Quyển 1 - Chương 16: Bị ám toán

"Tôn đại ca, hôm nay ngươi còn muốn lên núi sao?"

Trời đã bắt đầu sáng, Tôn Hằng đã chuẩn bị đồ xong, hắn sắp lên núi, bên cạnh hắn là Nhị Nha đang làm việc, ánh mắt lo lắng nhìn hắn.

Ở doanh địa dưới chân núi Loan Khải Sơn này, Tôn Hằng là một người không được người khác chú ý, ngoài trừ Nhị Nha thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với hắn vài câu.

"Ừ."

Tôn Hằng gật đầu, hắn biết Nhị Nha lo lắng điều gì, nhưng hắn lại lơ đễnh nói: "Không có việc gì, ta đã sống trong núi mấy tháng rồi, cho dù gặp được mãnh thú, mặc dù ta đánh không lại nó, thì ta vẫn có thể chạy được mà."

Nói xong hắn cười nhẹ nhàng: "Dù sao, dã thú biết leo cây, cũng không nhiều!"

"Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."

Nhị Nha lắc đầu, vẻ lo lắng trong mắt nàng không giảm đi chút nào: "Ngày hôm qua lại có người không có trở về, đã xảy ra mấy vụ dã thú đả thương người rồi, bọn họ chẳng lẽ cũng không biết leo cây?"

"Chát chát…"

Nhị Nha nhẹ nhàng vả miệng mình, áy náy nhìn Tôn Hằng: "Tôn Đại Ca, ta không phải là đang trù ẻo ngươi."

"Ta biết." Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu.

"Tóm lại, Tôn Đại Ca ngươi nhất định phải cẩn thận chút."

Nhị Nha gật đầu: "Nghe nói, dã thú trên núi đang rất đói bụng, lúc này là lúc bọn chúng hung dữ nhất."

"Ừ."

Tôn Hằng gật đầu.

Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Loan Khải Sơn, lông mày của hắn vô thức nhíu lại, thời gian gần đây thường xuyên xảy ra tai nạn, đã có vài tên người miền núi cùng học đồ đã gặp nạn trong núi.

Bây giờ nhìn thấy núi lớn kia, cứ như đang nhìn thấy một con dã thủ đang nằm rạp xuống đất, há miệng nằm im chờ con mồi đến.

Đây là điềm xấu!

...

"Kẽo kẹt... Kẽo kẹt..."

Tôn Hằng mang đôi giày bằng rơm rách nát đi trên tuyết, phát ra những âm thanh chói tai.

Hắn mặc một chiếc áo choàng được buộc bằng dây thừng, cây rìu vắt ở ngang hông, tay cầm gậy, di chuyển một mình trong rừng.

Quần áo của hắn cũng rách nát không kém gì đôi giày bằng rơm kia, mái tóc dài rối tung, từ xa nhìn lại, giống như một tên dã nhân vậy.

Chỉ có đôi mắt của hắn,vẫn lộ ra vẻ sáng ngời như trước, thậm chí trong vẻ sáng ngời đó còn có cả kiên nghị.

Gió nhẹ lướt qua núi rừng, làm cho tuyết trên những cây cao rơi xuống lả tả, đôi khi cũng còn nghe thấy tiếng bò xột xoạt của các con côn trùng nhỏ.

Tôn Hằng dừng bước, hắn nhìn chằm chằm vào một cây đại thụ sắp nở mầm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt, đã sắp qua mùa đông giá rét rồi, bắt đầu cảm nhận được những dấu hiệu của mùa xuân đang tới.

Thời gian này, Tôn Hằng thường xuyên đi sớm về muộn, nếu như không có tình huống đặc biệt gì xảy ra, ban ngày hắn ở luôn trong rừng làm việc.

Trong núi rừng ngày đông giá rét như vậy, không ai có hứng nói chuyện cả, tất cả đều tìm một phương hướng, bắt đầu thu thập Thiết Tuyến Đằng.

Không có ai đi theo bầu bạn, cũng không có người để nói chuyện, trong cảnh cô quạnh như vậy, thì Tôn Hằng chỉ có một cây côn bổng, một cây búa cùng cái nhạc khí giống sáo huân kia làm bạn.

Đương nhiên, thu hoạch của hắn cũng không ít.

Lớn thêm được một tuổi, dưới tình huống ăn uống đầy đủ như vậy, dáng người của hắn cao thêm rất nhiều, cũng không còn gầy còm như trước mà đã trở nên có da có thịt, trên cánh tay của hắn thậm chí còn có cả cơ bắp.

Còn về phần học chữ, mỗi ngày trở về phòng, Tôn Hằng đều tranh thủ học thêm mấy chữ, trong đêm tối cố gắng ghi nhớ những ký hiệu này.

Trong thời gian này, những chữ đơn giản, hắn đều có thể nhận thức được, nếu như viết liền một câu thì hắn cũng có thể mơ hồ đoán được, có thể phỏng đoán được ý nghĩa của câu này đúng đến bảy tám phần.

Còn về phương diện võ học, thì đây là thứ hắn kiêu ngạo nhất rồi!

Mãng Viên Kính hắn đã tu luyện được thành tựu đáng kể, bây giờ đã không sợ côn đập nữa, sức mạnh của hắn cũng tăng lên rất nhiều, đã sớm đạt đến trình độ của đàn ông trưởng thành như kiếp trước rồi.

Còn về Tam Điệp Lãng, hắn đã thuần thục phát huy ba lần gộp lực rồi. Coi như trong lời nói của Hoàng Lân, về cái cảnh giới đại thành hư vô mờ mịt kia, Tôn Hằng hình như cũng bắt đầu chạm đến cánh cửa này rồi.

Còn có Linh Hầu Thập Tam Kích Côn Pháp!

Mặc dù không được dạy, nhưng khoảng thời gian này thường xuyên được xem các sư huynh tập, cho nên hắn cũng đã nhớ kỹ môn võ công này, đã có thể nắm trong tay một cách thuần thục rồi.

Cái côn pháp này, nói là mười ba kích, kỳ thực ra chỉ có ba kích thôi.

Mười kích đầu tiên, chẳng qua chỉ là côn pháp cơ sở.

Vận dụng côn pháp cơ sở để đánh nhau.

Ví dụ như đâm, chọt, đâm thẳng, xoay vòng đập, ….

Ba kích cuối cùng, thì mới là thứ quan trọng nhất trong bộ côn pháp này, theo thứ tự có tên gọi là Tiên Nhân Chỉ Lộ, Phong Tảo Lạc Điệp, Linh Viên Phiên Phi.

Hắn tháo cây rìu bên hông ra, tay cầm trường côn, chân đạp lên tuyết, ở giữa núi rừng bắt đầu tập luyện côn pháp.

Chỉ nghe được tiếng gió thổi, chỉ thấy được bóng người đang di chuyển, Tôn Hằng đang múa lại ba thức côn pháp cuối cùng.

Qua sự quan sát của Tôn Hằng khi mấy vị sư huynh tập luyện, kỹ thuật bọn họ nắm giữ côn pháp, không ai vượt qua hắn được!

Hơn nữa, khoảng cách chênh lệch lại còn rất lớn!

Một lát sau, Tôn Hằng đã dừng luyện tập, trường côn bám chặt vào một cây non trên mặt đất, gió mạnh thổi vào khiến cho cây non này lung lay liên tục, mà trường côn vẫn đứng yên ngay chỗ cũ, không di chuyển thêm một chút nào.

Làm được điều này là do khả năng kiểm soát thân thể của Tôn Hằng!

Thu hồi côn bổng, Tôn Hằng chậm rãi thở một hơi dài, hắn ngồi xổm xuống, cầm lấy một viên Hành Quân Hoàn chậm rãi nuốt.

Hắn lấy chai rượu trong túi nước ra, rượu không chỉ có tác dụng làm tăng lòng dũng cảm của hắn. Mà còn có thể giúp cho cơ thể khỏe mạnh hơn, mà cơ thể của hắn có thể khỏe mạnh cường tráng như bây giờ, rượu cũng đóng góp một phần không nhỏ trong đấy!

Nhưng mà, dược liệu trong rượu này cũng có giới hạn của nó, hiện giờ đã dần dần không còn hiệu quả với Tôn Hằng nữa.

Ngược lại hắn bây giờ đã trở thành một tên nghiện rượu rồi.

Ăn uống no say, sau khi tu luyện Mãng Viên Kính thêm một lúc, lúc này Tôn Hằng mới mở hai mắt ra, bắt đầu một ngày làm việc.

"Phập… Phập…'

Dùng hai tay hai chân, Tôn Hằng nhanh như một con vượn, chớp mắt một cái đã thấy hắn ở trên cây đại thụ, sau đó trèo lêи đỉиɦ của cây đại thụ để chặt Thiết Tuyến Đằng, hắn cố định cơ thể chắc chắn, nhanh chóng lấy rìu bên hông chém ra.

"Phập phập phập!"

Ba âm thanh liên tục vang lên, hai chân của Tôn Hằng ôm chặt thân cây, xoay người vung tay, chỉ thấy được bóng tay của hắn, trong nháy mắt, một đoạn Thiết Tuyến Đằng đã bị chém rớt xuống.

"Không tệ!"

Giật nhánh cây xuống, Tôn Hằng âm thầm gật đầu, động tác chặt cây của mình ngày càng điêu luyện, đối với hắn, thì thu thập Thiết Tuyến Đằng, cũng là một loại rèn luyện cơ thể.

Cất kỹ cây Thiết Tuyến Đằng, hắn bắt đầu đi tìm kiếm mục tiêu mới. Sau nửa ngày làm việc, thì công việc của Tôn Hằng cũng đã sắp hoàn thành xong.

Đến xế chiều lại chặt thêm mấy cây, thì nhiệm vụ của hôm nay sẽ hoàn thành xong.

Tay cầm rìu lên, nhìn lưỡi rìu đã hơi mòn, nên Tôn Hằng tìm một tảng đá trong rừng, lấy nước, và chuẩn bị mài lại lưỡi rìu của mình.

Tiều phu mài lại rìu chưa bao giờ sai lầm cả!

Ánh mắt của hắn nhìn xung quanh, kiểm tra tình huống ở bốn phía, sau khi xác nhận an toàn thì Tôn Hằng ngồi xuống, bắt đầu mài lại lưỡi rìu của mình.

Công việc này hắn đã làm quen, thậm chí khi cây rìu hư hỏng rất nặng, nhưng chỉ sau đó một lát, lưỡi búa dưới tay hắn đã bóng loáng trở lại.

Giơ lên rìu, giội nước để lau đi cặn thép, lưỡi búa nhìn rất sắc bén, thậm chí còn có thể phản xạ lại ánh sáng.

.....

Tại sao lại có ánh sáng?

Trong lòng của Tôn Hằng có dự cảm bất thường, ánh mắt của hắn co rụt lại, hắn buông tay, cây búa rơi xuống đất, cơ thể bay lên giống như linh hầu vậy, nhanh chóng thoát ra khỏi chỗ cũ.

"Coong!"

Một tiếng vang phát ra, ngay tại vị trí cũ của Tôn Hằng, đã có một mũi tên nhọn cắm ở đó!

Nếu như phản ứng của hắn chậm hơn một chút, e rằng lúc này, hắn đã bị mũi tên xuyên qua người! Chết oan uổng rồi!

Nghĩ đến đây, trong lòng của Tôn Hằng dần trở nên lạnh lẽo, một cơn giận dữ kèm theo sát khí, từ từ dâng lên trong lòng của Tôn Hằng!

"Ai!"

Hắn bật nhảy nhẹ, đem côn bổng cầm trên tay, cơ thể của hắn trở nên căng thẳng, hai con ngươi lạnh lùng nhìn về phía mũi tên phóng tới.

"Vậy mà để cho hắn tránh thoát được!"

Bụi cỏ ở chỗ đó lay động, một người hùng hổ lao ra: "Mãnh Tử, ngươi càng ngày càng vô dụng!"

"Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!"

Đi sau hắn là một người đàn ông một tay cầm cung, một tay vò đầu, hắn áy náy cười: "Lần này làm phiền Thế Hữu Ca tự mình ra tay vậy."

"Lại là bọn ngươi!"

Thấy được đám người này, Tôn Hằng không nhịn được mà cau mày.