Chương 1: Xuyên Không

Công tử, thiếu gia tỉnh rồi…

Công tử ngài cảm thấy thế nào ?....

Chỉ huy sứ… ngài tỉnh lại, tốt quá tốt quá..

Tiếng huyên náo xung quanh khiến cho Ngô Huy Tuấn không thể không tỉnh lại, lúc này cảm giác trước tiên của hắn chính là đau đầu và phiền não vô cùng, những tiếng ồn xung quanh như xung kích vào đại não đang mơ hồ của hắn.

Ngô Huy Tuấn là một cái sinh viên y khoa tương lai sáng lạng, nhưng một tai nạn giao thông khốc liệt đã khiến hắn mất đi ý thức. Tuy đau đầu vẫn đau đớn vô cùng Ngô Huy Tuấn vẫn còn nhớ rất rõ khoảnh khắc đó, lý trí cho hắn biết được rằng mình đã được cứu sống, chắc hẳn là ở một bệnh viện nào đó. Hắn chắc hẳn nơi này là bệnh viện Việt Đức nơi hắn đang thực tập, bởi vị trí tai nạn xảy ra ngay cạnh Hồ Gươm, điều này có nghĩa rằng khả năng tới ngôi bệnh xá trên là rất lớn.

Cố mở cặp mí mắt nặng nề, Ngô Huy Tuấn như mong chờ nhìn thấy được một căn phòng cấp cứu quen thuộc, ý tá quen thuộc, và có thể là những bác sĩ đàn anh, thầy cô giáo của hắn. Nhưng sự thật thì luôn không như người ta mong chờ.

Ta là ai? Đây là đâu?

Đây chính là câu hỏi ngay lúc này, đang chiếm toàn bộ tư duy của Ngô Huy Tuấn. Cố gắng thức tỉnh đối diện thẳng ánh mắt của hắn không có bệnh viện phòng ốc trắng tinh sạch sẽ, không có thiết bị oxy máy thởi, không có kim tiêm dây truyền. Đối diện hắn là một nóc nhà với những thanh gỗ lớn lợp mái đỏ kỳ lạ kiểu cổ xưa, đây không thể là bệnh vện.

Ngô Huy Tuấn cố gắng nhín đau mà xoay đầu liếc nhìn xung quanh. Ánh sáng từ khung cửa lớn khiến hắn có thể quan sát một phần không gian kỳ lạ này trong tầm mắt.

Một đám người kỳ lạ đang vây quanh hắn, có nam có nữ, có già có trẻ, nam nhân để tóc dài buộc túm đỉnh đầu, trang phục kỳ lạ vô cùng, có người mặc áo dài như phim cổ trang, có người mặc áo da dày cộm có khảm nhạm những mảng kim loại. Đặc biệt một số người còn đeo vũ khí cổ như đao kiếm.

Ta là ai? Đây là đâu? Các ngươi chơi trò hóa trang? Đây là đoàn làm phim?

Đây chính là những câu hỏi dày đặc kiểu như trên tràn ngập tâm trí Ngô Huy Tuấn.

Đúng lúc đang hoảng hốt thì một cơn đau không thể tưởng tượng ùa vào đại não Ngô Huy Tuấn khiến cho hắn co giật và xùi bọt mép sau đó là hôn mê bất tỉnh lần nữa. Xung quanh người lại một lần nữa hoảng loạn vô cùng.

-Ngươi tên lang băm này đã làm gì chủ nhân?

Một người thanh niên gương mặt góc cạnh chữ điền với hai hàng lông mày rậm rạp hung dữ xoẹt một cái bạt đao gác lên cổ một người trung niên cho chòm râu dê.

-Cái này … cái kia… đại nhân bớt nóng giận, để tôi xem lại bệnh tình cho Chỉ Huy Sứ.

Người trung niên nhân bị gọi là lang băm kia tái mét khuôn mặt lắp bắp run rẩy khóc không ra nước mắt mà chắp tay xin lạy.

Bên cạnh đó có một thiếu nữ trẻ đang khóc lóc thảm, hai tay đang cố bấu víu mà kềm chế thân thể đang co giật dữ dội Ngô Huy Tuấn. — QUẢNG CÁO —

-Văn Vũ khoan đã, chớ vọng động… Nơi này quá xa kinh đô, hắn đã là y thuật cao nhất ở cái Châu Bố Chính này rồi.

Một trung niên nhân ăn mặc gọn gang, có phần sang trọng với áo giao lĩnh gấm mỏng không nhiều hoa văn nhưng sạch sẽ và ngăn nắp vô cùng. Ông ta giơ tay cản lại người thanh niên đang bạt đao kề cổ tên thầy lang.

-Đỗ huynh nói đúng, Vũ nhi không được manh động. Ta đã cho người khoái mã chạy tới Lộ Nghệ An cầu y.

Người nói chuyện cũng là một trung niên nhân với gương mặt chữ điền nước da ngăm đen với hàng râu quai nón rậm rạp trên người mặt võ phục khác với người trung niên họ Đỗ.

-Ngô huynh làm việc cẩn trọng, ta bội phục. Nhưng không biết Lý Đạo Thành ả Gián nghị đại phu chỗ đó?....



Người trung niên nhân mặc quần áo nho nhã, gật gù nhưng có phần lo lắng.

-Hừ, hắn một cái thất thế nhân vật… còn không biết điều? Ta nghĩ lúc này nếu hắn biết được công tử gặp chuyện có lẽ càng them sốt sắng giúp đỡ bận bịu sao. Ta chỉ lo cho công tử không biết có cầm cự đến lúc lương y Lộ Nghệ An tới nói hay không thôi.

Nói đoạn cả bọn lo lắng nhìn vào đám hạ nhân cũng vài tên thầy thuốc đang cố cắng kìm giữ Ngô Huy Tuấn trong cơn co giật.

Bề ngoài đúng là Ngô Huy Tuấn đang co giật mãnh liệt, mắt trợn ngược miệng xùi bọt mép. Nhưng thực tế cơ thể hắn về mặt sinh học không có bao nhiêu tổn thương. Hiện tượng này xảy ra bởi vì não bộ của Ngô Huy Tuấn đang bị xung kích dữ dội, một hàng trí nhớ lạ lẫm đang ào ào thâm nhập vào tư duy vốn chưa tỉnh táo của Ngô Huy Tuấn.

Những thông tin lạ lẫm về một người thanh niên có tên Ngô Khảo Ký cứ như một dòng thác lũ lộn xộn cưỡng ép xông vào đại não của Ngô Huy Tuấn. Nếu dòng trí nhớ này là quy củ và có hệ thống thì chắc hắn vấn đề không lớn. Nhưng những dòng trí nhớ này như những mảnh vụn đông một mảng tây một mảng cùng nhau tấp nập bủa vây khiến cho Ngô Huy Tuấn bị kí©h thí©ɧ đến như động kinh người.

Một lần nữa Ngô Huy Tuấn ngất đi, nhưng đó là về mặt thể chất. Thực tế sâu trong tâm thức của hắn vẫn đang bị động hấp thu các mảnh rời rạc trí nhớ trên.

Ngày thứ hai Ngô Huy Tuấn tỉnh dậy một lần nữa, giờ đây hắn không có những biểu hiện quá khác thường như hôm qua. Mọi người dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng đến khi quan sát kĩ thì họ mới thấy hành động của “ công tử” có chút khác thường.

Vị công tử của họ trầm mặc, không nói, kể từ lúc tỉnh dậy gương mặt vẫn vặn vẹo, cau có đến đáng sợ. Hai mắt vằn những tia máu đỏ, nhưng tiêu cự lại xa xăm như người mất hồn. Ngay cả ăn uống vị này công tử cũng chỉ như một cái máy mà thực hiện, cả một buổi trời biểu hiện của Ngô Huy Tuấn càng làm cho đám người xung quanh thêm lo lắng không thôi.

-Ngô huynh, cái này hay là Công tử bị trúng bùa ngải dẫn đến chứng thất hồn?

-Theo ta là đúng như vây, sợ rằng lang trung không mấy tác dụng, có lẽ thỉnh pháp sư hay cao tăng tới làm phép chăng?

Hai người trung niên, một văn nhã một võ khí bức nhân đứng bên cạnh lo lắng mà thì thào.

— QUẢNG CÁO —

Đúng lúc này Ngô Huy Tuấn ngước lên đôi mắt đỏ quạnh nghiến răng thốt lên.

-Ta không sao, chỉ là có chút mệt mỏi cần yên tĩnh nghỉ ngơi, các ngươi ra ngoài hết, đúng giờ ăn mang cơm nước đến là được.

Nói đoạn Ngô Huy Tuấn nằm xuống nghỉ ngơi, cố nhắm mắt lại, nhưng thực tế não bộ hắn đang hoạt động 200% công xuất để xắp xếp mớ trí nhớ lộn xộn trong não. Bất kì ai tập trung cao độ hoạt động trí não như hắn lúc này không thể có thái độ tốt cho được, đó là thường tình. Ngô Huy Tuấn có cảm giác rằng nếu hắn không nhanh chóng xắp xếp lại toàn bộ những thứ hỗn độn trong não thì chính hắn sẽ cách khùng điên một khoảng không xa.

Thực tế lúc này Ngô Huy Tuấn cảm giác hắn như trở thành một người đa nhân cách, lúc thì hắn là Ngô Huy Tuấn của thế kỉ 21, lúc thì hắn là Ngô Khảo Ký một cổ nhân người kỷ 11. Nhưng theo thời gian dần dần trôi qua thì tình trạng này cũng trở nên lắng xuống. Về chủ thể tư duy hắn vẫn là một Ngô Huy Tuấn nhưng về tính cách cũng như kiến thức thì hắn bị ảnh hưởng khá nhiều bởi những mảng trí nhớ không trọn vẹn của một người tên Ngô Khảo Ký.

Sự việc này cũng không có gì là lạ lùng, dù sao tâm thức của Ngô Huy Tuấn vẫn là một khối hoàn chỉnh và không tổn thương, trong khi đó trí nhớ của Ngô Khảo Ký chỉ là những mảnh vụn rất rời rạc. Thêm vào đó sộ tuổi của cả hai cũng chỉ 20 hơn kém do đó trải nghiệm cuộc sống là không có nhiều. Chính lý do đó khối tâm thức nào lành lặn hơn dĩ nhiên sẽ trở thành bản thể.

Nhưng có một chuyện đáng kể đó chính là thông tin trí nhớ của Ngô Khảo Ký đủ lớn để ảnh hưởng tới tính cách, tình cảm của chủ thể tâm thức Ngô Huy Tuấn. Thêm vào đó lúc này tâm thức của Ngô Huy Tuấn tuy là chính thể nhưng nó lại được chứa đựng trong cơ thể máu thịt của Ngô Khảo Ký cho nên điều này rõ ràng sẽ ảnh hưởng tới tâm tư, tình cảm, cũng như một phần tính cách mà ngay cả chính Ngô Khảo Ký cũng chưa thể nào phát hiện cho được.

Như một kỳ tích, sau ba ngày cuối cùng Ngô Huy Tuấn cũng xắp xếp thành công một phần lớn mảng trí nhớ hỗn độn của Ngô Khảo Ký. Tuy rằng không thể hoàn hảo nhưng hắn tạm thời có thể thực hiện những sinh hoạt cơ bản mà không bị ảnh hưởng nhiều. Tất nhiên việc xắp xếp khối lượng trí nhớ khổng lồ của một con người với 10 -15 năm nhận thức không phải là một chuyện đơn giản, chắc hẳn phải cần một thời gian rất lâu thì cơ thể này và kể cả tâm thức này mới có thể có được sự hòa hợp tương đối.

Ngô Huy Tuấn thẫn thờ nhìn lên bầu trời đêm đen kịt , ánh mắt hắn hơi dại ra. Không ngờ hiện tượng xuyên không tưởng như chỉ có trong tiểu thuyết mạng lại xảy ra với hắn. Ngô Huy Tuấn nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ bạn bè, nhớ thế giới của hắn. Nhưng hắn biết mình chắc chắn không thể quay về được nữa rồi.

-Ba mẹ nơi xa, hãy tha lỗi cho đứa con bất hiếu này không thể báo hiếu cha mẹ. Anh xin cho đứa em bất nghĩa này một lạy, anh hãy chăm sóc cha mẹ thay cho em… Ba mẹ xin đừng khóc cho con… Con sẽ cố sống tốt nơi xa này… hu hu hu.

Ngô Huy Tuấn bất chợt quỳ xuống đất hướng về nơi xa quỳ lạy mà khóc rống lên, hắn quả thật rất bấn loạn.



Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng gõ mạnh. Một giọng nói nữ nhân vọng vào.

-Công tử , công tử không sao chứ, tì nữ có thể vào được không?

-Ta không sao, chỉ là chút ác mộng… ngươi lui xuống nghỉ ngơi.

Ngô Huy Tuấn vội kiềm chế cảm xúc, hắn quát bảo người con gái kia lui xuống sau đó cẩn thận nghĩ ngợi về tương lai. Nếu không còn đường lui hắn chỉ còn hãnh tiến về phía trước .. tự hứa với bản thân, với cha mẹ đang ở thế giới khác. Hắn phải sống tốt ngay tại nơi này.

Theo như những mảng trí nhớ của cỗ thân thể này thì Ngô Khảo Ký không phải là người bình thường, hay nói đúng thì kẻ này không có thân phận bình thường.

có phụ thân là Ngô Định tự Thường Hiến, mẫu thân họ Đỗ tên Thị Mỹ Hương. Mới chỉ nghe tới đây thì có vẻ không có gì ghê gớm cả. Nhưng tiếp theo quan hệ thân thích của cỗ thân thể Ngô Khảo Ký thực sự rất đáng nể.

Ngô Định có anh trai là Ngô Tuấn, được bang quốc họ Lý, ông ta có tự Thường Kiệt. Phải ông ta chính là Lý Thường Kiệt danh nhân lừng lẫy trong lịch sử người Việt. Hết sức chân thực, bác ruột của cỗ thân thể này chính là một đại nhân vật của thời đại này cũng là đại nhân vật của lịch sử hào hùng đáng tự hào dân tộc Việt . — QUẢNG CÁO —

Nhưng điều này chưa phải là duy nhất độ khủng bố của xuất thân Ngô Khảo Ký, là con trai Ngô Thường Hiến, cháu trai ruột Thái Úy Lý Thường Kiệt quyền khuynh triều dã chưa phải là hết. Thân phận Ngô gia thành viên cũng đủ làm nhiều người mơ ước. Nhưng mẹ đẻ hắn không phải bình thường. Đỗ thị xuất thân Đỗ gia một trong những đại gia tộc Đại Việt quốc lúc này.

Để mô tả sự cường đại của Đỗ gia thì phải nhắc đến Đại Việt quốc lúc này. Thực tế Ngô Huy Tuấn không quá hiểu rõ về thời kỳ lịch sử lúc này của Đại Việt. Đối với Lý triều thì thời hiện đại có ít tư liệu khảo cứu, chính vì vậy nhiều thông tin chỉ mang tính chất suy đoán là nhiều. Nhưng với tri thức của Ngô Khảo Ký thì Ngô Huy Tuấn có thể hiểu khá rõ về thời kỳ này của dân tộc.

Đặc điểm của Lý Triều thông qua trí nhớ của Ngô Khảo Ký thì Ngô Huy Tuấn cho ra được nhận định đầu tiên. Thứ nhất nhà Lý không phải chế độ cát cứ phân quyền nhưng cũng không triệt để trung ương tập quyền. Nó là một dạng khá giống với sự chuyển tiếp của hai giai đoạn trên mang đế một sắc thái hài hòa đến kinh ngạc.

Khi Lý Công Uẩn rời đô về thành Đại La thì họ Lý với họ Ngô bang trợ giữ vùng sông nhị Hà, phía đông có họ Phạm và họ Đỗ thế lực, phía nam có họ Dương và họ Lê ở Lộ Thanh Hóa thế lực, phía tây và tây bắc có họ Lê, họ Đào và họ Hà thế lực, phía chính bắc vàđông bắc có họ Thân thế lực. Trung tâm quyền lực nằm ở Thăng Long do họ Lý nắm quyền chủ đạo nhưng lại chia sẽ quyền lực với họ Đỗ, họ Phạm và họ Ngô. Điều này có thể thấy được họ Đỗ thế lực cực kỳ không tầm thường. Có được mẫu thân cường thế, phụ thân danh môn vọng tộc, có thể nói cỗ thân thể này xuất phát điểm đã là cực cao.

Nhưng cũng thông qua trí nhớ của tên Ngô Khảo Ký này mà Ngô Huy Tuấn hiểu rõ hơn về tình trạng của bản thân mình lúc này. Bằng con mắt khách quan của một người xem phim, phim ở đây là những đoạn trí nhớ của Ngô Khảo Ký thì Ngô Huy Tuấn nhận định rằng đây là một cái thanh niên đáng thương.

Ngô Khảo Ký có phải người tài năng xuất chúng không? Thực tế là không, nhưng hắn cũng không phải người bất tài vô dụng. Nếu thang điểm đánh giá tài năng của một con người là 10 thì hắn cũng thuộc dạng trung thượng ở 6-7 điểm. Nếu sinh ra ở một gia đình bình thường thì chỉ số tài năng này đã đủ làm người ta ngưỡng mộ. Nhưng sinh ra trong đại gia tộc thì điều đó vẫn là chưa đủ nhất là hắn còn có một vị đại ca cùng cha khác mẹ văn thao võ lược tài năng có tiếng tại kinh thành, người này có tên Ngô Khảo Tích.

Ngô Khảo Ký thuộc kiểu người thích so bì thiệt hơn, chính vì thế hắn luôn lấy đại ca ra làm so bì và cạnh tranh. Tất nhiên càng đấu càng thua, thất vọng, nản trí khiến cho một người trẻ tuổi tính cách vặn vẹo âm u. Từ một kẻ có ý trí tiến thủ trở nên âm u lạnh nhạt, càng quá phận hơn là hắn xa đà vào ăn chơi dung tục, trêu hoa ghẹo bướm, bắt nạt lương dân. Danh tiếng của hắn tại Long thành trở nên thối hoắc. Đến cả phụ thân hắn Ngô Thường Hiến cũng triệt để thất vọng và không còn đặt niềm tin ở tên này. Tất nhiên vị đại bá chí công vô tư của hắn lại càng không vừa mắt.

Nhưng may thay hắn còn có một mẫu thân yêu thương hết mực và tính bao che cực cao. Đỗ thị Mỹ Hương là con gái trưởng của tộc trưởng Đỗ gia, viên ngọc quý của gia tộc. Chính vì thế thế lực của riêng nàng đủ để bao che đứa con trai này làm loạn. Chuyện đến mức Ngô Khảo Ký thành khối ung nhọt và khiến Ngô gia mang tiếng nhiều lần tại Long thành.

Tuổi 20 Ngô Khảo Ký làm lễ thành niên, lấy tự Quốc Tuấn. Lúc này Đỗ thị nài nỉ trượng phu tiến cử con trai mình lấy cái chức quan. Ngô Thường Hiến không đồng ý, ông ta đại ý rằng, không làm việc quan thì hắn chi gây họa cho vài người, kẻ đó làm quan thì gây họa cho cả nước. Lý Thường Kiệt cũng không đồng ý chuyện này.

Nhưng Đỗ thị không phải là đèn dầu cạn, nàng liền vận dụng sức mạnh gia tộc của mình tạo sức ép. Một mặt hàng ngày bám lấy Ngô Thường Hiến tỉ tê không tha.

Chuyện đến nước này đã chọc giận Thái Úy Lý Thường Kiệt, không phải Đỗ gia muốn Ngô Khảo Ký làm quan sao? Không phải Đỗ thi nài ép sao? Được đã muốn làm quan ông ta sẽ cho làm quan. Lúc này vừa hay Vua Chiêm không lâu vừa dâng ba châu cho Đại Việt sao? Lý Thường Kiệt thịnh nộ đuổi luôn Ngô Khảo Ký ra biên ải phía Nam. Muốn làm quan ông cho hắn làm quan to tuôn không hề nhỏ châu mục Bố Chính châu kiêm chức Tứ Xương Chỉ Huy sứ.

Con trai thăng quan, trấn thủ một phương uy phong bát diện thì Đỗ thị phải vui cười hạnh phúc chứ? Sự thật thì không hề, nghe được tin này nàng như sét đánh ngang tai mà khóc lóc thảm thiết.

Ba châu Bố Chính, Địa Lý, Ma Linh, tên nói là châu nhưng thực tế quy mô chỉ bằng một huyện. Những châu này mới thu phục một vài năm, trước đó liên miên chiến hỏa thế nên người dân 10 phần chẳng còn được 2. Thứ hai nơi này cách cực xa Long thành phồn hoa đi đến đó không khác gì đi đày. Thứ đến đây là nơi chiến hỏa, không biết lúc nào sẽ có chiến tranh tiếp theo với người Chiêm do dó ở đây cực nguy hiểm. Tóm lại là nghèo đóim bần hàn, lạc hậu, nguy hiểm. Những cái gì không tốt nhất thì ở đây có cả. Cái danh quan chức thì đẹp, nhưng địa phương đó đúng là con em quý tộc chẳng ai muốn đến cả. Muốn được ấm êm và có tương lai phát triển vẫn phải ở Long thành hay phụ cận.

Điểm chết người thứ hai đó chính là Bố chính nằm ngay cạnh Lộ Nghệ An. Lộ Nghệ An lúc này người đứng đầu là tuần phủ Lý Đạo Thành. Nói đến Lý Đạo Thành chính là cựu Thái Sư theo phe Dương Hoàng Thái Hậu. Chính Lý Thường Kiệt cùng Ỷ Lan Thái Phi đã phế đi Dương Hoàng Thái Hậu và Lý Đạo Thành cũng bị bếm đi Thái Sư chức mà đẩy đi trấn thủ Lộ Nghệ An. Phải nói thù riêng thì Lý Đạo Thành và Lý Thường Kiệt không hề nhỏ, chính vì thế Ngô Khảo Ký một ngày còn ở Bố Chính Châu thì đừng hòng thở được. Ai có thể nể mặt Ngô gia nhưng tuyệt đối trong đó không có người tên Lý Đạo Thành.

Nhưng Lý Thường Kiệt Thái Úy cũng rất cẩn trọng, Bố Chính mang tiếng là biên ải nhưng thực tế còn cách Ma Linh , Địa Lý mới thới Chiêm quốc Trọng binh triều đình đóng ở hai châu này nên cũng không sợ Lý Đạo Thành dày vò Bố Chính gây nên họa nước. Ông cũng đã mật lệnh cho hai tướng biên thùy là Lê Công Đạt và Dương Lỗ, nếu Ngô Khảo Ký gây họa thì có thể thẳng tay phế mà công cần e ngại sắc mặt Ngô gia.

Đến đây có thể tóm lược đơn giản, Ngô Khảo Ký là bị đi dày tới biên ải. Phía Nam bị hai tướng trọng binh canh chừng, phía Bắc có kẻ thù gia tộc dòm ngó, phía Đông là biển cả mênh mông, phía tây là Thập vạn Trường sơn núi đừng hòng có đường. Hắn nhưng mà đến một cái nhà tù thực sự với mĩ danh Châu Mục đại nhân, Tứ Xương Chỉ Huy Xứ tướng quân.