Ta lười đặt tên cho con thỏ mới này, chỉ gọi đơn giản là “tiểu Bạch”. Tiểu Bạch hoạt bát hơn tiểu Hắc, cả ngày cứ nhảy quanh người ta.
Nghe nói mấy nô tỳ kia chết rất thảm, bị lột da sống.
Ta nghe xong liền hoảng hốt.
Cho dù Tuyên Giác vẫn nở nụ cười ôn hòa, nhưng chàng thiếu niên dịu dàng chu đáo, ấm áp như gió xuân đó quả thật đã không còn nữa.
Rất nhanh đã tới giữa năm, tin tức Tuyên Giác phong hậu truyền tới.
Là con gái của Trần thái sư, Trần Mặc.
Ta từng gặp nàng ta vài lần trong cung, dung mạo không tính là tuyệt sắc, nhưng thanh nhã thoát tục, tự nhiên phóng khoáng, là một cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Nàng ta chỉ nhỏ hơn ta ba tuổi, đã hứa hôn vài lần nhưng cuối cùng hôn sự đều không thành. Ta còn thắc mắc sao nhân duyên của cô nương này trắc trở tới vậy. Trong một buổi tiệc thưởng hoa vào năm ngoái, ta mới biết nàng ta vẫn luôn một lòng ái mộ Tuyên Giác, vậy nên mới lần lữa không gả cho ai.
Kể ra cũng đúng, gương mặt đó của Tuyên Giác, vừa nhìn là đã có thể câu mất hồn người ta. Có thiếu nữ nào lại không rung động?
Ngày đại hôn phong hậu, cung nữ trang điểm cho ta. Lan Linh giúp ta chọn trâm cài tóc, rồi chọn trang phục, ta không có hứng, chỉ nói: “Thế nào cũng được”.
Bá quan chúc mừng, âm nhạc xướng lên, màu đỏ rực cùng màu vàng chói mắt, hoa lệ ngút trời. Năm đó khi phụ hoàng cưới mẫu hậu, cũng không xa hoa tới thế.
Ta quỳ xuống theo mọi người, chìm trong đám đông, không gây chú ý, Tuyên Giác cũng không phát hiện ra ta.
Tới khi quần thần dâng tặng lễ vật, ta cũng muốn ngồi lên vị trí trên bục cao, khi Tuyên Giác nhìn thấy ta, rõ ràng chàng sững lại một chút, sau đó nhíu mày, quay sang nói: “Không phải ta đã nói để Nhĩ Ngọc nghỉ ngơi trong điện sao?”
Chàng hỏi cung nữ của ta.
“Ra ngoài giải sầu thôi” ta nói, rồi cứ thế ngồi xuống, “các nàng không khuyên được ta”.
Tuyên Giác không nói nữa, Trần Mặc muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng nàng ta vẫn ngồi xuống bên cạnh Tuyên Giác.
Lễ vật của đám quần thần đó quanh quẩn cũng chỉ có châu báu và tranh chữ, cố làm ra vẻ phong nhã. Có báu vật nào mà ta chưa từng thấy qua, ta chán đến mức sắp ngủ gật tới nơi, đến khi nghe thấy “Trấn quan đại tướng quân chúc…”
Ta bỗng bừng tỉnh.
Thích Văn Lan cái tên xui xẻo đó cũng dám tặng lễ vật?
Tuyên Giác nhìn sang ta, vừa hay ta cũng đang quét mắt tới. Không biết có phải ảo giác không, ta cảm thấy sau khi chàng thấy ta phấn chấn trở lại thì lông mày cau nhẹ, hàm dưới chếch xuống, đây là biểu cảm không vui.
Người dâng lễ vật là thân binh của Thích Văn Lan, hắn quỳ một gối dưới đất, chắp tay nói: “Tướng quân sai thần tới tặng lễ vật”.
Sau đó ấn khóa mở chiếc hộp ra, trong chiếc hộp dài màu gỗ là hai cái đầu người!
Hai kẻ đó đều là những tên đàn ông uy mãnh, râu quai nón xồm xoàm, đôi mắt giận dữ trợn to, hình ảnh đó khiến người ta phải khϊếp sợ.
Trần Mặc ngồi ngay đầu nên chiếc hộp đó đối diện với nàng ta, nàng ta sợ hãi hét to lên một tiếng, ngã khỏi ghế rồi bổ nhào vào lòng Tuyên Giác.
Ta không nhịn nổi mà cười ra tiếng, nghe thấy thân binh kia nói đâu ra đấy: “Đây là thủ cấp của đại vương tử và nhị vương tử Thổ Phiên, chém từ mười ngày trước. Thổ Phiên tổn thất nặng nề, tương lai gần sẽ không dám xâm phạm nước ta. Tướng quân nói, lấy thứ này làm quà tân hôn tặng bệ hạ, chúc sơn hà vững mãnh thiên thu!”
Không hổ là huynh nha Thích Văn Lan.
Nghe thấy lời này, Tuyên Giác cũng chẳng thể làm gì được.
Nhưng tân hôn đã thấy máu không phải là chuyện may mắn.
Chí ít thì sắc mặt Trần Mặc đã trắng bệch cả ra, mất hết phong thái.
Lúc này, Tuyên Giác lại nhìn sang ta.
Ta thì không sợ hãi trước một màn này, mặt mày lạnh tanh quan sát, không quan tâm tới ánh mắt của chàng.
“Thích tướng quân có lòng, thiết nghĩ cuối năm hồi kinh báo cáo, sẽ có tin vui lớn hơn, trẫm rất mong chờ” Tuyên Giác nhẹ nhàng nói, “nhận lấy đi”.
Ta híp mắt.
Mỗi dịp cuối năm, để đề phòng phản loạn và thần tử bất trung, các tướng lĩnh đều phải hồi kinh báo cáo. Nếu Thích Văn Lan hồi kinh, e sẽ gặp bất trắc, dẫu sao hiện nay kinh thành cũng nằm trong tay Tuyên Giác, không phải nơi thành lũy cách xa hoàng đế kia. Nhưng nếu không về, sẽ bị chụp cái mũ phản loạn lên đầu.
Thật nan giải.
Ta dám khẳng định Tuyên Giáp không nỡ gϊếŧ ta, nhưng không chắc… chàng có ra tay với Thích Văn Lan hay không.
Đại hôn kết thúc, ta trở lại cung Ngọc Cẩm.
Trên đường về, ta mải mê suy nghĩ, bước đi rất chậm.
Binh sĩ trong tay Thích Văn Lan không ít không nhiều, vừa tròn mười vạn. Thích thái phi và phụ hoàng tình cảm sâu đậm, khi phụ hoành băng hà, bà ấy cũng uống thuốc độc tự vẫn theo. Thích Văn Lan sinh muộn, phụ mẫu đều đã qua đời. Vậy nên hắn quả thực là một tướng quân không có phe cánh.
Một mình ở bên ngoài, không có người nhà phải lo lắng. Đây cũng là nguyên nhân mà hắn dám gây hấn Tuyên Giác. Nhưng đây cũng là giới hạn cao nhất rồi.
Mười vạn binh mã không đủ để hắn tiến đánh kinh thành, còn Tuyên Giác hiện nay căn cơ chưa ổn định, cũng sẽ không lập tức ra tay với Thích Văn Lan.
Cục diện bế tắc.
Có điều… đợi tới khi Tuyên Giác loại bỏ hết những kẻ đối địch, ổn định ngôi vị, tình thế sẽ không còn như vậy nữa.
Luận về võ nghệ hay cưỡi ngựa bắn cũng, hai người không phân cao thấp, nhưng luận về cầm kỳ thi họa, bày mưu tính kế, tên Thích Văn Lan đầu gỗ đó đấu không lại Tuyên Giác.
Mải mê suy nghĩ, nên tới khi sắp về đến cung Ngọc Cẩm ta mới phát hiện, Trần Mặc đang đứng trước cổng trong vòng vây của cung nữ, hiển nhiên là đợi ta.
Ta không có hứng thú đối phó với nàng ta, định sẽ làm lơ mà đi qua, nghe thấy cung nữ phía sau Trần Mặc lên tiếng: “To gan, thấy nương nương mà không hành lễ?”
Bước chân ta dừng lại, chậm rãi quay đầu cười nói: “Trần tiểu thư, một năm không gặp. Chúc mừng ngươi cầu được ước thấy. Lão thái sư yêu thương con gái, không ngần ngại hủy hoại thanh danh, Nhĩ Ngọc bái phục”.
Trần thái sư là các lão tam triều, là thầy giáo của hoàng huynh, là người mà huynh ấy tín nghiệm không thôi. Nếu không có ông ta trong ứng ngoài hợp, Tuyên Giác sẽ không dễ thành công tới vậy.
Nụ cười dịu dàng trên mặt Trần Mặc cứng lại, sau đó gật đầu nói: “Đa tạ tỷ tỷ chúc phúc. Bản cung thấy hôm nay tỷ tỷ không được vui nên muốn tới thăm”.
“Thăm xong chưa?” ta nghiêng đầu ra hiệu, “xong rồi thì đi đi”
“Vậy bản cung đi trước. Đêm nay ta hầu hạ bệ hạ, nếu tỷ tỷ thấy không khỏe thì hãy nghỉ ngơi nhiều một chút” nàng ta mỉm cười, bày ra dáng điệu của kẻ thắng cuộc, ung dung rời đi. Ta thương xót nhìn theo nàng ta.
Lan Linh thấy sắc mặt của ta, nghi hoặc: “… nương nương?”
Đèn l*иg đung đưa trong đêm đen, phát ra quầng sáng mờ ảo, ta nói: “Ngươi có tin không, cái nàng ta đợi được sẽ là màn đêm trống rỗng? Thật tiếc cho Trần thái sư, quá chiều chuộng đứa con gái này”.
Ta vừa nói vừa sải bước tiến vào cung Ngọc Cẩm, một giọt nước mắt lăn xuống gò má.
Ta bất giác nhớ tới phụ hoàng.
Người cũng quá chiều chuộng ta.
Nên mới giữ lại mầm mống tai họa là Tuyên Giác.
Đêm đó, Tuyên Giác ở lại điện Thái Cực cả đêm, nói là có chính sự cần giải quyết. Có điều những kẻ sáng suốt đều hiểu được, tân đế hậu định sẵn sẽ chỉ là thân phận trên danh nghĩa.
Lan Linh rất ngạc nhiên, ta nói với nàng ta: “Bình thường thôi. Con người Tuyên Giác ấy à… ta phải cảm ơn chàng vì không biến ta thành mục tiêu công kích mới phải”
Nếu đêm qua chàng ở lại chỗ ta, ta sẽ bị Trần Mặc hận chết mất.
Lan Linh không biết nên nói sao, ấp úng: “… bệ hạ chung tình với nương nương, đương nhiên sẽ không để nương nương…”. Câu xu nịnh “sẽ không để nương nương khó xử” của nàng ta vẫn chưa kịp nói hết, nhớ ra ngôi vị của Tuyên Giác có được bằng cách nào, nàng ta lập tức im miệng.
Ta phất tay cho nàng ta lui. Lan Linh sự hãi rời khỏi.