Quyển 3 - Chương 111: Nhất thống Uyên Sơn

Editor:

Wave Literature

"Tôn huynh đệ!"

Hạ Hầu Thắng dừng bước, đứng trước quầy hàng của Tôn Hằng: "Sao ngươi lại ra muộn như vậy."

Từ lúc Uyên Sơn hết biến hóa tới giờ đã một tháng, hắn sợ Tôn Hằng đã gặp phải bất trắc.

"Là ngươi."

Tôn Hằng ngẩng đầu, nhìn về phía người tới.

Hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ khi đối phương biết tên của mình, dù sao ở trong Uyên Sơn, địa vị của hắn cũng không thấp, chỉ cần nghe ngóng một chút, là có thể biết được thân phận của Tôn Hằng.

Hắn lập tức chắp tay với người tới: "Còn chưa thỉnh giáo tính danh?"

"Ta quên giới thiệu bản thân, thất lễ rồi."

Hạ Hầu Thắng sờ trán, cười nói: "Tại hạ Hạ Hầu Thắng, là truyền nhân của Thiên Thi Tông."

"Thiên Thi tông?"

Đôi mắt của Tôn Hằng khẽ chuyển động, mắt lộ vẻ suy tư.

Hạ Hầu Thắng khoát tay, nói: "Tiểu môn tiểu phái, lại chỉ có một mình ta, Tôn huynh đệ chưa nghe cũng là chuyện bình thường."

"Không."

Tôn Hằng lắc đầu, nói: "Thật ra ta cũng có nghe qua tên tuổi của quý tông. Không ngờ tới, cách nhiều năm như vậy, Thiên Thi Tông vẫn còn có truyền nhân?"

Sở dĩ hắn biết Thiên Thi Tông, bởi vì trên tùy bút của Tưởng Ly có ghi vài câu về môn phái này.

Trên tùy bút ghi, Thiên Thi Tông truyền thừa rất lâu, thậm chí còn lâu hơn Ma Môn và Tiên Tông, đã xuất hiện từ 2000 năm trước, gần như không thể ngược dòng tìm hiểu sự ra đời của họ.

Có điều truyền thừa của môn phái này vẫn không có đoạn tuyệt (Cắt đứt), nhưng cũng không có thịnh vượng, đệ tử ra cửa, nghe nói cũng chỉ ba đến năm người.

Nhưng cho dù như thế, tông môn này vẫn tồn tại tới bây giờ, chưa từng bị đoạn tuyệt truyền thừa.

Đây cũng được coi như là một cái kỳ tích!

"Tôn huynh đệ cũng biết?"

Hạ Hầu Thắng sững sờ, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, chỉ gật đầu: "Đúng rồi, Tôn huynh đệ được… Được truyền thừa kia, nên có nghe qua Thiên Thi Tông của chúng ta cũng không phải là gì lạ."

Lúc này tinh thần của Tôn Hằng đã trở nên tỉnh táo,

Chủ động gọi đối phương: "Hạ Hầu huynh có vừa mắt cái gì, thì cứ tùy tiện lấy, ta rất hứng thú với Bồi Nguyên Tráng Cốt Đan của quý tông đây."

Thiên Thi Thông có một phong cách luyện thể riêng, còn mạnh hơn Kim Cương Bất Hoại Thần Công một chút.

Ngày đó hắn giao thủ với Hạ Hầu Thắng, cho dù có sử dụng toàn lực cũng không thể chiếm được thượng phong, thế nên thể trạng của đối phương, rất mạnh.

Công pháp là một mặt, một mặt khác, là tông môn của bọn họ có một loại đan dược tên Bồi Nguyên Tráng Cốt Đan có thể tăng cường thân thể.

Nếu như loại đan dược này giống như trong truyền thuyết, thì cho dù Tôn Hằng sử dụng, cũng sẽ có hiệu quả.

"Ha ha…, vừa hay tại hạ cũng nhìn trúng vài gốc linh dược, cho dù Tôn huynh đệ không nói, ta cũng sẽ ra tay."

Hạ Hầu Thắng nở nụ cười, mang quan tài trên lưng ngồi xổm xuống, dò xét quầy hàng của Tôn Hằng.

Chỉ trong một lát, hắn đã mấy một đống nhỏ linh dược, khiến cho Thanh Ngọc đạo nhân đau lòng không thôi.

"Những vật này, ta đều muốn!"

Hạ Hầu Thắng nghiêm mặt, nhìn về phía Tôn Hằng: "Tôn huynh đệ, ngươi cho một cái giá đi?"

"Những vật này khá đắt."

Tôn Hằng đảo mắt qua những linh dược kia, trong đó có hai gốc linh dược rất hiếm, không khỏi mở miệng hỏi lại: "Hạ Hầu Huynh đều muốn những vật này?"

"Đương nhiên."

Hạ Hầu Thắng gật đầu, dường như hiểu ý của Tôn Hằng, sờ vào ngực, móc ra một lọ đan dược: "Đây là một lọ ba mươi viên Bồi Nguyên Tráng Cốt Đan, là những viên còn lại trên người ta, chắc là đủ cho Tôn huynh đệ dùng một thời gian."

Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu: "Chưa đủ!"

"Ha ha..."

Tất nhiên Hạ Hầu Thắng cũng biết được giá trị của vật này, lập tức sờ vào hông, lấy ra một cái hộp sắt đen xì.

"Kẽo kẹt…"

Hắn mở ra hộp sắt, bên trong có năm lá phù đã ố vàng.

"Một cái Thiên Âm Ngũ Lôi Chú, hai tấm Ngũ Hành Âm Dương Sát Chân Hỏa Thuật, hai tấm Tiểu Tu La Ngự Phong."

Hắn đặt từng lá bùa ra, lần lượt xếp chồng trước mặt Tôn Hằng, nói: "Đây đều là thượng đẳng pháp phù, cộng thêm chúng, đã đủ chưa?"

"Pháp phù?"

Đôi mắt Thanh Ngọc đạo nhân sáng rực lên, vội vàng cúi đầu xuống, chủ động kiểm tra năm lá bùa, sau đó mới gật đầu, nói: "Đúng là thượng phẩm, coi như là ở bên ngoài, cũng rất hiếm thấy."

Vừa nói xong lời này, ánh mắt của hắn khi nhìn Hạ Hầu Thắng, đã trở nên kiêng dè.

Những tấm thượng đẳng pháp phù này, không phải là vật tùy thân của người tập võ.

Khả năng duy nhất, là người này kiếm được từ trong tay người khác!

Về phần như thế nào có được...

Thanh Ngọc đạo nhân cũng không muốn biết.

Tuy trong lòng dè chừng, nhưng hắn vẫn nhắc nhở Tôn Hằng: "Tôn Hằng, ngươi là người tập võ, có những thứ này cũng vô dụng."

"Không sai."

Tôn Hằng gật đầu, cũng không nói rõ mình có thể sử dụng pháp phù, nói: "Hơn nữa, bây giờ chúng ta đang ở Uyên Sơn, những vật này cũng không đáng tiền."

Những pháp phù này, ở bên ngoài có thể gϊếŧ cả tiên thiên hậu kỳ cao thủ, nhưng bây giờ ở Uyên Sơn, sợ còn không có thể làm bị thương một vị mới vào tiên thiên!

Giá trị, chênh lệch như trời với đất!"

"Chẳng lẽ Tôn huynh đệ cứ ở mãi trong Uyên Sơn?"

Hạ Hầu Thắng cười cười, nói: "Ta nghe nói, gần đây Bách Hoa Tông cũng không có ổn lắm nha!"

Nghe vậy, sắc mặt của Tôn Hằng trầm xuống.

Hắn ngẩng đầu, liền có thể phát hiện mấy ánh mắt đang nhìn chằm chằm hắn, nơi nào cũng có.

Những ánh mắt này, đến từ người của triều đình.

Bách Hoa Tông cấu kết Ma Môn, Lương quốc, bằng chứng rõ ràng.

Chỉ có điều, Bách Hoa Tông là một trong tứ đại thế lực, thành viên đông đảo, không có khả năng truy quét sạch.

Mà bây giờ thực lực của triều đình tại Uyên Sơn đã không đủ, lại đang phải toàn lực thu thập thảo dược, luyện chế bí thuốc, trấn an dân chúng, không thể đối phó với nhiều người như vậy.

Nếu không phải vậy, sợ là bọn họ đã sớm động thủ.

Bây giờ, tông chủ và một đám cao tầng của Bách Hoa Tông đã biến mất, người phía dưới không biết tình hình thế nào, cũng bàng hoàng lo lắng.

"Hạ Hầu Huynh, tại hạ đã cắt đứt quan hệ với Bách Hoa Tông, hai bên không liên quan gì tới nhau."

Giọng nói của Tôn Hằng trầm xuống, mang theo một chút buồn bực: "Có điều ngươi cũng không nói sai, đúng là ta không thể ở mãi trong Uyên Sơn được."

Nói xong hắn nhìn kỹ những lá bùa trước mặt, thu hết lại, nói: "Thành giao!"

"Cộp cộp…"

Hạ Hầu Thắng vừa cất kỹ những linh dược kia, thì lại có một người đi tới trước quầy hàng của Tôn Hằng, vội vàng mở miệng: "Tôn trưởng lão, nghe nói ngài có Niếp Không Thảo?"

"Không sai!"

Tôn Hằng gật đầu: "Có điều ta chào giá cũng không thấp."

Khẩu khí của người tới rất lớn, một tay đập ngực, nói: "Không sao hết, ngài muốn cái gì, cứ nói cho ta, cho dù ta không có, cũng tìm cách mang tới cho ngài."

"Thiếu chủ của Vô Cực Môn, ta tin tưởng được."

Tôn Hằng gật đầu, lúc này mở miệng nói: "Đan dược, công pháp, chỉ cần ta vừa ý, là có thể đổi Niếp Không Thảo."

...

Lần Uyên Sơn biến hóa này, trắc trở vô cùng, bên ngoài có tinh binh Lương quốc công thành, bên trong xảy ra dị biến, hung cầm mãnh thú đột biến phản công, nhiều thế lực bị tổn thất thảm trọng.

Đối với những thế lực lớn trong Uyên Sơn, thì điều này ảnh hưởng rất nhiều.

Thậm chí, đối với tình hình toàn bộ thiên hạ, ảnh hưởng của việc này, cũng không thể đoán được.

Một đoàn người của Võ Minh minh chủ Sở Thiên Cơ đi vào Tuyệt Linh Chi địa, vốn thu hoạch rất phong phú, nhưng lại bị người cướp hết.

Vị Uyên Sơn đệ nhất cao thủ này lại bị thương nặng, thực lực giảm mạnh!

Nửa năm sau, Cửu Ấn Tông tông chủ Trương Tông Khẩu đến nhà bái phỏng Sở Thiên Cơ, không biết bọn họ đã nói những gì.

Chỉ biết ngày hôm sau, Sở Thiên Cơ tuyên bố giải tán Võ Minh, gia nhập vào Cửu Ấn Tông.

Mà bản thân hắn, thì mang theo một đám huynh đệ sinh tử, rời khỏi Uyên Sơn, chẳng biết đi đâu.

Ba tháng sau, Bách Hoa Tông đã sớm tàn lụi, dưới sự dẫn dắt của trưởng lão Mạc Phi Hồng, cũng gia nhập vào trong Cửu Ấn Tông.

Lúc này, toàn bộ Uyên Sơn đã thuộc về Cửu Ấn Tông.

Vô Cực Môn bị Cửu Ấn Tông bao phủ, cũng tràn đầy nguy hiểm.

Hai năm sau, môn chủ Vô Cực Môn Bạch Vũ Phi khiêu chiến tông chủ Cửu Ấn Tông trên đỉnh núi Lang Sơn, quyết chiến phân thắng thua, cũng là trận chiến phân định thế lực của Uyên Sơn.

Hai người chém gϊếŧ chừng một ngày một đêm, cuối cùng Vô Cực Môn môn chủ Bạch Vũ Phi thua một chiêu, bại dưới tay của Trương Tông Khẩu.

Từ đó về sau Bạch Vũ Phi mang theo Vô Cực Môn, nhập vào Cửu Ấn Tông, trở thành phó tông chủ của Cửu Ấn Tông!

Từ đó, các thế lực trong Uyên Sơn được nhất thống!

Có điều, còn một nơi tên là Vạn Xà Quật, để cho cái nhất thống giang sơn này, có một khuyết điểm nhỏ.

Và trong lúc người ta tranh đoạt, biến lớn thế lực, thì Tôn Hằng cũng đặt xong một viên đá vào trong buồn nước thuốc, chậm rãi đặt tay vào trong đó.