Chương 3: Thăng Long thành năm đó có thiếu niên ( Phần cuối).

Thăng Long - Quách phủ - Quách gia

Nữ nhân tay gõ lên bàn, khuôn dung lạnh lùng nhìn xuống thiếu niên đang quỳ bên dưới đại điện.

- Ngươi nói, tiểu quỷ kia trốn đi đâu?

- Cô cô à, ta thật sự không biết, chuyện này không liên quan đến ta...

Thiếu niên bên dưới hốt hoảng xua tay đáp, hắn tuổi trạc 12, 13, mặt mày tuấn tú, tuổi nhỏ nhưng lại có nét ôn nhu văn nhã, đôi mắt lại nhanh nhảu giống hồ ly, nhìn qua thì giống thư gia công tử, nhìn kỹ lại thì lại ra cặn bã hoa hoa công tử.

Nữ nhân thì chừng 23, 24 tuổi, thân hình đầy đặn, tư sắc xinh đẹp, sắc mặt tái nhợt, nhưng càng tăng thêm vẻ yếu đuối động lòng người.

Nhìn gã thiếu niên xua tay chối bỏ, thân hình mềm mại của nàng cũng bắt đầu hơi phát run, cố gắng trấn tĩnh, nhưng trong đôi mắt vẫn không giấu được vẻ giận dữ.

- Lại còn dám chối, khắp hoàng thành ngoài trừ ngươi, ai có gan lớn dám thông đồng với tiểu quỷ kia chứ... Vân, ta hỏi lần nữa, hắn ở đâu?

Thiếu niên tên Vân mặt mày ủ dột, lòng thầm nghĩ lần này thì xong rồi, tiểu tử kia người chơi chết lão ca. Hắn bấm bụng nói:

- Ngọc Như cô cô, ta nói thật, lần này không phải ta, người tin ta đi...

Nữ nhân thần sắc càng lúc càng lạnh, gằn giọng:

- Ngươi biết lần này hắn gây họa lớn như thế nào không? Trốn đi thì thôi, cũng chả phải lần đầu hắn trốn. Nhưng cả gan dám đốt Thư Viện làm cả hoàng thành 1 phen náo loạn rồi đem công chúa trốn ra ngoài, người nói tiểu tử này ngày càng vô pháp vô thiên, người còn muốn bao che cho nó...

Thiếu niên nghe thấy vậy liền biết lần này thì hỏng thật rồi, người run như cầy sấy, khẽ thưa lại:

- Nhưng...nhưng quả thật lần này...lần này không liên quan đến ta, tiểu tử kia giảo hoạt như quỷ....ai mà biết được....hắn...hắn....

Nữ nhân đứng dậy, từ từ tiến về phía thiếu niên làm hắn gai hết cả sống lưng, trên đời này hắn sợ vị cô cô này nhất, nàng khẽ mỉm cười nhìn hắn:

- Ngươi nói, chuyện này không liên quan đến người, ai dám tin, ta không....và tất nhiên cha ngươi cũng không, người mà còn giấu diếm, chờ cha ngươi về, ta cũng không cứu nổi người, Vân, ngươi còn 1 cơ hội, có gì muốn nói sao?

Thiêu niên tên Vân sợ tột độ, mặt hắn tái nhợt đi, nghĩ đến cảnh cha hắn trở về không đánh hắn nằm giường vài tháng mới lạ, chỉ còn biết khẽ thở dài thầm nghĩ “tiểu quỷ à, lần này ca ca cũng không giúp ngươi được nữa rồi.”

- Cô cô....hắn, hắn....có lẽ....có lẽ...

..............................

Màn đêm bao phủ kinh thành, người người nhà nhà trở về với gia đình sau một ngày dài làm việc mệt mỏi. Nhưng ở một góc lại có một nơi bây giờ mới bắt đầu giờ làm việc.

Đèn hoa sáng rực cả dãy phố, Hồng phường chắc hẳn là dãy phố rực rỡ nhất về đêm tối ở kinh thành. Đây là nơi tụ điểm ăn chơi, thanh lâu lớn nhỏ tập chung hết về đây.

Di Hoa Lâu cũng không phải là thanh lâu lớn nhất, nhưng danh khí không hề thấp vì nơi này tương tối rẻ, diện tịch đủ lớn, các cô nương mỹ mạo cũng khá mà dễ ra vào, ít quy củ nên nơi này lúc nào cũng là nơi đông đúc.

Thành môn giáo uý, ngồi trên lầu 2 của Di Hoa lâu, tay cầm bát rượu lớn 1 hơi tu hết, khà 1 tiếng rồi chửi thề:

- Con mẹ nó, hôm nay thật đen đủi mà.

Vị nữ tỳ bên cạnh hứng nguyên 1 hơi toàn mùi rượu của giáo quan mà không biến sắc, nàng ta cũng quen rồi, nhẹ nhàng rót rượu cho giáo quan, ân cần hỏi thăm:

- Quan gia hôm nay gặp chuyện gì vậy, mặt mày ủ rũ thật khiến người ta thương tiếc mà.

Giáo úy cầm lấy bát rượu mời, khẽ thở dài. Hằn nhìn xuống khung cảnh bên dưới lầu, lòng thầm hi vọng chuyện hôm này lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không có, tai qua nạn khỏi không thì tháng ngày hưởng lạc của hắn coi như xong.

Lão binh tên Hà ngồi bền cạnh trầm tư từ đầu đến giờ, với cái độ tuổi của lão thì vốn không nên xuất hiện tại đây nhưng có lẽ chuyện chiều này làm lão hoảng sợ, trời xui đất khiến đi theo.

Bên dưới ca kỹ vẫn cười đùa múa hát, khách quan kẻ tỉnh kẻ say, ngồi ôm mỹ nữ trong tay sờ loạn. Tiếng cười tục tĩu da^ʍ tiện vốn đã là thứ quá quen thuộc tại nơi này. Khung cảnh vẫn vậy, chốn lạc thú vẫn thế, nào biết ở đây đang có 2 kẻ tâm loạn như ma.

Bỗng 1 góc có chút huyên náo thu hút sự chú ý của gã Giáo úy, hắn ngầng đầu nhìn về hướng đám đông đang tụ lại thành vòng, tò mò quay sang hỏi nữ tử kế bên.

- Tiểu Thúy, bên dưới là có chuyện gì vậy?

Nữ tử tên tiểu Thúy che miệng cười duyên, ỏn ẻn đáp

- À, bên dười mọi người đang chơi, rất thú vị...quan gia muốn xuống xem sao?

Gã Giáo Úy cũng lấy làm tò mò, đương định đáp thì có âm thanh bén nhọn đằng sau phát ra trước:

- Mang ta xuống!

Lòng vốn mang giận dữ, nay còn có kẻ dám chặn họng gã, như núi lửa trực chờ phun trào, gã nghĩ thầm con mẹ nó, lão hổ không phát uy các người nghĩ ta là mèo bệnh. Giáo úy vốn định quay lại chửi thì nhìn thấy nhân vật phía sau, bao nhiêu câu tục chuẩn bị ra khỏi mổm vội vã nuốt lại bằng sạch, mặt cắt không còn giọt máu.

Lão Hà bên cạnh sớm đã run bần bật, cúi đầu không dám nhìn thẳng.

“Lần này tiêu thật rồi, đối phương tìm đến tận cửa rồi!” - Cả 2 thầm nghĩ

...................................

Trước đó ít phút, trước cổng Di Hoa lâu.

Nữ nhân dẫn theo thiếu niên cùng đoàn người hùng hổ tiến đến.

- Ngươi....chắc hắn ở đây?



- Cô cô à, ta....ta cũng không biết, chỉ là đoán, chỉ là đoán thôi.

Nàng ngẩng đầu nhìn địa phương tràn đầy tục khí, nam nhân nữ nhân lả lơi vô liêm sỉ, không khí nức mùi rượu cùng son phấn khiến nàng cảm thấy có chút buồn nôn. Sinh khí càng lúc càng tăng, nếu không phải vì tiểu quỷ đầu kia chắc cả đời nàng không tiến vào đây một bước, thật dơ bẩn.

Nếu tiểu quỷ kia ở đây thì trưởng công chúa cũng ở đây, nghĩ đến chuyện này nữ nhân run lên bần bật, giận tím mặt.

Thiếu niên bên cạnh thì rụt cổ lại, nghĩ thầm trong lòng - “tiểu tử, ngươi tự cầu phúc đi, đừng trách lão ca.”

Nữ nhân quay sang nhìn vị nam nhân bên cạnh, khách khí nói:

- Mâu đại nhân, làm phiền!

- Quách tiểu thư khách khí rồi.

Thấy đoàn người hùng hổ tiến vào, vị ma ma vốn đang cười đùa với khách chợt biến sắc, lòng nghĩ chắc lại có vị phu nhân nào tới đây đánh ghen rồi.

Ma ma tiến ra chắn trước cổng, miệng cười lấy lòng:

- Ai da, vị phu nhân này không biết tới Di Hoa lâu của ta có việc gì chăng?

Nữ nhân vốn bực bội, không để ma ma kia vào mắt không thèm trả lời lạnh lùng tiến vào. Ma ma thấy vậy liền ra hiệu cho đám bảo tiêu chặn lại.

Đoàn người đằng sau, thấy đám bảo tiêu đi ra chặn đường cũng khẽ động thân, đi lên chắn trước nữ nhân. Gã cầm đầu rút ra 1 tấm ngọc phiến, phía trên ngọc phiến khắc 1 chứ :"Thánh". Miệng quát tháo:

- Phụng Thánh vệ làm việc, cút ra!

Đảm bảo tiêu hoảng sợ, đưa mắt tới vị ma ma ý cầu cứu. Ma Ma từ lúc nhìn thấy ngọc phiến kia sớm đã hoảng sợ hồn phi phách lạc, lúng túng không biết phải làm sao.

Bỗng từ đâu có tiếng lanh lảnh phát ra, âm thanh có phần miệt thị:

- Khẩu khí thật lớn, muốn khám liền khám, muốn bắt thì bắt, từ bao giờ Phụng Thánh vệ có quyền lực lớn như vậy rồi?

- Kẻ nào?

Nữ nhân cùng đoàn người ngoái đầu nhìn về phía kẻ vừa phát ngôn.

Người tới là 1 thiếu nữ, tuổi độ 17-18, dung mạo xuất chúng, mi mục như họa, thiên sinh lệ chất, quyến rũ trời sinh pha trộn với một thân anh khí ngút trời khiến người khác tự ti không dám nhìn thẳng.

Dung nhan này đúng là yêu nghiệt mà.

Vị thiếu niên nhìn nàng mắt không chớp, mặt phiến hồng đỏ ửng, miệng lẩm bẩm.

- Hoa tỷ.

Nữ nhân kìa nhìn thấy kẻ tới cũng tự khắc sản sinh chán ghét, miêng chửi thầm “tiểu yêu tinh”. Ngoài mặt nàng vẫn mỉm cười đáp

- Ta tưởng ai, hóa ra là ngươi, Dương cô nương. Không biết Dương cô nương có gì muốn chỉ giáo.

-

Vị thiếu nữ vừa đến thân phận chính là Dương thị môn phiệt công chúa - Dương Đoan Hoa.

Dương Đoan Hoa thân phận không tầm thường, bản lĩnh lại càng phi thường.

Thân khoác Tử y Bạch Loan phục - Thông Điện cảnh vệ ty Tả hữu kim ngô vệ tướng quân chính là nàng.

Thiên tử bát vệ, Phụng Thánh vệ có nhiệm vụ chính là thϊếp thân hộ vệ. Thông Điện vệ lại có nhiệm vụ trị an điều tra nội thành.

Dương Thị vốn không còn nhiều quyền lực như trước nhưng tuyệt không ai dám coi thường môn phiệt từng là lớn nhất Đại Việt này. Quách thị cũng không dám.

Quách gia cùng Dương gia có ân oán, chuyện này ai cũng biết, sâu đến đâu thì cũng chỉ có người trong cuộc hiểu.

Nữ nhân họ Quách thấy kẻ tới cũng không có chút nhún nhường, nàng tiến lên 1 bước nhìn thiếu nữ trước mắt, đánh giá.

- Dương cô nương càng lớn càng xinh đẹp thật khiến có người ta tự ti mặc cảm. Tiếc là.... còn hơi non một chút.

Dương Đoan Hoa mỉm cười đáp:

- Từ lâu đã nghe Quách Thị có nữ, tài mạo song tuyệt, hẳn là Ngọc Như tiểu thư đây, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt. Đáng tiếc đến nay vẫn chưa có hôn phối, không biết là vì sao đây nha.

Tiếng vừa dứt lời, không khí 2 bên trở nên cực kỳ căng thẳng, đám hộ vệ của Thông Điện vệ vội vã tiến lên 1 bước chắn trước Dương Đoan Hoa. Quách gia hộ vệ cũng đã sớm bao lấy Quách Ngọc Như. Hai bên giương cung bạt kiếm trực chờ hành động của đối phương.

Ngọc Như tiếu phi tiếu nói:

- Sao nào? Dương cô nương muốn cản quan quân làm việc sao?

Dương Đoan Hoa không chịu thua kém đáp lại:

- Quan quân cũng chia các loại, xét nhà bắt người là việc của Thông Điện cảnh ty vệ, Phụng Thánh vệ quản có chút rộng đi. Không có trách nhiệm, không có thông cáo giấy tờ, ai cho các ngươi quyền lực? Quách tiểu thư, là ngươi cho họ, hay là Quách gia cho?

Dương Đoan Hoa đến đây không phải đại diện cho Dương thị, bản thân nàng là Thông Điện vệ hữu kim ngô vệ tướng quân, lời nàng nói có sức nặng không nhỏ.



Quách Ngọc Như cũng biết hôm nay kém lý, không thể dây dưa liền cười nói:

- Kỳ thực chuyện hôm nay cũng không có gì đến mức khám xét bắt người, ta tìm một tiểu tử, gọi ta 1 tiếng cô cô, ta là gia trưởng chắc có đủ tư cách bắt hắn về, cô nương thấy đúng chứ.

Thấy Quách Ngọc Như xuống nước Dương Đoan Hoa cũng không làm căng nữa, dịu giọng:

- Ta lại cứ tưởng chuyện lớn nào, ra là chỉ như vậy. Nếu chỉ là một tiểu tử sao phải mang theo nhiều cao thủ như vậy, hại ta tưởng Quách gia có ý làm loạn.

- Nào có, chỉ là tiểu tử này linh mẫn như quỷ, rất nhiều chủ ý cổ quái, ta muốn bắt chắc hắn nên phải mang theo nhiều người một chút.

Hai nữ nhân này, vài giây trước còn căng thẳng giương cung bạt kiếm mà chở mặt 1 cái liền tựa như bạn bè nhẹ nhàng tâm sự.

Dương Đoan Hoa che miệng cười duyên:

- Quách tiểu thư nói lại làm ta nhớ đến 1 tiểu tử, cũng đã lâu rồi không gặp hắn. Nếu chỉ là việc đơn giản như vậy để ta giúp Quách tiểu thư 1 tay. Nơi này là địa bàn của ta, tóm 1 tiểu tử là chuyện dễ như trở bàn tay.

Quách Ngọc Như dịu dàng gất đầu đáp:

- Nếu Dương cô nương ra mặt thì không còn gì tốt bằng.

- Mời.

-

- Mời!

Hai nữ nhân sóng bước tiến vào Di Hoa lâu. Hai đóa hoa tuyệt sắc bước vào thu hút mọi ánh nhìn nhưng không ai dám nhìn lâu, cúi đầu bước sang 1 bên nhường lối.

................................

Giáo úy cùng lão Hà lúc này nhìn thấy 2 nữ nhân xinh đẹp tiến tới, đằng sau còn nhìn thấy gã kỹ sĩ sáng này thì lòng đầy hoảng hốt, cúi đầu chấp tay lầm lầm:

- Đại nhân.....đại nhân....

Lòng cả 2 đang nghỉ lần này chết thật rồi.

Ngọc Như không quan tâm đến 2 kẻ đang run rẩy kia, tiến tới chỗ tiểu Thúy lặp lại 1 lần nữa.

- Mang ta tới!

Tiểu Thúy lúc này mới lấy lại thần hồn, liên vôi vâng dạ dẫn đường, thỉnh thoảng liếc đánh giá nhan sắc của vị phu nhân kia, đừng nói nàng mà kể cả hoa khôi của Di Hoa lâu đứng trước mặt nữ nhân này cũng sẽ phải tự ti không dám ngẩng đầu, tựa như đom đóm nào dám tranh minh cùng tinh nguyệt. Đời nàng chưa từng thấy nữ nhân đẹp nhường này, không những thế 1 lần còn đến tận 2 người.

Nghe từ trong đám đông tụ tập phát ra những tiếng ồn ào quát tháo, xen lẫn tiếng hô tửu lệnh, Ngọc Như nhíu mày, vì nàng nghe thấy âm thanh non nớt rất đỗi quen thuộc cùng với tiếng vung quyền. Hộ vệ mở đường cho nàng xuyên qua đám đông, khi đi tới trung tâm mọi thứ trở lên rõ ràng, quả thật là có người vung quyền, nhưng không phải tửu quyền* - nghe nội dung khẩu lệnh, khuôn mặt nàng bỗng đỏ bừng vẻ giận dữ, bàn tay âm thầm nắm chặt lại.

- Các ngươi thật quá kém, nào thêm hiệp nữa, chúng ta chơi dâʍ đãиɠ quyền* nào ! Ai dâʍ đãиɠ là ngươi dâʍ đãиɠ! Ai dâʍ đãиɠ là ta dâʍ đãиɠ! Ai dâʍ đãиɠ là tên kia dâʍ đãиɠ!...

-

Khẩu lệnh bỉ ổi đó cứ vang lên vang xuống, vang tới vang lui không ngừng, mãi một lúc lâu vẫn chưa phân ra thắng bại, Ngọc Như mặt càng lúc càng tức giận khó nhìn, ánh mắt cực kì bất thiện vì đập vào mắt đầu tiên là một thiếu niên ngồi đối diện cạnh chiếc bàn vuông.

Gã thiếu niên ước chừng chỉ 8-9 tuổi thôi, trên người mặc chiếc áo trắng mong manh vẫn còn vướng chút tàn tro bủi bẩn, góc áo có phần cháy xém. Đầu tóc có chút bù xù nhưng khuôn mặt gã lại vô cùng sạch sẽ, khuôn mặt đẹp đẽ có 7 phần anh tuấn 3 phần ngây thơ.

Ai mà nghĩ đây chính là tiểu quỷ đầu kiến cả hoàng thành náo loạn.

- Ai dâʍ đãиɠ là ngươi dâʍ đãиɠ!

Thần thái thể hiện trên gương mặt gã thiếu niên hoàn toàn trái ngược với nội dung thô tục khi vung quyền, cực kì chăm chú nghiêm túc, không nhiễm hạt bụi dâʍ ɖu͙© nào, thậm chí đây đó còn có đôi nét thánh khiết cao thượng, bàn tay phải liên tục vung vẩy trước mặt hết kéo, búa lại đến bao, ra quyền như gió, sát ý đầy mình, tựa hồ chuyện thắng thua ở trò chơi này còn quan trọng hơn tính mạng.

Không khí bên trong căng thẳng như đánh trận!

- Ta thắng rồi!

Trận "dâʍ đãиɠ quyền" kéo dài đến mức muốn rút cạn sạch khô dưỡng khí trong phổi hai đấu thủ cuối cùng cũng khép lại, gã thiếu niên tóc đen quơ quơ cánh tay phải trong không khí đầy vẻ nhiệt tình để ăn mừng thắng lợi, đôi môi nở nụ cười cực kì hài lòng, trên gương mặt lộ tiếu dung đầy khả ái.

Nhưng đối thủ của gã thiếu niên lại không chịu công nhận kết quả này, một mực cho rằng gã đã thay đổi kiểu quyền trong lúc hô câu "ai dâʍ đãиɠ" cuối cùng. Mọi người rơi vào tranh cãi kịch liệt, những kẻ đứng xem cũng mỗi người một ý, không ai chịu nghe ai, đang rối loạn bỗng thiếu niên hét lớn:

- Quy củ cũ, nghe ý kiến của tiểu Bình tử.

Tất cả mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào một góc, nơi có 1 tiểu tử khác đang cắm đầu cắm cổ đọc sách, thiếu niên này mặt hoa da phấn vô cùng non nớt, quần ào thì thùng thình ngoại cỡ như kiểu được cắt xén hoặc không biết nhặt từ đâu về, đầu thì đội một cái mũ như tiểu nhị phòng trà nhìn rất kỳ quái.

Thiếu niên có khuôn mặt lãnh đạm, hờ hững bỏ cuốn sách xuống. Đám đông nhìn tiểu Bình tử đầy vẻ căng thẳng tựa như đám con bạc ở sòng bài đang đợi nhà cái mở bát, hơn nữa tình cảnh này rõ ràng không phải chỉ xảy ra lần đầu.

Gã nhíu mày liếc qua gã thiếu niên rồi lại nhìn tên đối diện đang giận dữ bất bình đối diện, thản nhiên nói:

- Từ hiệp thứ mười bảy ngươi ra kéo, hắn ra búa nhưng ngươi lại hô là hắn dâʍ đãиɠ, nên ngươi thua từ lúc đó rồi.

Mọi người ồ lên một tiếng vui vẻ rồi liền tản ra, tên thua cuộc kia vừa lầm bầm chửi vừa đếm tiền trả, gã thiếu niên cười hài lòng nhận lấy, xoa tay vào trước ngực rồi vỗ vỗ bả vai đối phương vẻ chân thành:

- Nghĩ thoáng một chút đi, khắp Kinh Thành này… không, khắp thiên hạ này ai có thể thắng nổi Đỗ Anh Vũ ta chứ!

*Tửu quyền là 1 loại giống oẳn tù tì cổ đại, xuất xứ từ phương bắc, đi kèm với khẩu lệnh.

*Dâʍ đãиɠ quyền là khẩu lệnh thường được dùng trong thanh lâu. Oản tù tì khi thua phải hô ta dâʍ đãиɠ, thắng thì hô ngươi dâʍ đãиɠ, hòa hô hắn dâʍ đãиɠ.