Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 1 - Chương 32: Sơn phỉ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thiên Nhận Phong, chỉ cái tên thôi cũng đã có thể miêu tả hết địa hình ở đây, nhìn tựa hàng ngàn lưỡi kiếm đang dựng đứng sừng sững, như muốn đâm thẳng lên trời vậy. Mỗi lưỡi kiếm chính là một ngọn núi nhỏ, rồi lại có tầng tầng lớp lớp chỏm núi nhỏ khác xếp xung quanh, như đang bảo vệ ngọn núi cao nhất.

Ở nơi này vách núi vách đá san sát nhau, chim muốn bay qua còn khó, nhìn rậm rạp như cỏ cây vậy, còn phía dưới chính là vực sâu ngàn dặm.

Nơi này cũng là cấm địa của người miền núi, người hái thuốc, rất nhiều năm chưa ai dám đến đây cả.

Mà ở nơi như thế này, gần đỉnh núi của ngọn núi lớn nhất, lại có mấy cái nhà gỗ đơn sơ được xây ở giữa rừng thông.

"Đánh đi!"

"Bốp... Bốp..."

Âm thanh quát tháo, đập nện không ngừng vang lên.

Lại thấy ở một chỗ bằng phẳng, một vị đại hán đang ở trần, người đứng thế trung bình tấn, để mặc cho hai người đại hán khác dùng côn bổng, toàn lực đập vào lưng của mình.

Kích thước của những cây côn bổng trong tay hai vị đại hán kia tầm khoảng cánh tay, toàn thân bóng loáng, được chế tạo bằng một loại gỗ rất cứng rắn, nặng ngang với sắt thép.

Cây côn bổng như thế, không ngừng đập nện vào người đại hán kia, hai người cầm côn bổng thì đầu đầy mồ hôi, mà người bị đánh thì không bị sao cả, lại còn đang thúc giục hai người bọn họ tăng thêm sức lực.

Thấy tốc độ của hai người này càng chậm, đại hán đang thủ trung bình tấn nhướng mày, lớn tiếng nói: "Được rồi, thay người! Điền Tiểu Tứ, Điền Tiểu Ngũ, hai người các ngươi thay bọn hắn!"

"Vâng, Ngọc đại ca!"

Trong đám người đang đứng xung quanh đó, có hai người bước tới, thay hai người kia, bọn hắn hét to một tiếng, côn ảnh liền hướng vị đại hán vụt tới.

"Bốp! Bốp! Bốp!"

Âm thanh liên tục vang lên, giống như tiếng mưa rơi trên lá chuối vậy, nối liền không dứt.

"Tốt!"

Đại hán đối với việc này không tức giận, ngược lại vẻ mặt của hắn vui mừng, hét to lên: "Thoải mái! Thoải mái lắm! Cứ như vậy mà đánh cho ta!"

Trong tiếng kêu to đó, người này lại tiếp tục gồng lực của toàn thân lên, khiến cho cơ thể bị côn bổng đánh liên tục mà không nhúc nhích tẹo nào, giống như mọc rễ vào thân núi vậy.

"Báo!"

Ngay lúc này, một thân ảnh từ đằng xa nhanh chóng chạy tới, miệng của hắn hét to, làm cho động tác của hai người kia chậm lại.

Đại hán cau mày lại, hắn buồn bực mở miệng: "Kệ hắn, các ngươi cứ tiếp tục!"

"Vâng!"

Điền gia huynh đệ liếc nhau, sau đó quát khẽ, tiếp tục vung côn bổng lên, đập mạnh vào thân thể của đối phương.

"Báo!"

Người chạy tới này thân thể rất nhỏ gầy, nhưng bước chân cực kỳ nhanh nhẹn, đi đến bên cạnh đại hán đang thủ trung bình tấn, liền quỳ một chân xuống đất, nói: "Ngọc đại ca, bên ngoài chân núi có một đám người hái thuốc…"

"Thì sao?"

Nghe xong cái tên này, đại hán trở nên giận dữ, đột nhiên hét lớn một tiếng, sức mạnh toàn thân phát ra, trực tiếp đánh bay hai cái côn bổng đi, khiến hai người cầm côn run rẩy, liên tục bước về sau.

"Bọn chúng không có chuyện gì làm à? Lại đi chọc giận lão tử ta, hay là muốn ta mang rìu xuống núi, gϊếŧ sạch bọn chúng!"

Người này tên là Ngọc Sơn, không ai biết lai lịch của hắn, nhưng đám người này lại tôn hắn làm đại ca. Bọn họ chỉ sống ở trên đỉnh núi này, cứ suốt ngày chỉ quanh quẩn ở đây, không đi gây chuyện sinh sự.

Vốn là bọn họ sống rất tốt, mỗi ngày luyện công tập võ, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, ngược lại chỉ mong võ công của mình tiến bộ.

Nhưng hơn nửa tháng trước, khoảng thời gian yên bình của họ kết thúc.

Đám người đến từ tiệm thuốc Mai Sơn, chẳng biết tại sao lại đến đây, mỗi ngày đều đi thăm dò dãy núi này, thu thập dược liệu.

Mà đại ca của bọn họ ra lệnh, là không nên trêu chọc đám người này, chỉ có thể co rút lại phạm vi hoạt động, giới hạn không gian sống của mình ở đỉnh núi này thôi.

Một đám đại hán như bọn hắn, cứ suốt ngày ở đây mà không đi ra ngoài đã rất khó khăn rồi, bây giờ còn phải cẩn thận từng li từng tí, tất nhiên sự kiên nhẫn trong lòng sắp không được rồi.

"Nói đi!"

Đại hắn cầm khăn mặt mà thuộc hạ đưa tới, lau sạch bụi bẩn trên người, giọng của hắn không kiên nhẫn: "Nói đi bọn họ thế nào?"

"Bọn họ lại di chuyển lên núi!"

Tên tuần sơn (người có nhiệm vụ tuần tra quanh núi) này cúi đầu, vội vàng nói: "Ta đã xem thử phương hướng của bọn họ, rất có thể là đang muốn đi lêи đỉиɦ núi này."

"Ta nhổ vào!"

Đại hán liền phun một bãi nước miếng: "Bọn hắn tới thật là đúng lúc, lão tử ta đang rất bứt rứt trong người."

"Ngọc Sơn."

Một vị có dáng người nhỏ con gầy còm đứng bên cạnh liền mở miệng nói: "Sau lưng của tiệm thuốc Mai Sơn là Tam Hà Bang, chúng ta không nên trêu chọc bọn chúng. Huống chi, Tiết đại ca đã ra lệnh, không để người khác phát hiện được sự khác thường ở nơi này."

"Ma lão tứ, vậy ngươi nói bây giờ nên làm gì?"

Đại hán giận dữ nói: "Đây là bọn hắn tự tìm tới cửa, chúng ta cũng không thể tự biến mất được? Huống hồ, người có thể trốn, nhưng còn mấy gian phòng này thì thế nào?"

"Có thể để cho Hắc Hổ giải quyết vụ này."

Ma lão tứ vẻ mặt bình tĩnh, hắn chậm rãi nói: "Hắc Hổ không phải vẫn luôn muốn nương nhờ Tiết đại ca sao, vừa vặn có thể dùng chuyện này để thử hắn."

"Hắc Hổ?"

Đại hán nghe vậy thì nhíu mày: "Tên này trước còn bị Thanh Dương Trấn truy nã, nếu như bị người khác phát hiện tung tích, thì sẽ phiền toái lớn đấy."

"Trong chúng ta, ai mà không có phiền toái?"

Ma lão tứ cười khẽ: "Hắc Hổ chẳng qua chỉ là một tên nô ɭệ canh cổng chạy trốn mà thôi, có thể gây được bao nhiêu phiền toái? Huống hồ, cho dù phiền toái, e rằng cũng chả ai lên núi tìm hắn đâu!"

"Nếu cứ như vậy."

Đại hán xoay người phất tay với tên tuần sơn: "Ngươi đi tìm Hắc Hổ, kêu hắn tới đây cho ta!"

"Vâng!"

Người kia lĩnh mệnh cáo lui, một lát sau, hắn liền dẫn theo một tên nam tử cao lớn và lông phủ kín người tới.

Người này màu da ngăm đen, giữa trán còn có một chữ tù, là một tên tội nô!

"Tiểu đệ Hắc Hổ, bạ kiến Ngọc đại ca, Ma tứ gia!"

Người này chính là Hắc Hổ, xuất thân từ tội nô, vốn là một tên nuôi hổ trong phủ của Đồng đại nhân, có khả năng điều khiển hổ rất tốt.

Hai tháng trước, người này liên tục gϊếŧ mấy người trong phủ của Đồng đại nhân, sau đó mang theo rất nhiều tiền chạy vào trong núi sâu, việc này gây lên một làn sóng dư luận lớn trong Thanh Dương Trấn, bây giờ người ta vẫn còn bị dán lệnh truy nã, treo thưởng ba mươi lượng bạc, dán ngay cửa thành.

"Mau đứng lên!"

Ma lão tứ vội vàng nâng hai đầu gối đang quỳ của đối phương lên, mở miệng cười: "Về sau này đều là người một nhà, cần gì phải khách khí như vậy?"

"Đa tạ Ma Tứ gia!"

Cơ thể của Hắc Hổ run lên, từ khi hắn chạy trốn đến nay, một mình sống trong sợ hãi, hi vọng duy nhất của hắn là có thể được đoàn người này thu nhận. Nếu như đối phương thật sự tiếp nhận hắn, về sau hắn sẽ không cần sống trong lo lắng nữa.

Ngọc Sơn buồn bực nói: "Hắc Hổ!"

Hắc Hổ nghiêm mặt đáp: "Có tiểu nhân!"

Ngọc Sơn nhìn thẳng Hắc Hổ, hắn chậm rãi nói: "Ta có một việc muốn nhờ ngươi, sau khi việc này thành công, ta sẽ thu nhận ngươi và dẫn ngươi đi gặp Tiết đại ca."

Hắc hổ lần nữa quỳ một chân xuống đất: "Ngọc đại ca có gì phân phó, cứ nói ra, dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, Hắc Hổ tuyệt đối đều có thể hoàn thành!"

"Ha ha…, nói cái gì núi đao biển lửa, làm gì nghiêm trọng như vậy."

Ngọc Sơn thoải mái cười, hiển nhiên thái độ của Hắc Hổ làm hắn cực kỳ hài lòng: "Nhưng mà, chuyện này có chút rắc rồi, nên mới cần ngươi động thủ."

"Mời Ngọc đại ca nói!" Hắc Hổ nghiêm mặt lại, hắn cũng biết, hai vị đại ca đang muốn thông qua việc này để khảo nghiệm mình.

Đại hán họ Ngọc cúi đầu xuống, nhìn Hắc Hổ: "Ở dưới chân núi có đám người của tiệm thuốc Mai Sơn, việc này ngươi biết không?"

"Tiệm thuốc Mai Sơn..."

Hắc Hổ chân mày khẽ động, dường như việc này đối với hắn rất khó, nhưng mà hắn vẫn cắn răng nói: "Đại ca, ngài cứ nói thẳng ra, muốn ta làm cái gì!"

"Được!"

Đại hán họ Ngọc vỗ tay ba cái, khen một tiếng được: "Ta ra lệnh cho ngươi, đuổi hết bọn họ đi. Đương nhiên, cũng giáo huấn bọn họ, để cho bọn họ nhớ kỹ nơi này làm cấm địa!"

"Việc này thì đơn giản!"

Hai mắt của Hắc Hổ chuyển động, vừa mới nhận lời, trong mắt của hắn liền hiện lên sự hưng phấn tột độ, hắn như muốn gào to lên vậy.

"Được!"

Đại hán gật đầu: "Nếu như ngươi làm tốt chuyện này, ta cũng sẽ không nói hai lời."

"Đại ca cứ yên tâm đợi tin tốt!"

Trong mắt của Hắc Hổ hiện lên sự vui vẻ, lúc này mới đứng dậy nói: "Để tiểu đệ đi xuống núi, xử lý bọn này."

"Vậy…, chúng ta ở đây chờ tin tốt từ ngươi vậy!"

Một lát sau, vài tiếng hổ gầm từ trong núi vang lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »