Chương 107: Kết hôn

Hot search trên Weibo nhanh chóng bị xóa, cuộc sống hằng ngày của Lạc Vân Sam và Phùng Liễu cũng dần dần đi vào quỹ đạo.

Năng lực làm việc của Lạc Vân Sam rất mạnh, và sau khoảng thời gian tiếp nhận công ty, công việc của nàng ngày càng được xử lý tốt, có khi còn ít việc hơn vì nàng giao cho cấp dưới.

Ngay cả Chương Thịnh, tuy rằng là tổng giám đốc nhưng cổ phần thật sự lại do Lạc Vân Sam sở hữu. Khi Lạc Vân Sam thể hiện một vài thủ đoạn của nàng trên thương trường, anh ta chậm rãi bị thu hồi quyền lực, từ tổng giám đốc đã bị đẩy xuống phó giám đốc.

Về phía Phùng Liễu, cô làm chủ nhiệm lớp và giám sát công việc trợ cấp cho học sinh không tệ, phải mất hai tháng tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng những người được nhận tiền, để đảm bảo rằng những học sinh đó thực sự có hoàn cảnh khó khăn.

Dưới sự giám sát của Phùng Liễu và Đỗ Nhược, số tiền do Lạc Vân Sam và Từ Bân quyên góp cũng phát huy tác dụng, ít nhất đã thay đổi cuộc sống của mười mấy em học sinh, trở thành hi vọng trong cuộc đời chúng.

Nháy mắt đã quay một học kỳ nữa, hai tuần vừa rồi Phùng Liễu liên tục về nhà muộn, cuối cùng học sinh Nhất Trung cũng bước vào kì thi cuối kì.

Cùng lúc đó, lời đồn đại đã ấp ủ từ lâu tới lúc này liền bùng nổ.

-Vân Sam, báo cáo tài chính cuối năm đã có rồi.

Từ Bân cầm theo một đống tài liệu tới chỗ Lạc Vân Sam.

-Thế nào, mới nửa năm mà.

Văn phòng của Lạc Vân Sam đã đổi sang một nơi khác, biến thành văn phòng CEO.

-Vẫn đang hoạt động, mới được 3,5 tỷ thôi.

Từ Bân đưa báo cáo cho Lạc Vân Sam, cô nói tiếp.

-Bây giờ tôi đang chờ bộ phim Tết ra mắt, hy vọng nó giúp tôi kiếm thêm đôi tỉ nữa.

-Sẽ, cơ sở phim điện ảnh và truyền hình của cậu khá ổn, tới lúc đó có thể thu lại nhiều.

Lạc Vân Sam không cảm thấy có bất kỳ áp lực nào, giọng điệu vô cùng thoải mái và nhàn nhã.

-Cậu nói thì dễ, nếu tôi không đạt yêu cầu xem cậu có thoải mái như vậy hay không?

ừ Bân thở dài một hơi, có chút bực bội đè nặng cái trán.

-Hình như gần đây Mộ Thanh đang muốn hợp tác với tôi, cô ấy muốn góp vốn vào phim điện ảnh.

-Vậy không phải là quá tốt à, cô ấy rót vốn thì cậu có thêm tài chính mà.

-Nhà họ Mộ luôn muốn đầu quân vào giới giải trí, nếu cô ấy tới là muốn tranh địa bàn với tôi.

Từ Bân tức giận.

-Người của cô ấy là Phong Hi, nếu mở công ty giải trí thì sẽ nhanh chóng đào người đi.

Lạc Vân Sơn dừng bút.

-Vậy thì sao, chỉ cần có quan hệ vẫn có thể lấy Phong Hi để kiếm tiền.

-Không sai, quả là tư duy tư bản.

Từ Bân chắp tay.

-Tới lúc đó cầu ngài tới cứu tiểu nhân!

-Cấp cứu thì được, nhưng trước tiên cậu vẫn phải xây dựng tốt địa bàn của cậu đi đã.

Lạc Vân Sam cong ngón tay gõ lên mặt bàn.

-Chờ tới tháng 7 tôi có kế hoạch khác.

-Làm gì?

-Bí mật.

Sau khi học kỳ đầu tiên của lớp 12 kết thúc, Phùng Liễu cuối cùng cũng có kì nghỉ khoảng 10 ngày, có thể coi là kỳ nghỉ cuối năm.

Hai bên đã gặp mặt cha mẹ, lúc này vợ vợ hai người đều muốn cho cha mẹ của hai bên gặp nhau.

Ba mẹ Lạc Vân Sam đã sớm về nước, họ vô tình nghe được kế hoạch của Lạc vân Sam, mẹ Lạc lập tức nhận trách nhiệm về nhà bên kia với các nàng.

-Còn anh thì sao?

Ba Lạc bị bỏ ra rìa cảm thấy vô cùng đau lòng.

-Anh về thủ đô đi, em đưa con gái đi gặp thông gia.

Mẹ Lạc xoa tay, nửa năm trước bà đã làm quen với cha mẹ Phùng Liễu. Lần này bà đích thân đi gặp, chắc chắn có thể rước Phùng Liễu về nhà.

"À, không đúng, phải là giúp con gái cưới vợ về nhà!"

Ba Lạc là người bị vợ quản nghiêm, mẹ Lạc đã lên tiếng thì ông không dám phản bác lại, chỉ dặn dò mẹ Lạc đừng ở lại quá lâu, nhớ phải nhanh về nhà ăn cơm.

Cứ như vậy, hành trình năm mới đã được sắp xếp xong, mẹ Lạc thu dọn đồ đạc cùng con gái tới nhà con dâu.

-Cái gì? Bà thông gia tới!

Mẹ Phùng nhận được điện thoại rất bất ngờ.

-Sao con không nói sớm, mẹ còn chưa chuẩn bị gì cả!

Phùng Liễu bên kia cũng không biết làm gì, khi nghe tin cô cũng luống cuống không có chuẩn bị trước.

Sau khi giải thích một lượt mẹ Phùng mới an tâm.

-Rồi rồi, mẹ biết rồi, giờ mẹ đi mua đồ ăn đây.

-Sao thế? Mẹ Vân Sam tới à?

Ba Phùng cầm tờ báo trên tay rất bình tĩnh, nhưng lỗ tai đã sớm dựng lên nghe mẹ Phùng nói chuyện.

-Chính xác, mẹ Vân Sam muốn tới gặp chúng ta, chắc là tới nói chuyện vợ chồng chúng nó.

-Tôi nhớ là nhà Vân Sam đã đồng ý hôn sự rồi mà, tới bàn chuyện kết hôn?

Ba Phùng đối với chuyện một năm qua Lạc Vân Sam làm đã hiểu, ngoại trừ giới tính thì Lạc Vân Sam là người hợp với con gái ông nhất, cũng là người đối xử với con gái ông tốt nhất.

-Không biết, Liễu Liễu cũng không có nói, nhưng người ta tới thì cũng là khách, chúng ta cần chiêu đãi thông gia thật tốt.

Mẹ Phùng nhanh chóng lấy điện thoại và ví tiền đi ra ngoài.

-Tôi đi cùng bà đi.

Ba Phùng đặt tờ báo trong tay xuống, ông cũng muốn giúp đỡ.

-Không cần, ông nhà dọn dẹp một chút đi, nhìn xem có chỗ nào cần quét thì quét cần sửa thì sửa. Đúng rồi, thời gian này ông đừng hút thuốc, thông gia hẳn là không thích hút thuốc, cũng không cần chuốc rượu người ta!

Mẹ Phùng căn dặn.

Ba Phùng liền gật đầu sảng khoái đáp ứng.

-Được.

Mẹ Phùng làm việc rất nhanh, sau khi Phùng Liễu ngắt máy để lên máy bay, tới 3 giờ chiều đã tới nhà Phùng Liễu.

-Mẹ Vân Sam, bà khỏe chứ?

Mẹ Phùng tươi cười nắm tay mẹ Vân Sam.

-Phùng phu nhân, bà bảo dưỡng cũng thật tốt, tôi còn tưởng bà là chị gái Tiểu Liễu cơ đấy!

Mẹ Lạc cười nói, hai bà mẹ cứ vậy nắm tay nhau, nếu không biết còn tưởng là bạn tốt lâu năm gặp lại.

Lạc Vân Sam và Phùng Liễu đi theo hai bà, một người kéo vali, một người cầm túi quà vào nhà.

Mẹ Lạc và mẹ Phùng lần đầu gặp mà như đã quen từ lâu, tới khi ăn cơm đều không để ý tới ba người còn lại.

-Liễu Liễu may là có Vân Sam chăm sóc, tôi còn lo lắng nó ở thành phố Ninh không có ai làm bạn đây.

-Không thể nói vậy, là Vân Sam phải nhờ Tiểu Liễu mới đúng.

Mẹ Lạc cười nói.

-Ôi, nghe nói bây giờ Vân Sam tới công ty làm rồi hả, người trẻ tuổi nhiều năng lượng...

Mẹ Phùng thấy mẹ Lạc dễ gần như vậy thì có chút kinh ngạc, bà còn tưởng rằng mẹ Lạc là kiểu phu nhân kiêu ngạo.

-Vân Sam rất thông minh và học rất nhanh.

Mẹ Lạc hạnh phúc khi nghe con gái mình được khen ngợi.

Hai bà trò chuyện sôi nổi, sau khi ăn cơm xong, mẹ Lạc gần như đã hiểu tường tận về Phùng Liễu, bà bắt đầu tính chuyện hôn sự.

-Vân Sam, con với Liễu Liễu thích kết hôn ở trong nước hay ở nước ngoài?

Mẹ Lạc gọi hai người đang thì thầm với nhau ớ góc kia.

-Dạ?

Lạc Vân Sam sửng sốt một chút.

-Con với vợ con đã bàn bạc, sẽ tổ chức một cái ở trong nước cùng nước ngoài, một cái theo phong cách Trung Quốc, một cái theo phong cách phương Tây.

-Không tồi, thời gian thì sao?

Mẹ Phùng định nói thì mẹ Lạc đã nói trước.

Dưới cái nhìn chằm chằm của ba vị trưởng bối, Lạc Vân Sam thầm nói kế hoạch của nàng.

-Kỳ nghỉ hè tới... Hôn lễ đầu tiên làm kiểu Trung Quốc. Ra nước ngoài thì con muốn tổ chức ở giáo đường, nhận tiện đăng ký kết hôn luôn.

Cứ như vậy, sau một buổi tối Phùng Liễu và Lạc Vân Sam liền thành vợ vợ, nhân tiện chọn ngày cưới.

Sau Tết Nguyên Đán, Phùng Liễu và Lạc Vân Sam lại trở về cuộc sống bận rộn thường ngày.

Mẹ Lạc và mẹ Phùng rất để ý tới hôn lễ của con gái nhà mình, bắt đầu chuẩn bị trong bốn tháng, cố gắng làm cho đám cưới trở nên hoàn hảo.

Dưới nhịp sống bận rộn, một kỳ thi tuyển sinh đại học nữa lại đến, Lạc Vân Sam đã thực hiện lời hứa của mình và trở lại trường sớm một tuần. Trong khi hướng dẫn học sinh, nàng còn dập tắt mấy lời không hay về Cầu Hủy và Lữ Y Phong, đồng thời giúp hai em vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học một cách suôn sẻ.

Trời cao mặc chim bay, cửa biển bằng cá nhảy, sau khi thi đại học mỗi người sẽ mở sang một trang mới của cuộc đời.

Mối quan hệ của Lữ Y Phong và Cầu Hủy liền được công khai ngay sau kì thi đại học, nhưng cũng không phải chuyện lớn, các em ấy vào đại học, người nhà cũng đồng ý chỉ cần các em học đại học xong vẫn không chia tay liền tác hợp.

Phùng Liễu là giáo viên của hai em nghe tin này cũng rất vui vẻ, trực tiếp đưa thiệp kết hôn cho cả hai.

Khung cảnh hôn lễ vô cùng hoành tráng, ngoại trừ người thân và bạn bè của hai bên gia đình, Lạc Vân Sam còn mời giáo viên trong trường tới tham dự.

-Kết thúc buổi lễ!

Giọng nói bình tĩnh của Đỗ Nhược và Từ Bân vang lên, ngay sau đó hai người kích động chúc mừng các nàng.

Hai người mặc hỉ bào màu đỏ mỉm cười và nắm chặt tay nhau.

Cuộc đời này, vĩnh không chia lìa.