Chương 93: Sinh nhật

Tới ngày sinh nhật Lạc Vân Sam, Phùng Liễu dậy sớm theo đúng thỏa thuận "chủ - tớ" mà hai người đã ước định trong đó.

Đương nhiên ước định chủ tớ này gọi cho vui, thực tế chính là toàn bộ hành trình ngày sinh nhật đều do Lạc Vân Sam làm chủ, Phùng Liễu chỉ cần gật đầu đi theo là được.

Nếu ăn sinh nhật tất nhiên không thể thiếu bánh kem.

Sau khi chuẩn bị tươm tất, Lạc Vân Sam liền đưa Phùng Liễu tới cửa hàng bánh kem đầu tiên.

-Em là thế này khiến tôi có cảm giác đây mới là sinh nhật tôi.

Phùng Liễu đội mũ đầu bếp, trong tay cầm que đánh trứng nói.

-Giống nhau cả mà, em là cô giáo của cô, sinh nhật em cũng là sinh nhật của cô thôi.

Ánh mắt Lạc Vân Sam sáng quắc nhìn Phùng Liễu, trong tay nàng cũng cầm que đánh trứng.

"Cô ấy đeo kính quả nhiên càng có cảm giác cấm dục hơn, nhìn xa còn giống người nghiêm cẩn không hề cẩu thả, đúng gu mình!"

Không sai, yêu cầu thứ nhất của Lạc Vân Sam là để Phùng Liễu cả ngày phải đeo kính, nếu nàng không cho phép thì cô không được tháo xuống.

Đối với yêu cầu đơn giản như vậy Phùng Liễu tất nhiên không từ chối, sau khi rửa mặt xong cô liền đeo kính dưới cái nhìn chằm chằm của Lạc Vân Sam.

Kỹ năng nấu nướng của Phùng Liễu không tệ, mặc dù không có kinh nghiệm làm bánh nhưng dưới sự chỉ dẫn của giáo viên liền học rất nhanh, chỉ hơn một giờ đã làm ra thành phẩm.

-Đây là em sao?

Lạc Vân Sam nhìn người được vẽ bên trên bánh kem hỏi.

-Không giống à?

Phùng Liễu nhướng mày.

-Rất giống, nhưng thiếu một chút.

Lạc Vân Sam đỡ mũ của nàng, sau đó lấy mứt trái cây rồi nhanh chóng vẽ thêm một khuôn mặt.

Phùng Liễu nhìn sự đối lập của hai người liền xấu hổ vuốt mũi, so với khuôn mặt Lạc Vân Sam vẽ ra thì hình của cô chỉ có thể nói là ngũ quan đầy đủ rồi chấm hết bài.

-Cô nhìn xem, như vậy mới hoàn chỉnh.

"Có em thì phải có cô mới đúng."

Sau khi làm xong bánh kem, Lạc Vân Sam liền cầm thành phẩm đã được đóng gói và mang theo Phùng Liễu trở về nhà cũ.

Hôm nay nhà cũ vô cùng yên tĩnh, ngay cả quản gia Trương cũng có việc phải đi ra ngoài.

Lạc Vân Sam nhìn căn nhà trống rỗng khóe miệng liền cong lên.

-Cô ơi, cô đưa điện thoại cho em đi.

Sau khi vào phòng, Lạc Vân Sam liền đưa ra yêu cầu.

-Được.

Phùng Liễu không hề suy nghĩ liền lấy điện thoại từ trong túi quần lấy ra, cô đặt vào tay Lạc Vân Sam.

Sau khi nhận được Lạc Vân Sam lập tức tắt máy, sau đó nàng cũng lấy điện thoại của mình tắt máy ném ở phòng khách tầng 1.

Phùng Liễu híp mắt, trong lòng bồn chồn.

"Sao mình có cảm giác Lạc Vân Sam còn định tung ra chiêu gì kinh khủng lắm nhỉ?"

-Cô yêu ơi, em cho cô cơ hội đổi ý, cô xác định ngày hôm nay đều nghe lời em?

Du͙© vọиɠ chiếm hữu trong mắt Lạc Vân Sam không hề bị che giấu mà lộ ra ngoài.

Tháng sau nàng phải quay lại công ty nhưng lúc này Lạc Vân Sam không hề nghĩ tới chuyện đó, nàng đã quăng chuyện đó ra sau đầu lâu rồi.

Phùng Liễu nhận được ánh mắt của Lạc Vân Sam, cô vừa chờ mong lại vừa sợ hãi gật đầu.

Mở màn cho trận cuồng hoan, bánh kem ở thời điểm này trở thành vật trang trí, sau khi màn đêm buông xuống, Lạc Vân Sam vô cùng thành kính cầu trời cao giúp nàng hoàn thành nguyện vọng.

"Đời này kiếp này chỉ một người là đủ rồi!"

Cuồng hoan điên cuồng, ngày hôm sau Lạc Vân Sam vô cùng xuất sắc hoàn thành công việc của mình, nàng giúp Phùng Liễu xoa bóp từ trên xuống dưới, đảm bảo cô có thể bình thường trước tiết tự học buổi tối.

Phùng Liễu không thể nào không giận, ngày hôm qua từ buổi chiều tới tận đêm cô bị lăn lộn tới kiệt sức, nếu không phải cô thường xuyên rèn luyện thân thể sợ là không thể cùng Lạc Vân Sam cầu nguyện vào buổi tối.

Tuy rằng quá trình có chút khó nói nhưng không thể không phủ nhận Phùng Liễu cũng thích ngẫu nhiên phóng túng, ngẫu nhiên mất khống chế một chút cũng không sao.

Lạc - người được thỏa mãn về cả thể xác về tinh thần - Vân Sam trở nên vô cùng ân cần. Ăn, mặc, ở, đi lại đều thầu hết, đặc biệt là sau khi tỉnh lại, nàng hận không thể bón cho Phùng Liễu từng thìa cơm.

Trước khi bắt đầu tiết tự học buổi tối, Lạc Vân Sam đưa Phùng Liễu trở lại trường học, sau đó nàng lấy máy tính bắt đầu xử lý công việc.

Điều duy nhất không giống trước kia chính là bên cạnh Lạc Vân Sam có thêm hai nữ sinh, chính là hai người trước kia chặn đường Cầu Hủy, hai người ngồi chung một bàn cách Lạc Vân Sam chưa tới 1 mét.

-Cô Lạc, em nghe nói môn nào cô cũng giỏi đúng không ạ?

Nữ sinh tóc dài cẩn thận tới hỏi.

-Cô có thể phụ đạo tiếng anh cho em được không?

-Các em học lớp nào?

Lạc Vân Sam nhìn thấy hai gương mặt xa lạ, nàng đang nhớ lại.

-Chúng em học ở lớp văn tới tìm Cầu Hủy nhờ bổ túc môn toán.

Nữ sinh tóc ngắn thành thật nói.

-Chúng em đã được chủ nhiệm lớp và cô Phùng đồng ý rồi ạ.

Hai học sinh này đều là học sinh năng khiếu, ngày thường không quá coi trọng việc học, sau khi biết kỳ cao khảo của lớp 12 kết thúc mới bắt đầu lo lắng.

-Vậy cũng được, có vấn đề gì thì hỏi tôi.

Lạc Vân Sam cũng hiểu cách học bên tổ xã hội, đối với hai học sinh tới hỏi đều tỏ thái độ tốt.

Ban đầu học sinh tóc dài vẫn còn sợ sệt nhưng khi hỏi những câu ngu ngốc xong lại thấy Lạc Vân Sam vô cùng dễ tính, thấy nàng dễ nói chuyện mới yên lòng lấy rất nhiều vấn đề còn tồn đọng tới hỏi.

Lạc Vân Sam vốn định xem tin tức về tập đoàn Đông Nhuận và sắp xếp công việc, nhưng thấy hai học sinh ham học như vậy liền gác công việc sang một bên, nàng nghiêm túc dạy học.

-Cô Lạc giỏi quá!

Nữ sinh tóc dài được phụ đạo một tiết, sau đó nhìn thấy Lạc Vân Sam thì trong mắt tràn đầy sự sùng bái.

-Em gọi tôi là cô giáo, tôi tất nhiên muốn dạy em.

Lạc Vân Sam rất thích sự hâm mộ đơn thuần như vậy, khiến nàng có cảm giác thỏa mãn.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến một số người muốn trở thành giáo viên, được người tôn kính là cảm giác không tệ chút nào.

Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Phùng Liễu bị Đỗ Nhược gọi đi vì chuyện trợ cấp cho học sinh nghèo, chỉ còn lại một mình Lạc Vân Sam đứng dựa vào tường chờ cô.

Thời tiết tháng sau không thể nào mát mẻ dù chỉ một chút, cho dù trời tối có gió thổi tới vẫn mang cảm giác oi bức khó chịu.

-Y Phong, cái này tặng cho cậu.

Khi Lạc Vân Sam đang định chơi điện thoại để gϊếŧ thời gian, một âm thanh không tính xa lạ truyền tới.

-Mình đi về trước,

Người nói chuyện chính là nam sinh cao 1m8 lần trước, Lạc Vân Sam nhìn thấy cậu đưa đồ cho Lữ Y Phong xong liền không quay đầu mà rời đi.

Lữ Y Phong ngơ ngác nhìn socola trong tay.

"Trời nóng thế này đưa thứ này làm gì chứ, mình lại không thích ăn."

-Cô Lạc!

Lữ Y Phong nhìn thấy Lạc Vân Sam liền vẫy tay.

-Ừm, em chờ Cầu Hủy à?

-Dạ, em và cậu ấy đi sân thể dục rồi về.

Lữ Y Phong gật đầu nói.

-Nam sinh vừa rồi là học sinh lớp em tên Khâu Thành đúng không?

Lạc Vân Sam nghe giọng nói và dáng người có chút quen mắt.

-Đúng rồi ạ, không hiểu sao cậu ấy lại đưa socola cho em.

Lữ Y Phong nhún vai, em ấy không hiểu Khâu Thành định làm gì.

-Đưa socola là ngầm nói thích em đó,

Lạc Vân Sam trước mặt Lữ Y Phong cũng không làm giá, nàng nói chuyện như hai người bạn.

-Ôi, không thể nào, trước kia em từng hỏi cậu ấy, cậu ấy nói là chỉ muốn làm bạn với em.

Lữ Y Phong khó hiểu.

Lư Y Phong quen Khâu Thành từ sớm, hai người học cùng lớp cấp hai. Bởi vì Lữ Y Phong được cho đi học võ từ hồi tiểu học nên thân thủ cũng rất tốt, thuận tay cứu Khâu Thành ở ven đường một lần.

Khi đó Khâu Thành còn cao không tới 1m8, ngay lúc ấy dáng người cũng xấp xỉ Lữ Y Phong, hơn nữa người lại còn gầy gò rất dễ bắt nạt.

Lữ Y Phong liền kể chuyện trước kia cho Lạc Vân Sam nghe.

-Cô Lạc, chỉ như vậy cũng coi là Khâu Thành thích em sao?

-Dù sao tôi cũng chưa từng nhìn thấy có ai cố ý tới đưa socola cho bạn bè đâu, không chừng lúc đó em ấy chưa thích bây giờ hối hận thì sao?

-Vậy cũng không được, em là người đã có bạn gái! Cậu ấy thích em không có kết quả!

Lữ Y Phong kích động nói, em ấy không để ý mà nói hơi to.

-Trời a, mấy hôm trước cậu ấy còn hỏi em định thi trường đại học nào, không biết là có phải định thi cùng trường với em không nữa?

Lữ Y Phong bây giờ mới phải phản ứng lại.

Lạc Vân Sam tấm tắc hai tiếng, người trẻ tuổi bây giờ khá thật.

-Nên làm như thế nào em nên tự mình hiểu rõ, cô ấy đã trở lại tôi phải đi trước đây, chú ý an toàn.

Lữ Y Phong gật đầu lung tung, trên mặt vẫn duy trì bộ dáng khϊếp sợ.

-Làm gì mà vừa nói vừa cười vậy?

Phùng Liễu hỏi.

-Em thấy có người thích Lữ Y Phong nên hỏi thêm vài câu thôi.

Lạc Vân Sam khẽ cười đáp.

-Cô yên tâm, trong lòng em chỉ có cô thôi.

Phùng Liễu khẽ hừ một tiếng.

-Tôi cũng không phải bình dấm chuyển thế, em nói chuyện phiếm với học sinh là chuyện quá bình thường.

-Nhưng lời em nói cũng là thật mà.

Lạc Vân Sam không thèm để ý gật đầu, trong lòng bắt đầu tính toán.

"Bây giờ hai người sớm chiều ở chung nên vẫn ổn, sau này khi mỗi người đều bận chuyện riêng thì mỗi chi tiết nhỏ đều phải chú ý. Nếu mình đều nói với cô ấy cả chuyện lớn lẫn chuyện nhỏ, có lẽ cô ấy cũng sẽ có thói quen nói những chuyện xảy ra bên người cho mình nghe. Như vậy sẽ không tồn tại khả năng hai người lạnh nhạt với nhau, hơn nữa còn có thể tránh 90% hiểu lầm."

Màn đêm buông xuống, Lạc Vân Sam lái xe thể thao vững vào chạy trên đường nhỏ.

Phùng Liễu ngồi trên ghế phụ, cô nghiêng đầu nhìn cảnh sách hai bên đường dần lùi lại phía sau, vô tình ngủ quên.

Lạc Vân Sam thấy vậy liền lặng lẽ giảm nhiệt độ thấp xuống một chút, xe chạy cũng vững vàng hơn.

Xem ra những chuyện trên mạng nói đều có đạo lý, nếu ngày thường làm việc và nghỉ ngơi đều đặn sau đó thỉnh thoảng phóng túng một đêm, chắc chắn mấy ngày sau liền sẽ chậm lại.

Chuyện ảnh hưởng tới thân thể như vậy, một năm hai lần là đủ rồi.

"Đúng rồi, lựa lúc sinh nhật mình và sinh nhật cô ấy là tốt nhất, không những có thể tạo thành kỷ niệm, ngoài ra còn có thể cùng nhau thực hiện nguyện vọng nữa!"