Editor:
Wave Literature
"Như vậy mới đúng!"
Tưởng Mạc Nhiên nhếch miệng cười lạnh, cơ thể thon dài của hắn phóng lên, chạm chính diện vào nhau.
Phá Thiên Chưởng mà Sở Thiên Cơ tự nghĩ ra, có thể nói là một kỳ tích, trong thời đại võ học xuống dốc này.
Chưởng khí lướt qua, không có gì không sụp đổ.
Cỗ lực chấn động này, sẽ chạy dọc theo chưởng khí của hắn, thẩm thấu vào sâu trong đối phương, khiến cho vật này chấn động, đạt tới hiệu quả phá diệt vạn pháp.
Bất luận là nham thạch đá núi cứng rắn, hay pháp khí, thần binh lợi khí, chỉ cần chịu phải chưởng này, đều bị đánh vỡ nát.
Coi như là trong thời võ đạo còn hưng thịnh, thì Sở Thiên Cơ có thể dựa vào công pháp này, cũng đủ để ngạo thị quần hùng.
Nhung lúc này, Phá Thiên Chưởng của hắn lại mất đi hiệu quả.
Chân khí của Tưởng Mạc Nhiên hòa thành một thể, xoay tròn như thái cực âm dương, liên tiếp xoay tròn, không bị chưởng khí phá đổ.
Hơn nữa, cái trường đao màu đen nhìn bình thường không có gì lạ của hắn, cũng không biết làm bằng chất liệu gì, công dụng có thể phá tan vạn vật của chưởng pháp, cũng không làm gì được nó!
So sánh ra, vị môn chủ đương thời của Thiên Đao Môn Tưởng Mạc Nhiên này, tuy tuổi không lớn lắm, nhưng sự hùng hậu, tinh thuần của chân khí, còn mạnh hơn Sở Thiên Cơ một bậc.
Hơn nữa, khả năng khôi phục của hắn, còn có thể nói là khủng bố, liên tục truy sát mấy ngày, mà chân khí của hắn vẫn không sụt đi tí nào.
Cơ thể của Tưởng Mạc Nhiên, còn cứng như tinh cương, mọi cử động đều mang lại một luồng sức mạnh lớn vô cùng.
Còn về thần hồn, từ trước đến nay thần hồn luôn là tiền vốn để Thiên Đao Tông ngạo thị thiên hạ, gần như không có công pháp nào có thể mê hoặc tâm thần, ảnh hưởng được những người này.
Tinh khí thần ba loại thuộc tính này, hắn đều đạt mức độ tối đa của tiên thiên.
Dưới góc nhìn của Sở Thiên Cơ, thì khoảng cách người này tới cảnh giới tông sư, chỉ còn thiếu một bước nữa mà thôi!
"Ầm ầm..."
Hai người không ngừng đυ.ng vào nhau, bóng người giao vào nhau.
Đá núi cứng rắn, bị khí mạnh tán ra của bọn họ bào mòn, vỡ vụn ầm ầm, nơi mà hai người bọn họ đi qua, đường núi này trở thành một mảnh hỗn độn.
Hai vị tu sĩ luyện khí hậu kỳ đi cùng Sở Thiên Cơ, tách ra một trái một phải, nhìn nhau một cái,
Rồi cùng cắn răng, sử dụng tất cả pháp thuật, đánh về phía Tưởng Mạc Nhiên.
Bọn họ đều rất rõ, hai ngày này Tưởng Mạc Nhiên truy sát bọn họ đều chém tận gϊếŧ tuyệt, thì cho dù cho gϊếŧ Sở Thiên Cơ, người này sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Chẳng bằng liều chết đánh cược một lần!
Ít ra hắn truy gϊếŧ bọn họ lâu như vậy, tiêu hao tinh lực chân khí, hẳn là đã yếu hơn không ít rồi, còn có nếu như ba người bọn họ liều mạng, thì biết đâu có thể kiếm được một con đường sống thì sao.
Một người trong bọn họ ngự sử pháp khí, ánh kiếm sáng lấp lánh, bắn chụm vào chỗ hiểm của Sở Thiên Cơ.
Tên còn lại dùng máu vẽ bùa, kích phát pháp thuật, lôi điện gió lửa liên tiếp xuất hiện trên không trung, đánh mạnh xuống dưới.
Chỉ thấy bóng người trong sân bay nhảy, liên tiếp phát ra ánh sáng, một ngọn núi bên cạnh bọn họ, cũng bị đánh nổ nát, chậm rãi sụp đổ xuống.
Trong thiên địa, bụi mù bay đầy trời, chỉ có từng quầng sáng xuất hiện ở bên trong.
"A!"
Một tiếng hét thảm vang lên, một cái tay bị đứt bị vứt ra từ trong đám bụi mù kia, Sở Thiên Cơ cũng mang theo vô số bụi bặm bay ngược ra.
Mà tay phải của hắn, đã biến mất!
Thậm chí, hắn bị kình khí bức bách, đến nổi không có thời gian cầm máu tươi, cứ để cho chúng chảy xuôi xuống dưới.
Hai người tu pháp thì đã cạn kiệt
pháp lực, sắc mặt tái nhợt đứng ở một bên, trong mắt ba người bây giờ chỉ còn tuyệt vọng.
"A…, Uyên Sơn đệ nhất cao thủ, chỉ có nhiêu đây sao!"
Trong bụi mù, Tưởng Mạc Nhiên cầm trường đao màu đen bước ra, trên mặt của hắn chỉ toàn lạnh lùng.
Mặc dù tình huống của hắn cũng không tốt lắm, quần áo bị đánh nát, máu tươi chảy khắp cơ thể, nhưng khí thế của hắn vẫn mạnh mẽ, uy áp không giảm.
Nhẹ nhàng lắc đầu nhìn ba người này, Tưởng Mạc Nhiên giơ trường đao lên, muốn giải quyết đối thủ.
"Ầm ầm..."
Đúng lúc này, sau lưng ba người, trên đỉnh núi một nhiên có một viên đá lớn vỡ vụn, lăn xuống dưới.
Hơi hai mươi luồng kiếm khí bắn dọc trong không trung, những nơi nó đi qua, đá núi rạn nứt, không thứ gì ngăn được!
"..."
Tưởng Mạc Nhiên dừng bước, ngơ ngẩn nhìn những luồng kiếm khí kia bay hơn một dặm, trong đôi mắt của hắn, chỉ toàn là mờ mịt.
"Này... Không thể nào!"
Hắn nhẹ giọng mở miệng, lúc đầu giọng nói còn yếu ớt, sau đó to dần dần, cơ thể của hắn cũng không khống chế được mà nhẹ nhàng run rẩy.
"Thật sự... Thật sự là nó!"
Tâm tính của hắn kích động, tay cầm đao cũng hơi hơi run rẩy, khiến cho tim của ba người trước mặt đập mạnh một cái, đang muốn nhân cơ hội này phản kích!
"Vù…"
Gió mát thổi tới.
Còn không đợi bọn họ kịp làm gì, Tưởng Mạc Nhiên đã biến mất.
Chỉ có cảm giác của Sở Thiên Cơ nhạy bén, nhìn về hướng mà luồng kiếm khí kia vừa bắn sang.
Chỉ thấy một bóng người lấp lánh, tốc độ của Tưởng Mạc Nhiên nhanh kinh người, xé gió, bắn về nơi đó.
"Hắn... Hắn đi rồi?"
Vị Không đạo trưởng kia mở hai mắt mờ mịt ra, trong giọng nói còn mang theo một chút không đáng tin.
"Mặc kệ hắn, chúng ta đi mau!"
Tên còn lại vội vàng ngẩng đầu, khởi động cơ thể, đang muốn chạy ra khỏi Tuyệt Linh Chi Địa: "Biết đâu tên điên kia trở về thì sao?"
"Hắn sẽ không trở về!"
Sở Thiên Cơ phờ phạc lắc đầu một cái, nhìn về hướng Tưởng Mạc Nhiên biến mất, trong mắt hiện ra một sự cuồng nhiệt.
"Hắn cũng không có điên, mà hắn sử dụng lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, cho nên…"
Sở Thiên Cơ há to miệng, lại cúi đầu nhìn vào ống tay áo rỗng tuếch của mình, sự cuồng nhiệt trong đôi mắt hóa thành trống trải.
"Aizz!"
Hắn than nhẹ một tiếng, cũng không có nói nữa.
"Chúng ta đi thôi!"
"Ừ. Đi, đi!"
...
Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí!
Kiếm khí bắn chụm, trong chớp mắt tan biết ở chân trời.
Tiêu Vật Vong đang đứng cách Tôn Hằng một trăm mét, cũng cứng đờ người lại, nuốt cổ họng hai cái, mang theo một chút không cam lòng, chán nản ngã xuống đất.
Thực lực của hắn, hơi hơi kém Tôn Hằng một chút, mà lúc này sử dụng toàn lực để chém gϊếŧ, nên không thể đề phòng được Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí.
Lúc này Tôn Hằng phất tay lên, mạng của hắn đã trôi xuống hoàng tuyền (suối vàng)!
"Phù…"
Tôn Hằng thở dài một hơi, hoạt động gân cốt một cái, chậm rãi bước về phía thi thể của Tiêu Vật Vong.
Một đấu một, trong trường hợp mình còn sử dụng kiếm khí, thì Tôn Hằng chắc chẳn, ở Tuyệt Linh Chi Địa, không ai có thể làm đối thủ của mình..
Ở trên người của Tiêu Vật Vong cũng óc không ít thứ tốt, nhưng vừa rồi bị kiếm khí chém qua, nên những thứ còn hoàn hảo, không còn được bao nhiêu.
Tôn Hằng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, khom người định nhặt những vật trên đất lên.
Nhưng nháy mắt sau, một cảm giác nguy hiểm trước tới giờ chưa có, khiến cho cơ thể hắn cứng đờ lại, đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Vù!"
Xa xa, không khí nổ tung, từng tia sáng màu trắng liên tục xuất hiện.
Một bóng đen, xé gió bay tới.
Tốc độ của bóng đen kia rất nhanh, nhanh tới kinh thế hãi tục!
Cho dù pháp khí phi hành của người tu pháp, so với người này, cũng không bằng!
Bóng đen cách Tôn Hằng còn ra, nhưng sát cơ nghiêng trời lệch đất xuống, đã khiến cho không khí xung quanh Tôn Hằng cứng ngắt lại.
"Hừ!"
Tôn Hằng kêu lên một tiếng, cả người nó phát ra ánh sáng màu vàng, sát cơ xuất hiện, đẩy ra sự áp chết của khí cơ kia.
"Ầm ầm..."
Tiếng nổ như tiếng sấm rền, một ánh đao nổ tung, xuất hiện cạnh bóng người kia, cách nhau gần dặm, nhưng trong chớp mắt đã bay tới.
Sát cơ nồng đậm ập vào mặt, khiến cho Tôn Hằng xiết chặt cơ thể, không hề suy nghĩ mà kích phát Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí!
"Vù…"
Kiếm khí bay tới như sóng nước, đυ.ng đổ ánh đao, bắn tới trước mặt bóng người đang phóng tới.
"Đinh..."
Tiếng va chạm vang thanh thúy, những ánh đao kia ngưng tụ lại, hóa thành một tia sáng, đánh vỡ kiếm khí, hung hăng đập tới người Tôn Hằng.
Uy áp khủng bố, cũng khiến cho Tôn Hằng siết chặt người lại, trừ ánh đao này ra, thì hắn không còn thấy vậy gì nữa!
"Chết!"
Tôn Hằng gầm nhẹ một tiếng, mấy chục đường kiếm khí đã bắn ra từ tay hắn, bay ra đỡ ánh đao kia.
"Đinh đinh đang đang..."
Tia lửa bay khắp nơi, tia sáng kia dần dần tản ra, một bóng người to lớn thon dài, xuất hiện ở bên trong.
Cổ tay cầm đao của hắn hơi hơi run rẩy, lòng bàn tay còn có máu tươi chảy xuống, nhưng hắn đã phá vỡ được kiếm khí, đi đến cạnh Tôn Hằng.
"Coong!"
Trường đao đen bóng ép tới người, như trời cao lập úp đè ngược xuống, khiến cho Tôn Hằng nổi cả lông tơ.
"Bành!"
Mặt đất đột nhiên rạn nứt, chín bóng người gào thét phá vỡ hư không, vung múa trường đao, đυ.ng vào nhau.
Dưới áp lực khủng bố này, lúc này Tôn Hằng không thể không sử dụng toàn bộ thực lực của mình.
Hắn có khả năng chưởng khống thân thể rất kinh người, điều này giúp cho tốc độ rút đao của Tôn Hằng nhanh tới cực hạn, độ mạnh yếu của trường đao, cũng đạt tới đỉnh phong, càng có sấm chớp như khi trời đất mới được khai sinh xuất hiện.
Cửu đao tương hợp, lôi đình bạo trướng!
Một ánh đao to bằng một người ôm được bao phủ bởi sấm chớp, đυ.ng vào cái đao màu đen kia.
"Oanh..."
Ánh đao nứt vỡ, hai bóng người bay ngược về sau hơn trăm mét.
"Ầm!"
Hai chân của Tôn Hằng rơi mạnh xuống đất, mặt đất nơi này lún xuống.
Mà hai tay của hắn run rẩy, trong tay lại không có vật gì, Lôi Vẫn Đao của hắn đã bị vỡ nát trong lần đυ.ng nhau hồi này.
"Ồ!"
Một giọng nói mang theo kinh ngạc và nghi ngờ, vang lên từ phía đối diện, hiển nhiên việc không thể bắt lại Tôn Hằng, cũng khiến cho người tới hơi nghi ngờ.
"Không tệ!"
Giọng nói lạnh như băng, vang lên từ trong miệng đối phương, Tưởng Mạc Nhiên hơi nghiêng đầu, nhìn về thi thể của Tiêu Vật Vong, sau đó nhìn thẳng Tôn Hằng: "Giao Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí ra!"