Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ly Nhân Tâm Thượng

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lần này Thích Văn Lan vào cung, tuy gây náo loạn ở điện Thái Cực nhưng vẫn có thể an toàn rời đi.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Mấy năm nay, ta càng ngày càng không thể nhìn thấu suy nghĩ của Tuyên Giác, đôi khi cảm thấy chàng vẫn hoài niệm chuyện xưa, nhưng có khi lại cảm thấy, chàng ra tay quá tàn nhẫn, xa lạ.

Tới yến tiệc mừng năm mới, ta ngồi trên cao, đối mắt với Thích Văn Lan đang ở phía xa, chậm rãi nâng ly.

Gương mặt Thích Văn Lan cương nghị, anh tuấn hơn xưa. Trên sườn mặt màu lúa mạch có vết sẹo nhạt màu do đao kiếm để lại, khiến hắn càng thêm uy phong lẫm liệt. Chí ít ta có thể nhìn ra, không ít các tiểu cô nương đang lén lút quan sát hắn, rồi thì thầm với nhau.

Thích Văn Lan giật mình, nhìn ta bằng ánh mắt bực bội, uống cạn ly rượu. Ta cũng rất khoan thai, tiếp tục thưởng thức rượu hoa quả của mình.

Khi tàn tiệc, Thích Văn Lan đi thẳng tới chỗ ta, ta thẳng thừng nói: “Đừng có ngốc nữa Thích huynh, ta không muốn bị bắn chết cùng huynh đâu”.

Bàn tay hắn nắm chặt lấy bàn, hô hấp dồn dập, tức giận nhìn ta, sau đó giọng nói khàn đặc cất lên: “Vậy ngươi định làm gì?”.

“Báo thù thôi” ta cười.

Có lẽ hắn cũng từng nghe thấy Tuyên Giác nhắc tới hai chữ này. Ta có thể thấy sự đau lòng thoáng qua trong mắt Thích Văn Lan, cũng không biết hắn tuyệt vọng vì điều gì, hồi lâu sau mới lùi bước, tự mình lẩm bẩm: “…thật là một…kết cục bế tắc…”

Khi Thích Văn Lan đã rời khỏi, Tuyên Giác mới chầm chậm bước tới, hỏi: “Không đi sao?”

Ta bật cười thành tiếng, lắc đầu rồi đứng dậy. Chàng nắm chặt lấy tay ta, trong mắt có một sự điên cuồng được đè nén, chàng tiến lại gần thì thầm bên tai ta: “Ngoan quá”.

Ta nhìn vào mắt chàng, rất muốn hỏi “chúng ta thật sự phải đấu với nhau tới chết sao?”

Có lẽ, chàng cũng muốn hỏi điều này.

Trong thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, bốn bề vang lên tiếng pháo hoa, ta và chàng đứng kề vai bên nhau, tạm dừng tranh đấu, cùng ngước nhìn hàng ngàn chiếc đèn khổng minh đang bay trên trời.

Trong cung, tất cả những vật sắc nhọn đều bị cung nữ dọn sạch. Đề phòng khi cả hai đang thân mật quấn quít, ta sẽ gϊếŧ Tuyên Giác.

Chàng không còn giống đêm đó, chỉ mong cầu được chết, để mặc cho ta bóp cổ, không hề phản kháng, thậm chí còn dịu dàng an ủi ta.

Chàng nói rất đúng…

Ngày đó ta nên gϊếŧ chàng.

Mùa xuân, vạn vật sinh sôi, ta cuối cùng cũng thấy kiệt sức, không còn gây phiền phức cho Tuyên Giác nữa, ngày ngày chôn mình trong ngự thư phòng, đọc sách giải sầu.

Bỗng, ta tìm thấy một cái hộp giấu kín trên nóc tủ sách. Bên trên phủ một lớp bụi dày, có vẻ đã để ở đây rất lâu rồi.

Ta lấy trâm cạy khóa.

Bên trong là một cuộn tranh cũ đã hơi ố vàng, mùi mực phả tới, màu sắc trên tranh chưa hề bị phai đi.

Trong tranh, thiếu nữ mặc áo đỏ, mái tóc đen xõa tung trong gió, tay kéo cung tên thành hình bán nguyệt, ngắm chuẩn vào một con nai ở phía xa. Màu đỏ tươi tắn không hề chói mắt, ăn khớp với màu nâu xanh của thảm cỏ, xa xa là những dãy núi bao la, đất trời hòa hợp.

Lạc khoản đề “Trung thu năm Thái Nguyên thứ năm, Giác vẽ”.

Là một năm sau hội săn mùa thu.

Là năm ta ngao du tới Giang Nam.

Là năm Tuyên gia rơi đài.

Là năm mà… mọi thứ xoay chuyển.

Ta chỉ nhìn một lát liền không chịu nổi nữa, cuộn tranh cất lại vào hộp, đóng khóa, đặt về chỗ cũ.

Như chưa từng mở ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »