Editor: Wave Literature "Ầm ầm.
"Tuyệt Linh Chi Địa, trong một ngọn núi nhỏ, nơi này liên tục có tiếng nổ truyền tới, thân núi cũng hơi hơi rung động.
Thỉnh thoảng, còn có vài luồng kiếm khí nhu hoà như nước, bay lượn bên trong, xuyên qua đá núi, bay về sau vài dặm mới biến mất.
Trong sườn núi, có hai bóng người đang điên cuồng chém gϊếŧ.
Đá núi cứng rắn, nhưng so với nhục thể của bọn họ, thì lại mềm mại như đậu hũ, đυ.ng nhẹ một cái, liền bị nát thành nhiều mảnh.
Hai người ôm sát lấy nhau, kình khí bắn tung tóe, những nơi bọn hắn đi qua đều trở thành phế tích.
Toàn thân Tôn Hằng lóe lên ánh sáng vàng, quyền chưởng không ngừng biến hóa, cơ thể di chuyển một chút, là có tiếng nổ vang lên.
Tay, khuỷu tay, đầu gối, chân.
Giờ phút này, toàn thân của hắn, đều là những vũ khí gϊếŧ người sắc bén, mang theo thế công cuồng bạo, điên cuồng đánh về phía đối thủ.
Cửu Tinh Điểm Mệnh Thuật gia trì, khiến cho nhục thể của hắn gần như tới tiên thiên cực hạn, so với Tưởng Mạc Nhiên, còn mạnh hơn một chút.
Còn về phần vũ kỹ công pháp.
Những năm gần đây hắn cũng không có thu thập và tu luyện công pháp, nên cũng không tiến bộ bao nhiêu.
Dù sao coi như là Uyên Sơn, thì tiên thiên công pháp vẫn là vật hiếm thấy, rất khó tới tay.
Ngược lại đối với việc luyện thể, thì hắn chưa bao giờ gián đoạn.
Những công pháp luyện thể này, đều có khắp nơi, trong mắt những Uyên Sơn cao thủ, thì những công pháp luyện thể này không dùng được.
Nhưng Tôn Hằng, lại có thể từ những công pháp này hoàn thiện cơ thể của mình.
Điều này khiến cho chiêu thức biến hóa, các bộ phận trên cơ thể, rồi cách dùng lực tụ lực, đều đạt tới mức độ kinh người.
Nói về việc hiểu rõ cơ thể của mình, thì Tôn Hằng đứng thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất!Lúc này, hắn nghiền ép tiềm năng của mình, ép Tưởng Mạc Nhiên vào sâu trong núi, chính là muốn tên này cận chiến với hắn.
Cận chiến, mới là sở trường của hắn!Mà trong lòng núi này,Mọi cử động đều tiêu hao tinh khí thần, tiêu hao hơi bên ngoài rất nhiều!Đối với người chỉ bùng nổ thực lực được một thời gian ngắn như Tôn Hằng, thì nơi này đem lại rất nhiều lợi thế.
Tôn Hằng được bao phủ bởi ánh sáng vàng, sử dụng cả tay cả chân, chiêu thức nhìn như rất đơn giản, nhưng mọi thứ đều đi qua vô số lần tập luyện đau khổ, phối hợp với cơ thể hoàn mỹ của hắn.
Quyền vừa ra, đá núi nổ tung.
Chân đạp xuống, mặt đất rền vang.
Trảo ảnh biến hóa, càng có nhiều luồng kiếm khí bắn ra!Trong thời gian ngắn, hắn đã chiếm thượng phong, áp chế gắt gao đối thủ!Chỉ cần tìm cơ hội, là có thể giải quyết đối thủ!"Ngươi muốn tiến giai Võ Đạo Tông sư?"Trong lúc chém gϊếŧ, Tôn Hằng cũng phát hiện ra điều gì đó rất lạ.
Thân thể của đối phương, không lúc nào không thiêu đốt tinh khí, khiến cho hắn có thể duy trì một trạng thái kỳ lạ.
Trong trạng thái này, thực lực của người này sẽ đạt tới đỉnh phong cực hạn, tinh thần cũng tập trung cao độ, mấy ngày mấy đêm không nghĩ vẫn tỉnh táo sung sức như thường.
Thậm chí ngay cả tốc độ khôi phục chân khí, cơ thể, đều được tăng phúc rất nhiều.
Những thương tích rất nhỏ, có thể nhanh chóng phục hồi lại.
Loại bí pháp có thể nói là khủng bố như vậy, nếu nói không có di chứng, thì Tôn Hằng tuyệt không tin được!Sở dĩ như vậy, là do Tưởng Mạc Nhiên muốn dựa vào sự chém gϊếŧ điên cuồng này, giúp cho thực lực của hắn đột phá sự cực hạn của tiên thiên, bước vào cảnh giới mấy trăm năm chưa có người đặt chân đến võ đạo đại tông sư!Nên vậy hắn cần tìm đối thủ xứng tầm, và Tuyệt Linh Chi địa là nơi hắn đi tới!Cũng bởi vì vậy, một đoàn người của Sở Thiên Cơ, không hiểu được tất cả hành động của Tưởng Mạc Nhiên.
Vì cái tính muốn tìm người chém gϊếŧ của hắn, trong suy nghĩ của người khác, thì không khác gì hành vi của mấy tên điên cả!"Không sai!"Đối mặt với thế công điên cuồng của Tôn Hằng, Tưởng Mạc Nhiên cắn chặt răng, trừng mắt, vận dụng Vấn Thiên Đao Quyết đến cực hạn.
"Gϊếŧ ngươi, ta sẽ bước thêm một bước tới cảnh giới này!"Giờ phút này, Tôn Hằng đang mang lại cho hắn nguy hiểm, khiến hắn không dám khinh thường nữa.
Ý tưởng muốn bắt Tôn Hằng lại để ép hỏi kiếm khí, đã bị hắn quét ra khỏi đầu.
Mà trong đầu của hắn, chỉ muốn chém gϊếŧ không ngừng, đuổi tới cảnh giới mơ ước kia!"Sắp chết đến nơi, còn dám nói khoác!"Tôn Hằng rống giận một tiếng, dậm mạnh một cái, sát thân gào thét, giống như một con thú lớn đến từ Mãng Hoang, ngang nhiên phóng về phía đối thủ.
Trong lúc bước tới, chân hắn toát ra vô số gió mạnh, đá núi xung quanh bị gió mạnh chạm vào, bị nghiền ép thành bột đá, uy áp khủng bố, ép tới người đối phương.
Quyền pháp của Tôn Hằng nhìn rất bình thường, nhưng rơi vào trong mắt của Tưởng Mạc Nhiên, lại có cảm giác không thể né được.
Quyền pháp rất khá!Mấy ngày gần đây hắn liên tục chém gϊếŧ, tinh thần căng thẳng từng giây từng phút, lúc này, tinh thần của Tưởng Mạc Nhiên đã có chút không trụ nổi.
Lúc này bị quyền ý chấn động, không kiềm lòng được mà thầm khen một tiếng, không tránh không né, giương đao chọc về phía đối phương.
"Cooong…"Một tiếng vang nhỏ, Thiên Đao kéo ra một đường cong duyên dáng, vừa đúng đυ.ng vào các đốt ngón tay của Tôn Hằng.
Một đao, không chỉ chém Tôn Hằng bị thương, còn nhanh chóng phong kín toàn bộ động tác tiếp theo của Tôn Hằng.
Đao này giống như bút thần, trong chớp mắt thay đổi thế cục mạnh yếu của hai người.
Nhưng một kích thành công, trong lòng của Tưởng Mạc Nhiên lại liên tục báo động, hắn không có thừa thắng truy kích, mà hoảng sợ lùi về sau.
"Vù.
"Một luồng kiếm khí, xuất hiện từ đầu gối của Tôn Hằng, khiến cho Tưởng Mạc Nhiên không thể không lùi về sau.
Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí, cũng không phải chỉ có thể đi qua kinh mạch, mới có thể xuất hiện.
Mà nó còn có thể xuất hiện ở rất nhiều khiếu huyệt trong cơ thể.
Chỉ có điều không có dễ dàng như kinh mạch mà thôi.
"Chết!"Tôn Hằng gầm nhẹ một tiếng, hắn nhào người lên, quyền khuỷu tay đầu gối, đều mang theo kiếm khí, điên cuồng đánh về phía đối phương.
Hắn vẫn luôn chờ đợi cơ hội, tìm cơ hội dùng một đòn đánh chết đối phương.
Nhưng bây giờ, hắn đã không đợi được.
Một người nhìn như rất mệt mỏi như Tưởng Mạc Nhiên, nhưng hắn lại có thể cảm ngộ được khí cơ, rồi nguy hiểm.
Hơn nữa dưới sự áp chế của Tôn Hằng, Tưởng Mạc Nhiên dần dần có lực đánh lại, giống như một cái lò xo, càng ép càng mạnh!Có lẽ, cho hắn thời gian, thì hắn có thể đột phá tiên thiên đỉnh phong, bước vào cảnh giới võ đạo tông sư!Nhưng Tôn Hằng lại không cho hắn cơ hội này.
Kiếm khí bắn ra, nhập vào cơ thể, điên cuồng bao phủ Tưởng Mạc Nhiên.
Tôn Hằng liều, muốn gϊếŧ Tưởng Mạc Nhiên ngay tại chỗ!"Ngâm.
"Một tiếng rồng ngâm, vang lên từ trong ngọn núi.
Thấy nguy hiểm tới trước người, trong cơ thể của Tưởng Mạc Nhiên, mọc ra một luồng khí mạnh, khí này di chuyển vào Thiên Đao, hóa thành một con Thanh Long, khí thế hung mãnh đυ.ng vào kiếm khí.
"Oanh.
"Sườn núi rền vang, núi đá nổ tung, khí mạnh phá hủy mọi thứ ở bên trong, càng tuôn ra bên ngoài.
Ngọn núi lớn như vậy, đã bị đánh vỡ vụn, biến thành vô số đá vụn, ầm ầm sụp xuống.
Bụi mù bay đầy trời, chỉ thấy trong sân có hai bóng người đang liên tục chuyển động.
"Bành!"Một bóng người bay về sau hơn trăm mét, đập bể một tảng đá núi, cày ra hai khe nứt thật sau trên đường núi.
"Phốc!"Tôn Hằng không thể áp chế được nữa, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi còn xen lẫn nội tạng.
Hắn tựa lưng trên một tảng đá lớn, ngã ngồi xuống đất, một thanh đao đen kịt, đã cắm vào trong ngực trái của hắn, để lại một miệng vết thương rất dài.
Máu tươi nhuộm đỏ trường đao, rớt xuống dưới.
Ngưng Huyết Pháp, khiến cho máu tươi của Tôn Hằng như ngọc quý, rơi xuống đất mà không tiêu tan, chảy dọc theo đường núi.
"Khục khục.
"Một bóng người đi lảo đảo, bước ra từ trong bụi mù, trên người, chân của Tưởng Mạc Nhiên cũng xuất hiện năm sáu miệng vết thương, xuyên thủng ra đằng sau.
Nhưng may cho hắn, không có vết thương chí mạng.
Khuôn mặt của hắn đầy bụi bẩn, nhìn về đôi mắt dần dần khép lại của Tôn Hằng, không nhịn được mà nhếch miệng cười một cái: "Xem ra, cuối cùng, là ta thắng!"Không ai đáp lại tiếng cười của hắn.
Hắn lập tức lảo đảo bước tới, bước về phía Tôn Hằng dường như đã tắt thở.
Đi đến gần, hắn híp mắt lại, dường như đang chần chờ có nên tới gần thêm nữa hay không.
"Tê.
"Ngay lúc này, hai con kim ngô đã bị đánh nát một nửa cơ thể bay ra từ trong khe núi, đánh về phía người hắn.
"Cút đi!"Tưởng Mạc Nhiên phất tay, hai con rết này bay ra ngoài.
"Ô ô ô.
"Dưới đá núi, bỗng nhiên xuất hiện hai cái tay quỷ, mò lên, túm chặt hai chân của hắn.
"Bành!"Quỷ khí biến mất, sắc mặt của Tưởng Mạc Nhiên cũng tái đi rất nhiều.
"Vù…"Ngay lúc này, một luồng kiếm khí nhu hòa như nước, đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng xuyên qua ngực của hắn.
"Ách.
"Tưởng Mạc Nhiên há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không thể nói được, cơ thể vặn vẹo một chút, hai chân mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
"Xem ra, người thắng là ta!"Tôn Hằng dựa lưng vào đá núi, hai mắt sáng lên, khó khăn lắm mới cười lớn một tiếng: "Đã quên nói cho ngươi, bình thường ta đều lưu lại một luồng kiếm khí trong người.
"
"Ha ha…"
"Ừ.
"Tiếng người hắn đột nhiên biến mất, sắc mặt đã trở nên cứng đờ.
Một cỗ uy áp khủng khϊếp, không biết phát ra từ chỗ nào, khiến cho hắn chảy mồ hôi trán, ngực nhảy bịch bịch, trong đầu trống rỗng.
Phía chân trời, vô số mây trời cuộn lại, rồi điên cuồng bay về bốn phương tám hướng.
Trong vùng trời này, đột nhiên nổi cuồng phong.
Gió to xoáy lại, hóa thành vô số vòi rồng.
Vòi rồng nối thẳng lên trời, điên cuồng xoay tròn, những nơi nó đi qua, đá núi vỡ vụn, sụp xuống phía dưới.
Vô số đá vụn, bùn đất, bay về phía những vòi rồng kia, biến mất.
Chỉ trong một nháy mắt này, mà dường như cả Tuyệt Linh Chi Địa giống như rơi vào tận thế.
"Chuyện gì…, chuyện gì đang xảy ra vậy?"Uy thế như trời như đất này, coi như lúc Tôn Hằng còn hoàn hảo, cũng phải hoảng hốt bỏ chạy.
Lúc này, ngoài việc cười khổ ra, Tôn Hằng cũng không biết làm gì hơn.
"Đùng…"Phía chân trời đột nhiên rung mạnh, vô số tia sáng, giống như pháo hoa, bắn về bốn phương tám hướng, bắn xuống dưới đất.
"Vù…"Vài tia sáng, đã bắn lên người của hắn.
Sau một khắc.
Sắc mặt Tôn Hằng đột nhiên thay đổi.
khi tia sáng này bay vào trong cơ thể, thì trong ý thức của hắn, đột nhiên có một con hung vượn xuất hiện, hai con ngươi đỏ bừng, hưng phấn đấm ngực!Nó gào thét một tiếng, sát thân xuất hiện.