Chương 1

Tại buổi roadshow* của phim Nhớ mãi không quên, tôi và bạn cùng phòng Tần Viện vất vả mãi mới giành được vé và chen vào.

*hoạt động biểu diễn lưu động với mục đích quảng bá phim mới

Sau khi vào đến nơi, Tần Viện vừa nói vừa dặm lại kem nền trên mặt.

"Không ngờ cậu giỏi như vậy, có thể giành được một lúc 2 vé cho buổi roadshow hôm nay. Quả không hổ danh là fan lớn của Khương Hạc.”

Tôi cười gượng gạo.

Thật ra quan hệ giữa hai chúng tôi cũng chẳng thân thiết cho lắm, chỉ là bạn cùng phòng kí túc xá. Tình cờ cô ta biết được hôm nay tôi sẽ đến roadshow phim mới chiếu của Khương Hạc nên năn nỉ tôi dẫn mình đi cùng.

Ngay sau đó, tôi lôi chiếc máy ảnh DSLR* ra và hướng về sân khấu.

(*Máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số)

Tôi đang mải suy nghĩ nên chụp Khương Hạc ở góc độ nào trông đẹp nhất thì đã thấy anh cùng đạo diễn và các diễn viên khác đi ra.

Đã 7 năm kể từ khi Khương Hạc ra mắt, ban đầu anh chỉ là thực tập sinh của một show tuyển chọn nhưng sau 2 năm miệt mài, Khương Hạc đã nổi lên và dần trở thành ngôi sao hàng đầu trong giới.

Năm nay, anh thậm chí còn được mời tham dự một bộ phim học đường.

Tôi mừng cho anh ấy lắm, bởi vì Khương Hạc không chỉ là thần tượng mà còn là anh ruột của tôi.

Những năm qua để cổ vũ cho anh trai, tôi đã mở một tài khoản Weibo, thường xuyên cập nhật những bức ảnh sắc nét không góc chết của anh lên và thu hút được một lượng fan khủng.

Hôm nay anh trai xuất hiện trong trạng thái tốt, lông mày lưỡi kiếm mắt sáng như sao, dáng người thẳng tắp, đứng ở đâu là nơi đó biến thành phong cảnh tuyệt đẹp.

Tôi cầm máy ảnh DSLR trên tay điều chỉnh góc độ, căn đúng mặt anh chụp lia lịa.

Thông thường sau khi người dẫn chương trình hỏi một vài câu hỏi thì sẽ đến chuyên mục rút thăm chọn người may mắn lên sân khấu giao lưu với diễn viên.

Khi tôi đang ngóng chờ xem ai sẽ là người may mắn hôm nay thì ánh đèn chiếu xuống chỗ ngồi của tôi và Tần Viện.

Lập tức, ánh mắt của cô ta sáng bừng.

"Là chúng ta đó!"

Dứt lời cô ta bèn kéo tôi lên sân khấu.

Sau khi Tần Viện lên sân khấu, Khương Hạc cư xử như một quý ông, đưa microphone cho cô ta.

Anh ấy cũng không quên liếc nhìn tôi nhưng chỉ trong giây lát.

Người dẫn chương trình thấy vậy thì nói đùa.

"Hai bạn gái này thật may mắn, món quà hôm nay chương trình muốn dành tặng cho fan chính là có thể mặt đối mặt ngắm Khương Hạc trong 10 giây! Có bất ngờ không nào?”

Fan bên dưới reo hò ầm ĩ

Tôi và Tần Viện thay nhau nhìn Khương Hạc, cô ta bảo tôi làm mẫu trước.

Có trời mới biết tôi vượt qua 10 giây này khó khăn như thế nào, tôi không nhịn nổi cười mấy lần nhưng trong mắt người dẫn chương trình, tôi lại đang nhìn anh bằng ánh mắt say mê cùng nụ cười ngớ ngẩn.

Khi đến lượt Tần Viện, nào ngờ cô ta lại dứt khoát từ chối.

Tần Viện bắt đầu mân mê sợi tóc mai rồi vén ra sau tai.

"Thật sự xin lỗi mọi người, hôm nay tôi chỉ đi theo bạn thân. Tôi cũng chẳng phải fan của Khương Hạc nên những thứ này không có ý nghĩa với tôi cho lắm.”

Nghe vậy người dẫn chương trình hơi xấu hổ nhìn về phía Khương Hạc.

Khương Hạc cười lịch thiệp: "Không sao đâu, nhưng em vẫn có thể nhận quà lưu niệm chứ??”

Tần Viện lại lắc đầu.

Cô ta đột nhiên lấy điện thoại ra khỏi túi quần

"Nhân cơ hội này tôi cũng muốn nói một vài điều với chị em tốt của tôi, Giang Trà Trà, người đã theo đuổi Khương Hạc năm năm trời."

"Từ những buổi concert đến đón idol tại sân bay, thăm cả phim trường, cái gì cậu ấy cũng không bỏ lỡ.”

Vừa nói cô ta vừa giơ điện thoại lên trước ống kính cho mọi người thấy rõ.

Trên màn hình là tài khoản Weibo của tôi, nơi ghi lại hành trình du idol của tôi trong suốt những năm qua.

Cô ta bắt đầu đọc từng bài viết một.

"Hôm nay nhìn thấy anh trai rồi nhưng trông anh ấy có vẻ mệt mỏi, chắc là do phải chuẩn bị cho concert sắp tới.”

"Hôm nay trạng thái của anh trai không tốt lắm, thương anh trai vất vả quá đi."

Lúc đọc đến bài viết này, người hâm mộ phía dưới đều cảm thấy xúc động.

Những dòng status trên weibo của tôi gần như là trạng thái tiêu biểu của hầu hết tập thể fangirl.

Người dẫn chương trình không khỏi thổn thức.

Đột nhiên Tần Viện đổi giọng, quay sang nhìn thẳng vào tôi, nhíu mày nói: "Cậu tỉnh táo lại chút đi, có bao giờ cậu nghĩ khi cậu đang tiêu xài phung phí như vậy thì bố mẹ cậu đang phải ở công trường chuyển gạch kiếm từng đồng không?”

"Cậu xót thần tượng mình kiếm tiền vất vả nhưng một ngày anh ta kiếm được 208 vạn thì vất vả nỗi gì?”

"Thay vì xót xa cho thần tượng thì cậu thương bố mẹ trước đã được không?”