Kết cục chính là sau 1 canh giờ vẫn không có kết quả, mọi người trong phòng tan rã trong không vui.
Đỗ Anh Vũ lúc này giống như ngủ gật tỉnh lại, đầu nhỏ gật gù một chút ra vẻ nghiêm túc rồi cũng phủi phủi quần áo theo mọi người ra về.
Ý đồ của hắn rất nhanh bị Bệ Hạ phát hiện, lập tức cường ngạch kéo hắn ở lại.
Đỗ Anh Vũ tự nhiên không thể chống cự, buồn buồn tủi tủi đứng lặng im một góc.
Lúc này, khi đoàn người đi hết, Nhân Tông Bệ Hạ mới bắt đầu chú ý đến hắn, Bệ Hạ nhe răng nở ra một nụ cười thân thiện hết sức có thể, bộ dạng tựa như ông ba bị đối với trẻ con vẫy vẫy tay, nói:
- Lại gần đây, đứng gần trẫm!
Đỗ Anh Vũ run lẩy bẩy, quả quyết lắc đầu, thận trọng nói:
- Ta không tới, Bệ Hạ ngài nhất định sẽ đánh ta!!
Thấy âm mưu của mình đi đối phương phát hiện, Nhân Tông Bệ Hạ chuyển sang dùng dương mưu, thu lại nụ cười, tại chỗ ra lệnh Đỗ Anh Vũ nhanh lăn tới.
Đỗ Anh Vũ biết lần này mình khó lòng thoát khỏi ma chưởng, chỉ đành cắn răng, giống như tráng sĩ đi chịu chết mà tiến về chỗ Nhân Tông, dáng vẽ bất khuất này của hắn mà phối với ít nhạc đệm cùng ánh mặt trời làm nền phía sau thì thê lương phải biết.
Khi khoảng chỉ còn khoảng 2-3 bước chân, Đỗ Anh Vũ liền dừng lại, chắp tay kính cẩn thưa:
- Bệ Hạ, khoảng cách sinh mỹ, hạ thần đứng đây là được rồi!
Nhân Tông lắc đầu khẽ cười, Đỗ Anh Vũ không tới, hắn liên tới.
Vừa nghĩ thì Bệ Hạ liền động thân.
Thấy Bệ Hạ hùng hổ đến vậy, Đỗ tiểu tử lập tức ôm mặt, khất thiết cầu xin:
- Bệ Hạ, đánh người không đánh mặt... oái!!!
Ở phía bên ngoài, lão Nội Thị từ từ khép cửa lại, ngăn không cho bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng bên trong, lão nhân quay đầu nhìn lại, thấy Đỗ Anh Vũ toàn thân co quắp ôm lấy đầu lăn lộn, mà phía bên kia thì Nhân Tông Bệ Hạ giống như nhảy đầm, liên tục đá vào mông hắn.
Lão thái giám khe khẽ lắc đầu cười mỉm, cảnh tượng tươi đẹp này sau một năm nay lão mới thể thấy lại.
Một lúc sau, giống như chút giận hoàn tất, Bệ Hạ từ từ ngồi xuống ghế, lườm qua tàn hoa bại liễu Đỗ Anh Vũ dưới đất, quát lớn:
- Nói, Khâm Châu Liêm Châu là như thế nào?! Một năm một mười nói hết ra cho ta, không được một tia giấu diếm! Đừng nghĩ ta không dám đánh chết ngươi!
Có lẽ do quá giận, Bệ Hạ cũng quên mất, ngài xưng ta chứ không còn xưng trẫm!