Trước cánh cổng nguy nga, những chiếc xe hạng sang lần lượt dừng lại trước cổng. Trên xe, không biết bao nhiêu kẻ tay trong tay bước vào ngôi nhà đang tràn ngập ánh đèn và tiếng cười nói.
Từ xa, một chiếc xe màu đen chạy đến, chậm lại rồi dừng hẳn trước cổng. Từ trên xe, người đàn ông với gương mặt lạnh như thép nhưng vẫn khiến biết bao đàn bà trong buổi tiệc phải ngoái đầu ra nhìn. Tay anh nắm lấy người phụ nữ trong xe, dáng vẻ ôn nhu, dìu cô bước xuống. Người phụ nữ này lại làm cho biết bao kẻ phải ghen tị. Cô không chỉ đẹp đến mức điên đảo thân hồn mà còn có được trái tim của kẻ quyền lực nhất nhì thành phố F này.
Hà Hoa Tử ngước nhìn căn nhà rộng lớn này. Cô nắm chặt lấy tay của Lý Đông Lượng. Tim dường như đập mạnh hơn, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Trước giờ cô rất ít khi tham dự mấy buổi tiệc như này. Sợ sẽ xảy ra sơ xuất, là mất mặt Lý Đông Lượng.
- Đừng sợ, có anh ở đây!
Người đứng bên cạnh dường như nắm rõ tâm lý của cô. Dáng vẻ đầy ôn nhu mà trấn an. Hà Hoa Tử cố hít thật sâu, lấy lại chút dũng khí. Bỏ đi năm năm cô còn dám, chút tiệc tùng này, sẽ chẳng thể làm khó được cô.
Bước chân vừa qua ngưỡng cửa, không khí trong buổi tiệc trở nên đầy sôi nổi. Tất cả âm thanh mà Hà Hoa Tử nghe được lúc này chính là bàn tán về cô và Lý Đông Lượng. Mặt cô trở nên ngượng ngùng, dần mất tự nhiên.
- Lý tổng và Lý phu nhân đến rồi!
- Đúng vậy! Cô ấy thật đẹp!
Hà Hoa Tử càng nghe, tim càng đập mạnh, chân càng run. Mặt cũng đỏ lên vì xấu hổ, cũng vì lúng túng trước mấy lời khe ngợi ấy. Nếu như không nắm tay Lý Đông Lượng, cô cũng chẳng thể đứng vững được.
Lý Đông Lượng vẫn giữ được sự điểm tĩnh của mình. Nhưng dường như vợ của anh lại không như vậy. Cũng đúng! Cô vốn không thích mấy buổi tiệc xa hoa thế này. Cũng không thích có quá nhiều kẻ chú ý đến mình rồi bàn tán này nọ.
Anh kéo tay cô tiến về phía trước.
- Theo anh đi tìm một người.
Nhưng có vẻ như không cần hai người đi tìm, chủ buổi tiệc tối nay cũng đã tự động xuất hiện. Trước Hà Hoa Tử là một người đàn ông trung niên. Bộ âu phục của Pháp mà ông ta đang mặc thật chói lóa. Nhưng ánh hào quang ấy dường như bị Lý Đông Lượng cản lại.
Gương mặt khi nhìn thấy Lý Đông Lượng lại cười đầy thiện ý. Có vẻ như chẳng phải người xấu.
Vừa nhìn thấy Lý Đông Lượng, ông ta đã vội vã chạy ra nghênh đón.
- Lý tổng, cảm ơn Ngài đã có mặt trong buổi tiệc này.
- Không cần khách sáo!
Ông ấy nhìn sang người phụ nữ trẻ đang khoác tay anh. Đúng là xinh đẹp hết phần thiên hạ, vẻ đẹp trời sinh không ai bì kịp. Cô bị ông nhìn đến mức trở nên lúng túng.
Biết mình làm cho vợ Lý Đông Lượng thấy ngại, ông ấy còn ngại hơn.
- Đây là Lý phu nhân của Ngài sao?
- Đúng vậy.
Lý Đông Lượng vừa dứt lừi với nét mặt tự hào, Hà Hoa Tử cũng lên tiếng tự giới thiệu bản thân. Vì im lặng từ nãy giờ nên khi cất lời, giọng cô có chút ngượng ngùng.
- Xin chào tiên sinh, tôi tên Hà Hoa Tử
- Chào Lý phu nhân, tôi là Đường Nguyên.
" Đường Nguyên? "
Cái tên này, Hoa Tử nghe cảm thấy rất quen, dường như đã nghe ở đâu rồi. Hoa Tử liền trầm mặc suy nghĩ. Cô cố nhớ lại những người mà mình từng nghe nói, xem có ai tên giống như vậy hay không. Đến khi vị chủ tịch họ Đường này vừa rời đi, Hoa Tử mới nhớ ra. Ông ấy chính là người sáng lập ra tập đoàn bánh kẹo mà cô thích nhất lúc còn nhỏ, hơn nữa bánh kẹo đó còn được đưa sang các nước khác để bán. Chỉ trong một thười gian ngắn khi đưa sang Mỹ, bánh kẹo của Đường tiên sinh đã tạo nên cơn sốt.
Thật không ngờ, hôm nay lại gặp được người đã làm nên thứ mà mình thích lúc nhỏ, còn được nói chuyện với ông ấy. Hà Hoa tử liền cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Nếu biết trước được gặp Đường tiên sinh, cô đã mạnh dạn nói chuyện với ông nhiều hơn một chút.
Đương tiên sinh nhìn caravat mà hôm nay Lý Đông Lượng chọn. Ông nhớ mình từng thấy nó trên cuốn tạp chí, được biết nó là loại khó mua. Cả nước chỉ có duy nhất mười cái. Thật không ngờ anh lại là một trong mười người sở hữu.
- Caravat hôm nay của cậu thật đẹp.
- Thật sao? Là vợ tôi đích thân chọn đó.
Lý Đông Lượng đưa tay ôm lấy eo Hoa Tử.
Hai người đứng đó nói thêm vài câu. Đường tổng cũng xin phép rời đi để trước vì càng ngày có nhiều khách mời vào.
Hà Hoa Tử ngẩn người ra. Trong đầu cô vẫn còn suy nghĩ về Đường tiên sinh. Đến khi Lý Đông Lượng hỏi, cô mới chợt nhận ra người đã đi từ lâu rồi.
- Em sao vậy?
- Không có gì. Chỉ là bây giờ tôi mới nhớ ra chủ tịch Đường chính là người làm ra bánh kẹo mà tôi rất thích lúc còn nhỏ. Không ngờ hôm nay lại được gặp ông ấy.
Hoa Tử khoe với anh, đầy háo hứng
- Có vui không?
- Đương nhiên là vui rồi!
Trong nháy mắt, đáy mắt anh phản chiếu hình ảnh của cô vui vẻ của cô hôm nay.
Hoa Tử không biết rằng, Lý Đông Lượng vốn biết cô thích nhất bánh kẹo do công ty Đường Nguyên làm ra nên anh vừa hợp tác với công ty của ông ấy. Buổi tiệc này cũng có thể xem như là tiệc mừng hai công ty hợp tác cùng nhau.
Buổi tiệc chuẩn bị bắt đầu, ngày càng có nhiều người qua lại hơn.
Hoa Tử rất vui, nhưng Lý Đông Lượng trong lòng khó chịu. Bởi vì chiếc váy hôm nay cô mặc quá gợi cảm khiến không ít nam nhân khác phải xoay sang nhìn, Lý Đông Lượng không thể không ghen vì điều này. Mỗi khi cô di chuyển, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang hướng nhìn. Những ánh mắt ấy cứ như muốn xuyên thấu qua chiếc váy mà cô đang mặc, như muốn gặm lấy cơ thể của cô.
Nhưng cơ thể cô là của anh. Không ai có quyền nhìn thấu cơ thể cô, ngoài anh!
Đáy mắt anh dường như tối sầm, mày cũng nhíu lại. Ánh mắt nhìn những kẻ kia như đao như kiếm.
- Cấm em cởi nó ra.
Anh cởi chiếc áo vest bên ngoài của mình ra. Anh tuy ra lệnh nhưng cũng không kém lo lắng cho nữ nhân của mình.
Tối đó, anh đưa cô đi gặp rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong thành phố F. Tình cờ lại gặp Trương Thần và Du An Kỳ tron buổi tiệc. Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của anh người họ, Hà Hoa Tử thấy mình cứ như kỳ đà. Trương Thần để Du An Kỳ bên cạnh Hà Hoa Tử, còn anh cao ngạo đi đến bên Lý Đông Lượng trước ánh mắt đang mơ tưởng đến của những người phụ nữu khác.
- Chồng của em đang bị nhiều nữ nhân mơ tưởng đến kìa. Em không lo sao?
Hà Hoa Tử tuy trêu chọc, nhưng cũng là lừi thật lòng mà cô muốn hỏi. Bởi vì, cô biết Lý Đông Lượng cũng giống như Trương Thần. Biết bao kẻ ái mộ nhưng cũng không có được trái tim của anh. Anh cứ như một quân vương lạnh lùng, có biết bao nữ nhân muốn lấy được trái tim anh. Nhưng người mà anh sủng ái nhất đời này chỉ có Hà Hoa tử.
Du An Kỳ thản nhiên, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Trương Thần, chậm rãi.
- Em tin tưởng anh ấy sẽ không vì người khác mà bỏ em.
Cả hai không hiểu sao lại nhìn nhau. Có lẽ hai người đều có cùng suy nghĩ. Người đàn ông này, chắc chắn sẽ không bỏ cô.
Khi Hà Hoa Tử và Du An Kỳ đang định đi đến chỗ Lý Đông Lượng và Trương Thần thì đυ.ng trúng một cô gái. Nhìn từ trên xuống dưới, Hoa Tử đoán chắc là tiểu thư đài các. Cách ăn mặc và dáng đi đều cho cô biết như vậy.
Trên tay cô ta cầm ly rượu vang. Khi đυ.ng trúng, rượu cũng đổ lên váy Hoa Tử.
- Thật ngại quá, tôi không cố ý đâu.
Lời xin lỗi chẳng có chút thành ý nào. Nhưng Hoa Tử không những khôngmuốn xảy ra tranh chấp nên đã vào nhà vệ sinh cùng An Kỳ.
Ngay khi hai người vừa bước đi, ả ta liền nở nụ cười đầy khoái chí. Cứ như rất thỏa mãn với điều mình vừa làm. Cô gái đó chính là Trần Như - em họ của Trần Dục Tú.
Trần Như biết Trần Dục Tú thích Lý Đông Lượng, nhưng vì Hà Hoa Tử là vợ của anh nên Trần Dục Tú không cách nào tiếp cận. Vì cùng một thuyền nên cô ta ủng hộ Trần Dục Tú, hơn nữa từ khi Hà Hoa Tử bước vào, bạn trai của Trần Như cứ liên tục lén nhìn cô khiến cô ả không khỏi căm phẩn.
- Em sao vậy?
Lý Đông Lượng thấy Hà hoa Tử đang cuống quýt lên, váy của cô còn bị rượu đổ vào, không biết vừa xảy ra chuyện gì.
- Sơ ý để rượu đổ lên người, tôi vào nhà vệ sinh lau thử xem có ra không.
Mặt Hà Hoa Tử thoáng buồn. Chiếc váy này cô rất thích, vậy mà lại bị rượu đổ lên... Nếu vết rượu bám chặt thì tiếc thật. Cô không khỏi cuống lên. Lần đầu tiên tiệc lớn đã gặp phải sự cố như thế này. Thật mất mặt!
- An Kỳ, phải làm sao đây?
- Chị đừng lo, để em thử xem.
An Kỳ có phần điềm tĩnh hơn. Tuy Hoa Tử không chấp nhất Trần Như nhưng ít ra, An Kỳ nhìn ra được cô ta là cố ý làm vậy.
An Kỳ thấm một ít nước rồi lau lên váy. Tuy rượu ra được một ít nhưng vẫn còn chút dấu vết.
Trong lúc cô đang lau, Trần Như cũng từ bên ngoài bước vào. Thấy An Kỳ đang miệt mài lau đi vết rượu giúp Hoa Tử, cô ta trong lòng khoái chí, bên ngoài lại vờ như vô tội.
- Thật xin lỗi, là tôi vô ý nên làm bẩn váy của cô.
- Không sao, về nhà giặc chắc sẽ sạch thôi.
Hà hoa Tử cũng như Du An Kỳ không để ý đến cô ả.
- Không biết cô là tiểu thư của nhà nào? Tôi dự rất nhiều buổi tiệc nhưng chưa từng gặp qua cô.
Nói đến đây, An Kỳ mới ngừng lau. Cô đưa mắt nhìn Hoa Tử, vừa hay Hoa Tử cũng nhìn An Kỳ.
Cô chưa từng gặp cô ta thì làm sao cô ta gặp cô được.
- Tôi là Lý phu nhân của Lý thị, còn đây là Trương phu nhân của Trương thị.
- Hóa ra là Lý phu nhân và Trương phu nhân. Tôi là cháu gái của Trần thị, chị họ của tôi là Trần Dục Tú.
Một lần nửa hai người đưa mắt nhìn nhau.
Hà Tử đang nghĩ, có phải cô ta biết Trần Dục Tú có tình ý với Lý Đông Lượng nên mới cố tình làm đổ rượu lên người mình hay không?
Trần Như vừa giới thiệu về bản thân mình xong đã muốn bắt tay với Hà Hoa Tử. Cô đang nghĩ, ngay cả quy tắc đơn giản này mà cô ta cũng không biết sao. Khi muốn bắt tay, người lớn hơn sẽ là người đưa tay ra thể hiện ý muốn bắt tay, nhưng cô ta là người nhỏ hơn. Điều đó chứng tỏ Trần Như cũng không hiểu biết nhiều về những quy tắc cơ bản này.
Hoa Tử cũng không muốn làm khó Trần Như nên cũng tỏ ra chút thiện chí.
- Lý phu nhân, không biết cô có nghe chuyện này hay chưa?
- Chuyện gì?
Cô ta bắt đầu cao giọng, ánh mắt lộ ra sự căm ghét như muốn đâm chết Hoa Tử.
- Có một cô gái thích một người đàn ông, nhưng vì anh ta đã có gia đình nên chị ấy khó mà tiếp cận được. Người vợ của anh ta cũng chẳng phải hạn tầm thường gì, luôn thể hiện trước mặt cô gái kia là thương yêu chồng mình nhưng đến ngày kết hôn lại bỏ đi. Lý phu nhân nói xem có tức cười không?
- Cô...
Trần Như vừa kể xong đã cười nói đầy đắc ý. Du An Kỳ lúc này cảm thấy tức giận thay Hoa Tử.
Người vợ mà Trần Như kể đến không phải là Hoa Tử hay sao? An Kỳ định hỏi cô ta có ý gì, liền bị Hoa Tử ngăn lại.
- Trương phu nhân không cần tức giận đến như vậy, tôi kể chuyện này cũng chẳng có ý gì cả, nên cũng để để tâm đến.
Hà Hoa Tử ngay khi nghe xong, gương mặt cũng chẳng mấy thay đổi. Nhìn cô ta cười xong, Hoa Tử liền hít một ngụm khí lạnh, quay sang nhìn với ánh mắt sắt bén. Cô chưa từng nói chiều với những người vừa mới gặp, nhưng lần này thì...
- Trần tiểu thư này, tôi có vài điều muốn nói với cô: Thứ nhất, cô gái mà cô vừa kể, nếu như cô ta thật sự ưu tú thì đâu cần phải tranh chồng của người khác làm gì. Hơn nữa, làm gì không làm lại đi chọn làm kẻ thứ ba, loại người mà ai cũng căm phẫn. Thứ hai, về chuyện nói xấu người khác, chắc tôi không thể so được với Trần tiểu thư rồi. Còn điều cuối cùng, giữ mồm giữ miệng chính là giữ thể diện cho bản thân, biết chưa?