Chương 33: Nói chuyện với không khí

Ngày hôm sau, Lạc Vân Sam dậy rất sớm, nàng nhanh chóng mặc quần áo và soạn đồ đạc để đi làm, khi đã chắc chắn trên người không có chỗ nào không ổn thì nàng mới ra khỏi cửa.

Lạc Vân Sam đi rất vội, rất nhanh nàng đã đứng dưới tòa nhà của Phùng Liễu.

Nàng híp mắt nhìn lên trên, khóe miệng cong lên, nàng tới đón bạn gái của nàng...

Phùng Liễu cũng không để Lạc Vân Sam phải đợi lâu, cô vừa đi ra ngoài đã thấy nàng.

- Chào buổi sáng!

Ánh mắt Lạc Vân Sam lóe lên, khóe mắt hơi nhướng lên, dáng người cao gầy như cây trúc, trông rất có sức sống.

- Buổi sáng tốt lành!

Phùng Liễu cười đáp lại nàng, cô bước xuống bậc thang đi tới bên cạnh Lạc Vân Sam.

Lạc Vân Sam nắm tay Phùng Liễu, nàng nhìn những ngón tay trắng nõn của cô không nhịn được mà nâng bàn tay cô lên hôn một cái.

- Tặng bạn gái của em một cái hôn buổi sáng nhé.

Lạc Vân Sam nói, nàng đứng thẳng lưng, bộ dáng của nàng làm cho lời nói kia càng hợp lý hơn.

- Cảm ơn Vân Sam.

Phùng Liễu cười tươi hơn, nụ cười của cô giống như nắng giữa mùa đông, lập tức khiến cả người Lạc Vân Sam ấm lên.

- Cô ơi, hình như phòng của cô sắp hết hạn rồi đúng không?

Lạc Vân Sam nắm tay Phùng Liễu, nàng dắt cô đến chỗ đỗ xe.

Phùng Liễu và Lạc vân Sam cùng đi về phía trước, cả hai đi cạnh lùm cây nhỏ trên con đường mòn.

- Ừ, tháng 12 là đến hạn rồi.

Phùng Liễu gật đầu.

Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng 11, nếu muốn gia hạn hợp đồng thì ngày mai phải đi làm.

- Thế cô dọn đến ở cùng em được không?

Lạc Vân Sam mang theo sự hồi hộp hỏi cô.

Hai người đã là người yêu, ở cùng một chỗ với nhau cũng là bình thường.

Phùng Liễu không lập tức trả lời câu hỏi của Lạc Vân Sam, cô bắt đầu suy nghĩ xem chuyển nhà với không chuyển nhà có khác nhau nhiều không.

Cho dù hai người không xác định quan hệ thì phần lớn thời gian cô cũng ở trong nhà Lạc Vân Sam, cô chỉ trở về phòng thuê vào buổi tối mà thôi.

"Nếu đã vậy thì chuyển nhà cũng tốt."

- Để tôi sắp xếp đồ đạc một chút, đợi đến cuối tuần hãy chuyển nhà.

Phùng Liễu không phải người không kiên định, một khi cô đã quyết định yêu đương với Lạc Vân Sam thì sẽ không hối hận.

Bây giờ hai người đã là người yêu, ở cùng một chỗ cũng là chuyện đương nhiên.

Điều quan trọng hơn chính là Phùng Liễu tin tưởng Lạc Vân Sam, cô không lo nàng sẽ làm những chuyện quá đáng.

Nghĩ vậy nên Phùng Liễu lại cười, hơn nữa... hình như Vân Sam còn dễ ngại hơn cô thì phải.

"Đến cả nụ hôn chào buổi sáng cũng chỉ dám hôn trên tay, đúng là ngây thơ quá rồi!"

Sau khi đi tới chỗ đỗ xe, Lạc Vân Sam tiến lên trước mở cửa xe, sau đó lại làm tư thế mời.

- Mời cô!

Lạc Vân Sam buông tay Phùng Liễu ra, sau đó nàng khom lưng thắt đai an toàn cho cô.

- Ái chà, phục vụ tốt thế này à?

- Đương nhiên rồi, đây là phục vụ riêng cho bạn gái của em.

Lạc Vân Sam cười, nàng ngồi vào ghế lái sau đó nhìn gương chiếu hậu một chút rồi mới khởi động xe.

Trên đường tới trường, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu cũng không nói gì, mặc dù không gian rất yên lặng nhưng trong lòng Lạc Vân Sam lại vui sướиɠ vô cùng.

"Chỉ cần ở bên Phùng Liễu thì không gian nào cũng ngọt ngào."



Mới hơn 5 giờ sáng nên mặt trời còn chưa ló, không khí còn có chút lạnh lẽ. Phùng Liễu bước từ trên xe xuống, bỗng dưng cô bị gió lạnh thổi qua nên khẽ run rẩy.

- Hôm nay nhiệt độ xuống thấp quá.

Phùng Liễu rụt cổ, lúc ở tiểu khu cô vẫn không thấy lạnh mà.

- Cô có cần thêm áo khoác không?

- Bây giờ thì không cần, hôm nay tôi cũng đã chọn áo khoác rồi.

Phùng Liễu lắc đầu.

- Chỉ là cơn gió vừa rồi hơi lạnh thôi.

Phùng Liễu vừa nói xong thì Lạc Vân Sam đã ôm lấy bả vai của cô, bởi vì cô thấp hơn nàng nửa cái đầu nên bị Lạc Vân Sam ôm vào lòng.

- Đi thôi, tới văn phòng thì không gió nữa.

Lạc Vân Sam hành động rất tự nhiên, giống như nàng đã luyện tập vô số lần trong lòng vậy, nàng thoải mái ôm Phùng Liễu đi vào cổng trường.

Ban đầu Phùng Liễu vẫn chưa quen, bởi vì cô đã lâu không được ai ôm nên khi tiếp xúc gần như vậy thì cơ thể có chút kháng cự.

Tuy nhiên cảm giác kháng cự này cũng rất ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn vài giây.

Tuy rằng thân thể Phùng Liễu không thích tiếp xúc với những người khác, nhưng Lạc Vân Sam không phải người khác.

Phùng Liễu đã hình thành thói quen này với Lạc Vân Sam từ 5 năm trước rồi, lúc này chỉ mất vài giây để lấy lại cảm giác như trong quá khứ mà thôi.

- Chào buổi sáng cô Phùng với cô Lạc nha.

Vừa vào văn phòng đã có người chào hỏi với Phùng Liễu và Lạc Vân Sam.

- Chào buổi sáng cô Trình nhé!

Hiếm lắm mới thấy Lạc Vân Sam nhiệt tình đáp lại, nàng còn hỏi thăm Trình Lâm Vân một chút.

- Cô Trình đang soạn bài à?

- Đúng vậy, hôm qua tôi đi dự giờ của cô Sở nên đang sửa PowerPoint một chút.

Trình Lâm Vân khá bất ngờ với sự nhiệt tình của Lạc Vân Sam, nhưng cô ấy cũng nhanh chóng trả lời.

- Cố lên cô Trình!

- Cảm ơn cô Lạc nha.

Trình Lâm vân gật đầu đáp.

Cô ấy nhìn theo bóng Phùng Liễu và Lạc Vân Sam, Trình Lâm Vân nhạy bén phát hiện hai người đang nắm tay, cô ấy lại nhìn thêm mấy giây.

Trình Lâm Vân là giáo viên vật lý nhưng cô ấy chỉ cao 1m6, trong lòng cô ấy rất hâm mộ Lạc Vân Sam da trắng, xinh đẹp, chân dài.

Nếu trời cao cho cô ấy cơ hội, cô ấy nhất định đổi mười cân thịt trên người thành 10cm chiều cao.

"Haiz, chuyện tốt như vậy cũng chỉ có trong mơ mà thôi."

Chỉ vài phút sau khi Lạc Vân Sam và Phùng Liễu ngồi xuống thì cũng có vài giáo viên vào văn phòng, ngoại trừ những người với và giáo sinh thì những người mới tới đều là chủ nhiệm lớp.

- Cô ơi, mấy cái này cô cứ để em làm cho, cô đến lớp trông học sinh là được rồi.

Lạc Vân Sam nắm cổ tay Phùng Liễu, nàng vươn tay lấy bút trong tay cô.

Buổi chiều và buổi tối hôm qua Phùng Liễu đều không ở đây, bởi vậy nên nàng mới là người nên sửa những bài tập này giúp cô.

Phùng Liễu cũng buông lỏng cây bút trong tay ra, cô không từ chối đề nghị của Lạc Vân Sam, cô cầm tờ đáp án đưa cho nàng.

- Vậy được, em đối chiếu những đề này với nhau sau đó viết tên lên là xong.

Phùng Liễu nói.

Những đề cô vừa nói đều là những đề đã được luyện rất nhiều lần, nếu có người làm sai thì phải phạt một chút thì học sinh mới nhớ được.

- Dạ!

Lạc Vân Sam gật đầu, nàng kéo ghế của mình tới gần bàn làm việc.

Phùng Liễu không lập tức rời đi, cô ngồi cạnh nhìn Lạc Vân Sam chữa 2 bài rồi mới tháo kính bỏ vào hộp.

Phùng Liễu cũng không bị cận nặng, trừ lúc chấm bài và soạn bài cần dùng kính thì những lúc khác đều không cần.



Cô đưa tay khẽ nhéo ấn đường, Phùng Liễu đứng lên rời khỏi chỗ ngồi của mình.

- Tôi đi xem lớp một chút rồi về, em chờ tôi nhé.

- Vâng ạ.

Vẫn là hành động ấy, lời nói ấy nhưng ở trong một mối quan hệ khác nhau thì ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.

Lạc Vân Sam ngồi thẳng lưng, bút đỏ trong tay cô lướt qua một bài lại thêm một bài, trong lòng tràn ngập niềm vui.

Cũng trong lúc ấy, Đỗ Nhược ở nhờ nhà Từ Bân một đêm cũng đang rửa mặt.

Đỗ Nhược làm chủ nhiệm của cả khối nên không cần tới lớp sớm như các chủ nhiệm lớp, cô chỉ cần tới văn phòng của mình trước khi vào tiết một là được.

Mặc dù là như vậy nhưng Đỗ Nhược vẫn dậy sớm hơn Từ Bân rất nhiều.

Đến khi Đỗ Nhược rửa mặt xong thì phòng bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì.

Đỗ Nhược đứng trước cửa phòng nghĩ gì đó, nhưng cô cũng rời đi rất nhanh, cô đi vào phòng bếp tìm nguyên liệu nấu ăn.

Từ Bân không phải là người sẽ vào bếp, cô giải quyết ba bữa cơm trong ngày ở quán ăn gần công ty, cho nên nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp cũng không có nhiều, Đỗ Nhược tìm một lúc mới tìm thấy một túi gạo và vài quả trứng.

Sau khi cân nhắc về mấy quả trứng này, Đỗ Nhược quyết định lấy ra hai quả.

Tuy rằng Từ Bân chẳng mấy khi nấu nướng nhưng may là dụng cụ trong phòng bếp cũng khá đầy đủ, những thứ Đỗ Nhược cần thì ở đây đều có cả.

Sau khi vo gạo thì Đỗ Nhược liền cho gạo vào nồi cơm điện, tiếp đó cô đặt phần trứng đã được chuẩn bị lên trên để hấp.

Làm như vậy thì lúc cháo chín cũng sẽ có trứng hấp để ăn cùng, chỉ cần không mở nắp ra thì hai tiếng Từ Bân có thể thoải mái ăn cháo.

Đỗ Nhược cài đặt thời gian xong liền cầm túi rời đi, ngay cả một tờ giấy note cô cũng không để lại.

Mãi tới lúc đồng hồ chỉ tới 9 giờ, Từ Bân mới tỉnh dậy, đầu tóc cô có chút rối loạn.

- Hả...

Hai mắt Từ Bân vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà, sau đó lấy tay vỗ vào đầu một cái, đột nhiên cô nhớ ra trong nhà còn một người nữa...

Từ Bân vừa định mở cửa, cô sờ mặt mình, sau khi nhìn thấy ánh dầu trên đầu ngón tay thì mặt Từ Bân lập tức tối lại, cô quay người chạy vào nhà vệ sinh.

Mười phút sau, Từ Bân tươi tỉnh mở cửa ra ngoài.

Từ Bân đứng trong phòng khách nhìn một lượt, cô không thấy ai thì mới chậm chạp đi tới phòng dành cho khách ở bên cạnh.

Cốc cốc.

Từ Bân đứng thẳng lưng khẽ gọi.

- Chủ nhiệm Đỗ, bây giờ không còn sớm, nên dậy rồi.

Sau khi Từ Bân đứng ở cửa đợi một phút, cô không nghe thấy bất cứ âm thanh nào thì thấy bắt đầu thấy kỳ lạ, cô lại gõ cửa lần nữa.

- Chủ nhiệm Đỗ, dậy đi.

Đáp lại Từ Bân chỉ có sự yên lặng.

"Đỗ Nhược ngủ say thế sao?"

Từ Bân nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng cô lại nảy ra một ý nghĩ kỳ laj.

"Bây giờ Đỗ Nhược chưa dậy, mình lấy lí do không muốn Đỗ Nhược đến muộn để mở cửa phòng cũng không phải quá đáng đúng không?"

Từ Bân nghĩ vậy lại thấy không kìm lòng được.

"Chỉ nhìn trộm một chút cũng được."

Đắn đo một hồi lâu, cuối cùng Từ Bân cũng đặt tay lên nắm cửa, cô an ủi chính mình, nếu như khóa của thì cô lập tức từ bỏ, nếu không khóa thì nhìn một cái sau đó gọi Đỗ Nhược dậy.

Cô hít sâu một hơi, tay Từ Bân hơi dùng sức, tách, cửa phòng được mở ra.

Trong lòng Từ Bân thấy vui vẻ, sau đó cô dùng khuôn mặt không chút đứng đắn đi vào trong.

- Đỗ...

Từ Bân còn chưa nói ra lời đã thấy chăn đệm chỉnh tề, trong phòng không một bóng người.

"Người đâu rồi?"