Quyển 1 - Chương 3: Thanh Dương trấn

Trương đại bá không phải người trong thôn, hắn là thương buôn.

Hắn chủ yếu thu mua con mồi, da lông từ thôn dân, sau đó đem bán vào trong thành trấn, đồng thời cũng mang tới một ít đồ dùng hàng ngày, bán cho thôn dân, dựa vào đó kiếm lời.

Một con lừa, một chiếc xe hàng đẩy, một bộ cung tên, thêm một con dao săn lúc nào cũng mang bên người, đây chính là toàn bộ gia sản của Trương đại bá

Lần này, ngoại trừ Tôn Hằng, trong thôn còn có hai người cũng đi lên thị trấn, Tôn Nhị thúc cùng tên họ Lưu ở đầu thôn, hắn ta là một người câm.

Tôn Nhị thúc nói muốn bán da thú mua ít đồ, nhưng Tôn Hằng biết, hắn là đang muốn đưa tiễn mình lên đường.

Lưu câm thì đúng thật là muốn lên thị trấn để bán đồ, hắn là thợ săn lão làng của thôn, hai tháng trước, hắn săn được con hổ bị thương, điều đó khiến dân làng kinh ngạc đến tận bây giờ.

Toàn thân của con hổ đều là thứ rất được giá, giá trị này đáng để hắn chạy lên thị trấn một chuyến.

Xuất phát từ thôn nhỏ, đi đến thị trấn gần nhất cũng mất ba ngày.

Vừa đến, phải xử lý hàng hóa, đi mua sắm, cứ cho là mọi việc đều thuận lợi thì cũng sẽ cần bảy ngày.

Ngày thứ hai, sau khi bọn họ chuẩn bị xong xuôi liền cùng Trương đại bá đẩy một đầu xe kéo lên đường.

Đường trên núi rất khó đi, đi rồi nghỉ, rồi lại đi rồi lại nghỉ, cứ như vậy phải mất một ngày họ mới ra được tới đường lớn.

Đi tới đường lớn, cũng không có nghĩa là họ an toàn tuyệt đối, nơi này tuy không có dã thú tấn công, nhưng lại có thổ phỉ!

Trương đại bá nói thẳng, nếu như thật sự gặp phải thổ phỉ, thì đừng nghĩ tới việc chống cự, trực tiếp đưa hết mọi thứ cho chúng, nếu chúng cao hứng thì còn có thể tha cho cái mạng nhỏ của bọn họ.

Tôn Hằng nắm thật chặt dây thừng bên hông mình, hướng về Trương đại bá nói: "Những chuyện như vậy mà triều đình cũng mặc kệ sao?"

"Triều đình?"

Trương đại bá trừng mắt nhìn, dường như rất bất mãn đối với hai từ này: "Triều đình không quan tâm đâu, dưới trướng Vương đại nhân, cũng chỉ có tầm một trăm binh lính, có thể giữ chắc thành trấn đã là tốt lắm rồi, chứ đừng nói đến việc truy quét thổ phỉ."

Tôn Hằng không tiếp tục hỏi nữa vì nhận thấy được rằng, Trương đại bá so với những người khác trong thôn, tuy kiến thức có thể rộng hơn, nhưng tầm nhìn của hắn vẫn rất hạn chế.

Thậm chí, bản thân mình đang ở chỗ nào, hiện tại là triều đại gì, và tình hình trong thị trấn thế nào… hắn đều không biết sao?

Trên suốt chặng đường đi, bọn họ không gặp phải bất kỳ tai họa gì, bình an đi tới Thanh Dương trấn.

Mặt trời vừa ló dạng, nhìn thấy từ phía xa, thành trấn như một con thú khổng lồ, ngồi xổm trên mặt đất. Nó mở ra cái miệng thật lớn, dòng người ngược xuôi cũng vì vậy mà trông cứ như đang bị cái miệng lớn đó phun ra nuốt vào liên tục.

Các bức tường thành bao quanh thị trấn cao hơn một trượng, mặt ngoài tường thành nhìn rất loang lỗ, cho thấy nó đã trải qua không ít sương gió nắng mưa trong một khoảng thời gian dài.

Phía trên cổng thành, có một dòng chữ nhìn rất phức tạp, Tôn Hằng nghĩ dòng chữ đó chắc là "Thanh Dương trấn".

Tôn Hằng mãi nhìn dòng chữ đó rồi lặng lẽ ghi nhớ ba chữ đó lại, trong đầu liên tục tưởng tượng, nhằm làm tăng thêm khả năng ghi nhớ.

Hắn cần phải biết chữ. Ở đây biết chữ là bản lĩnh rất ghê gớm, trong thôn của bọn họ, không có một ai biết chữ hết.

Ngay cả dân buôn như Trương đại bá, cũng chỉ có thể viết được tên của bản thân, nhưng chỉ như vậy, hắn cũng đã thấy rất tự hào.

Tốt lắm, thêm ba chữ "Thanh Dương trấn" vừa học này, bản thân mình hiện tại đã có thể viết được bốn chữ!

Tôn Hằng hé miệng nở nụ cười.

Đây là một cái chợ nhỏ ở ngoài thành, là nơi giao dịch của thôn dân và thương nhân ở trong thành.

Vào thành sẽ phải giao nộp phí vào thành, hơn nữa lại còn không được mang binh khí. Cái chợ nhỏ này thì không có nhiều quy củ như vậy, nó bảo đảm an toàn cho thị trấn, cũng thuận tiện cho thôn dân tới đây mua bán, cả đôi bên đều có lợi.

"Vương tiểu ca!"

Trương đại bá lôi kéo một người trẻ tuổi mặc trường sam màu xám tới, cười híp mắt chỉ tay vào Tôn Hằng: "Đây chính là đứa trẻ ta nói, rất thông minh!"

"Mấy tuổi rồi?"

Vị Vương tiểu ca nhìn Tôn Hằng như hàng hóa, lướt mắt khắp người Tôn Hằng, cuối cùng thỏa mãn gật đầu.

Tôn Hằng tuy mặc quần áo có chút ngắn, lại còn cũ mèm, người thì xanh xao vàng vọt, nhưng da của hắn rất sạch sẽ, hai mắt có thần, tóc tuy khô sơ, nhưng cũng được chải chuốt rất kỹ càng.

Nếu đứng giữa một đám thôn dân.

Hắn liền lộ ra sự khác biệt.

"Mười tuổi!"

Tôn Hằng mở miệng trả lời, hắn cúi đầu, tay cầm tấm da sói hoàn hảo không bị hư hao đưa lên.

Đây là thù lao, đưa cho đối phương để cảm ơn việc hắn giới thiệu mình.

"Mười tuổi?"

Vương tiểu ca nhíu nhíu mày: "Hình như nó hơi lớn một chút rồi, ta cần đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi thôi."

"Lớn hơn một chút, hiểu sự tình cũng là nhiều hơn một chút."

Trương đại bá ở một bên cười khuyên bảo: "Tiểu tử này rất thông minh, biết nghe lời, làm việc thì nhẫn nhục chịu khó, nhất định sẽ không để cho chủ nhà thất vọng."

"Ừm..."

Vương tiểu ca nhìn Tôn Hằng, lại nhìn tấm da sói. Hắn tiến lên đưa tay lật qua lật lại, thấy tấm da sói nguyên vẹn hoàn hảo, không bị hư hao gì, cuối cùng cũng gật đầu hài lòng: "Vậy cũng được, ngươi đi theo ta!"

Hắn cầm lấy da sói, kẹp ở dưới sườn, không chờ Tôn Hằng trả lời, tiếp tục nói: "Nhưng ta nói trước cho người rõ, ta chỉ là giới thiệu ngươi thôi, còn việc người ta có ưng ý ngươi hay không, thì còn phải xem bản lĩnh của ngươi nữa."

"Ta hiểu!"

Tôn Hằng nghiêm túc gật đầu, trên mặt cũng hiện lên ý cười: "Nếu như không có Vương đại ca mở miệng, thì ta ngay cả cơ hội này cũng sẽ không có, vẫn là nên cảm ơn Vương đại ca!"

"Ha ha..."

Vương tiểu ca hài lòng cười, đưa tay vỗ đầu Tôn Hằng: "Không tệ, không tệ! Đúng là rất thông minh, đi theo ta đi!"

Tôn Hằng vội vàng nói: "Vương đại ca đợi một chút, ta nói mấy câu với Tôn Nhị thúc xong sẽ đi liền."

Nói xong hắn xoay người đem toàn bộ đồ đạc của mình đưa cho Tôn Nhị thúc. Họ đã sớm bàn bạc với nhau, nếu như người ta không ưng ý hắn, đợi sau khi hắn quay lại sẽ tìm Tôn Nhị thúc hỏi xin lại đồ đạc. Nhưng nếu như mấy ngày sau vẫn không thấy hắn không quay lại, thì chứng tỏ Tôn Hằng đã có thể ở lại thị trấn, những thứ đồ này, đều tặng cho Tôn Nhị thúc.

Sau đó, hắn xách theo một cái bọc nhỏ, chắp tai cúi đầu từ biệt mọi người.

Cũng không có quá nhiều luyến tiếc, Tôn Hằng từ biệt mọi người xong, liền cùng Vương tiểu ca đi vào Thanh Dương trấn.

Khi đi, bàn chân Vương tiểu ca hướng ra hai bên như hình chữ bát, tay cầm da sói, hắn không quay đầu nói: "Ngươi có tên không?"

"Có!"

Tôn Hằng gật đầu: "Tôn Hằng, không biết quý danh của Vương đại ca là gì?"

"Tôn Hằng sao?"

Vương tiểu ca gật gật đầu, nở nụ cười: "Quý danh? Ngươi nói chuyện quá khách khí, giống như mấy tên công tử nhà giàu vậy. Ta tên Vương Tiểu Lục, là con thứ sáu trong nhà."

Tôn Hằng vội vàng mở miệng: "Vậy ta gọi ngươi là Lục ca nhé. Lục ca, không biết tiệm thuốc Mai Sơn, thu nhận học đồ như thế nào. Ta hiện tại không biết gì, không biết có gây phiền phức cho Lục ca không?"

"Hừm, ngươi rất hiểu chuyện."

Vương Tiểu Lục nghiêng đầu mỉm cười, hắn vừa đi vừa nói: " Tiệm thuốc Mai Sơn là tiệm thuốc to nhất Thanh Sơn trấn của chúng ta. Người đứng đầu là Ngô đại phu, nghe nói cũng là một đại phu có tiếng trong quận."

"Lần này, tiệm thuốc Mai Sơn muốn thu nhận sáu vị học đồ, ngươi chỉ cần học giỏi, liền có thể trở thành đại phu a!"

Nói đến đây, con mắt của Vương Tiểu Lục còn mang vẻ hâm mộ: "Năm đó ta không biết, nên chỉ có thể đi tửu lâu làm gã sai vặt, bằng không, ta sẽ đến tiệm thuốc xin làm học đồ!"

"Cuộc sống bây giờ của Lục ca cũng khiến người ta phải hâm mộ rồi."

Tôn Hằng mỉm cười an ủi: "Trương đại bá nói, Lục ca hiện tại là tiểu nhị giỏi nhất trong tửu lâu, so với thôn dân chúng tôi, giỏi hơn không biết bao nhiêu."

"Ta đâu phải tiểu nhị giỏi nhất gì chứ! Ta chỉ là chân chạy của quản sự thôi."

Vương Tiểu Lục xua tay, lời nói khiêm tốn, nhưng trên mặt lại tràn đầy đắc ý: "Chẳng qua để có được ngày hôm nay, ta đúng là phải chịu rất nhiều khổ sở. Nhưng so với những người vào tửu lâu cùng đợt với ta, ha ha..., có thể nói họ không bằng ta được!"

"Lục ca lợi hại!"

Tôn Hằng khen tặng, trêu đến vương Tiểu Lục lần nữa cười to.

"Mau đóng cửa thành lại!"

Khi hai người sắp tới gần cổng thành, thì đột nhiên một tiếng rống to truyền từ trong trấn truyền ra, thanh âm cực lớn, giống như có người hét vào loa vậy: "Tặc nhân đừng chạy!"

"Đóng... Đóng cửa thành lại!"

Mấy vị binh sĩ trông coi cửa thành liền tái mặt, vội vàng giải tán đoàn người rồi bắt đầu xoay đĩa quay bằng xiềng xích.

"Cản bọn họ lại!"

Sau một tiếng gầm nhẹ, ngay trước mắt Tôn Hằng liền xuất hiện mấy vị đại hán vừa chạy vừa rút đao bên hông mình, lao đến cửa thành.

Người dẫn đầu có thân hình cao to, trong tay cầm Trảm Mã đao, đại đao vung lên, một cái đầu người rơi xuống, máu tươi phun mạnh, thi thể không đầu run lên tại chỗ, sau đó mới lảo đảo ngã xuống.

Gϊếŧ người rồi!

Chuyện đột nhiên xảy ra, nhìn thấy một màn máu tanh như vậy, Tôn Hằng sắc mặt trắng nhợt, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.