Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ly Nhân Tâm Thượng

Chương 36: Thẩm vấn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong một khoảnh khắc, Tuyên Giác như quay lại rất lâu trước đây, hai người vừa thành hôn, tình cảm vô cùng thắm thiết. Khi đó, bí mật vẫn đang bị chôn vùi, chưa bại lộ.

Mỗi lần ra ngoài du ngoạn, mặc dù biết cưỡi ngựa nhưng Tạ Trùng Tự luôn lười biếng ngồi trong lòng chàng, không nhúc nhích. Chàng cười rồi nói ngựa sẽ mệt chết mất, nàng liền cất tiếng phản bác: “Ta đâu có nặng tới vậy!”

Nhưng hơi thở hỗn loạn cùng vết bầm đáng sợ trên cổ Tạ Trùng Tự đã kéo Tuyên Giác trở lại với hiện thực.

Chàng rất sợ hãi không dám suy nghĩ gì thêm, vì chỉ cần nghĩ đến việc liệu trên cơ thể nàng còn có vết thương nào mà mình không biết là chàng liền muốn phát điên.

Thật sự phát điên.

Nếu như việc chàng buông tay lùi bước đổi lại được những điều này…

Cánh môi mỏng của Tuyên Giác mím chặt lại, trong lòng tự hỏi chính mình: Vậy thì chàng làm vậy để làm gì?

Người trong phủ Hoài Bắc Vương đều là cú đêm, nhưng cho dù có ngủ muộn đến thế nào thì nửa đêm canh ba cũng chẳng ai còn thức.

Sự xuất hiện bất thình lình của Vũ Lâm Vệ suýt chút nữa thì khiến Hoài Bắc Vương sợ mất mật, ông bàng hoàng một hồi, sau khi nghe Tuyên Giác giải thích mới hồi thần trở lại.

Tuyên Giác nói không rõ ràng, Hoài Bắc Vương không dám tin, lên tiếng thăm dò: “Tuyên công tử, ngươi nói…”

“Phụ thân, người nên đi nghỉ đi, ở đây đã có con rồi”. Tạ Y Nhu cũng tỉnh giấc chạy qua, nàng chặn lời của phụ vương mình, “đến viện của ta đi. Đường tỷ qua đêm ở chỗ ta, cơ thể không được khỏe. Mau phái người vào cung mời y nữ của đường tỷ tới”.

Tuyên Giác và Tạ Y Nhu giao thiệp không nhiều, nhưng thấy nàng ấy hành động vừa dứt khoát vừa chu đáo, chàng bỗng hiểu ra tại sao Tạ Trùng Tự lại muốn kết thân với Tạ Y Như.

Khi y nữ Tiểu Cẩm tới, kẻng bên phố Tây đã được đánh bốn hồi.

Hàng cúc trên tấm áo bào trắng mà Tiểu Cẩm mặc bị cài lệch vị trí, búi tóc xưa nay vẫn luôn gọn gàng cũng rối tung như ổ gà. Nàng vốn còn tưởng điện hạ lại phát bệnh, khi thấy Vũ Lâm Vệ tay lăm lăm vũ khí và bầu không khí nghiêm trọng nặng nề, nàng sững lại một giây sau đó sải bước nhanh hơn tiến vào phòng.

Tiểu Cẩm bận rộn tới tận khi trời sáng, tập trung cao độ xử lý vết thương và nối lại xương cổ tay cho Tạ Trùng Tự. Nàng ấy vốn lớn lên ở nơi thôn dã, vừa mở miệng đã thốt ra mấy lời thô tục: “Mẹ kiếp là do kẻ nào làm vậy! Bà đây sẽ đâm chết nó!”

Tạ Y Nhu cũng ù ù cạc cạc, ngập ngừng lên tiếng: “Ta cũng không biết. Điện hạ được Tuyên công tử đưa tới đây, có lẽ hắn biết rõ sự tình”.

Nàng thấp thỏm ở đây canh giữ cả đêm, lúc này mới nhớ ra người tên Tuyên Giác, vội vã ra ngoài cáo lỗi.

Nhưng khi ra khỏi phòng mới phát hiện, Vũ Lâm Vệ vẫn đang canh giữ bên ngoài, còn Tuyên Giác đã rời đi từ lâu.

Hỏi ra thì được biết, lúc Tiểu Cẩm tới thì Tuyên công tử cũng cất tiếng cáo từ.

Khi mặt trời vừa mọc, Tạ Trị bước vào phòng với sắc mặt u ám, hắn vốn có một gương mặt tươi cười, rất ít khi thấy biểu cảm nghiêm trọng tới như vậy.

Tạ Trùng Tự tỉnh lại, vừa định ngồi lên thì bị thái tử điện hạ ấn lại vào chăn, sau khi nghe nàng tóm tắt lại sự việc đêm qua, hắn mới tức giận nói: “Diệp Trúc không sao! Muội lo cho bản thân trước đi!”

Sau đó, Tạ Trị quay sang nhìn Tạ Y Nhu cùng Tiểu Cẩm, ý tứ thì không cần nói cũng biết… ngậm miệng cho thật kỹ, không được tiết lộ ra ngoài!

“Ca, muội không sao” Tạ Trùng Tự lí nhí như muỗi kêu, “không cần ở lại đây vài ngày đâu, cứ về cung đã”.

Tạ Y Nhu vội vàng thể hiện lòng trung thành, nàng ấy tiến lên thay quần áo giúp Tạ Trùng Tự, sau đó không kìm được sự hiếu kỳ mà cất tiếng: “Đường tỷ, tỷ đã gϊếŧ người thật ư?”

“… Lỡ thôi, vốn không định gϊếŧ hắn” Tạ Trùng Tự sợ sẽ làm nàng ấy sợ, “có phải ta quá tay rồi không?”

Không ngờ, Tạ Y Nhu lại tỏ ra sùng bái: “Không, không đâu, hắn đáng chết mà! Tên khốn Tần Tấn đó… năm ngoái muội từng bị hắn chòng ghẹo nên đã cho người theo dõi hắn, tên xấu xa đó chuyên làm những việc dơ bẩn, các cô nương chết trong tay hắn… phải đến từng này”.

Tạ Trùng Tự thấy nàng ấy giơ năm ngón tay ra thì nụ cười chợt biến mất, nàng không nói với Tạ Y Nhu con số không chỉ dừng lại ở năm người mà chỉ vỗ vai nàng ấy rồi tiến về phía xe ngựa của Tạ Trị.

Tứ chi đau nhức đến mức Tạ Trùng Tự chẳng nhấc nổi chân lên chiếc ghế đẩu, tay phải bị băng kín nên cũng chẳng vịn được vào đâu. Tạ Trị đau lòng đỡ nàng lên xe, sau đó nghiêm khắc giáo huấn: “Đã thấy bài học chưa? Lần sau còn liều lĩnh nữa không? Nàng ta chỉ là một hạ nhân, mất rồi thì thôi, nàng ta có thân phận gì, còn muội có thân phận gì?”

Tạ Trùng Tự không cho là vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó mới thấp giọng thì thầm: “Hôm qua…”

Tạ Trị cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.

“… Tần Phong trong lúc lỡ miệng đã nói “những chuyện thất đức mà Tần gia làm đều được hắn che giấu”, còn nhắc tới “chuyện tiên hoàng hậu ngày ấy”. Sau khi biết mình lỡ lời thì ngậm chặt miệng”.

Tay Tạ Trùng Tự bị thương gân cốt nên sẽ phải tĩnh dưỡng một trăm ngày, nàng cẩn thận đỡ tay, trong lòng thầm nghĩ may mà không bị thương ở chân hay mặt, vẫn có thể chạy khắp nơi được, “hắn không chịu nói gì thêm nữa. Ca, chắc chắn có gì đó bất thường. Chúng ta đừng gϊếŧ Tần Phong vội, phải thẩm vấn hắn cho thật kỹ”.

Tạ Trị vốn cho rằng nàng sẽ kể lại sự tình đêm qua, thấy không phải vậy thì thở phào, nhưng đồng thời lại bị tin sét đánh này làm cho hoa mắt chóng mặt. Giọng nói của hắn không còn lưu loát nữa: “Mẫu, mẫu hậu năm đó, không phải bị kẻ thù cũ trong giang hồ ám sát sao?”

“Bề ngoài thì là vậy, nhưng ai biết được kẻ đứng sau là ai?” Tạ Trùng Tự nhắc nhở hắn, “động não chút đi ca”.

Vừa mắng nàng chưa được hai câu đã bị dạy dỗ ngược trở lại, Tạ Trị: “…”

“Hành hạ bản thân thành bộ dạng này mà còn không biết thẹn nói ta sao?” Tạ Trị tức tối, “à đúng rồi, đêm qua là tiểu Thích tướng quân và Tuyên tam công tử tới cứu muội, có thời gian thì nhớ tới cảm ơn người ta”.

Tạ Trùng Tự kinh ngạc quay đầu, hỏi lại cho kỹ: “Tuyên tam… Tuyên Giác ư?”

Thích Văn Lan thì nằm trong dự đoán của nàng rồi, nhưng Tuyên Giác? Sao lại là chàng nữa?

Tạ Trị điềm nhiên lên tiếng: “Phải. Hắn làm việc rất thỏa đáng, nếu không đêm qua muội mà về cung thì sẽ thế nào?” Tạ Trị không nói nốt vế sau, nhưng vô cùng hài lòng về Tuyên Giác, tiếp tục nói: “Tần Phong đang bị giam giữ trong hình bộ, ta đã cho thủ hạ đi thẩm tra rồi. Khoảng thời gian này muội nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy lung tung làm mọi người lo lắng nữa”.

Tạ Trùng Tự trả lời một cách chiếu lệ, tâm trí nàng giờ đây đã bay lên chín tầng mây. Nàng gấp gáp nhờ Thích gia chuyển thư tới quỷ cốc, mục đích là để nhờ bọn họ điều tra rõ nguyên nhân cái chết của mẫu hậu thông qua thế lực võ lâm.

Nàng chưa từng nghĩ tới việc phải bắt đầu từ triều đình, sau đó mới điều tra tới giang hồ.

“Được” Tạ Trùng Tự gật đầu đồng ý.

Cũng không biết là đồng ý “nghỉ ngơi cho tốt”, hay là “tới cảm ơn người ta” nữa.

Chuyện của Tần Phong rất nghiêm trọng, nghe nói sau khi biết chuyện, bệ hạ đã ném bút ngay trước mặt quần thần, ra lệnh phải điều tra thật kỹ.

Tạ Trùng Tự bị gạt ra khỏi chuyện này, chỉ nói phụ tử Tần Phong đã bắt cóc cung nữ Diệp Trúc. Dù chỉ là cung nữ, nhưng Diệp Trúc cũng là cung nữ chưởng sự của cung Vị Ương, hành động của Tần Phong chẳng khác nào tát vào mặt hoàng thất.

Có rất nhiều thế lực liên đới trong chuyện này, phe cánh thái tử, Tần thị hay thậm chí cả các tướng sĩ của Thích gia đều muốn nhúng tay.

Có điều ông già của hình bộ đó rất cứng đầu, không nghe theo bên nào, sau khi thảo luận cùng Ngự Sử đại phu và Đại Lý Tự, ngay trong đêm Tần Phong bị tống vào đại lao đã lập tức tiến hành tra hỏi.

Thượng thư hình bộ họ Trần tên Nhạc, trên cằm có một nhúm râu dê, bình thường không mặc triều phục mà mặc y phục màu xám, lưng hơi gù, lúc nào cũng cười híp cả mắt. Nhưng tất cả tù nhân đều rất sợ ông ta.

Bởi vì Trần Nhạc thường hay dùng cực hình, phạm nhân qua tay ông ta không chết thì cũng bị lột mất tầng da, ông ta hay mặc đồ tối màu cũng là vì để dễ dàng xử lý vết máu.

Buổi hội thẩm của tam ty hôm nay đã kết thúc, nhưng tới xế chiều vẫn còn có người tới. Trần Nhạc đưa vị khách đó tới phòng tra tấn, ông ta kéo tóc Tần Phong để hắn ngẩng đầu lên như nắm đầu một con chó đã chết rồi chậm rãi cất tiếng: “Tuyên công tử có lời muốn hỏi ngươi”.

Trần Nhạc thèm muốn nhân tài là Tuyên Tông đã lâu, vậy nên cũng rất khách khí với Tuyên Giác, khi chàng mở lời muốn tới gặp Tần Phong, ông ta đã đưa chàng tới đây.

Tuyên Giác mỉm cười lịch sự: “Đa tạ Trần đại nhân, ngài cứ đi làm việc của mình đi”.

“Vậy công tử hỏi đi”. Trần Nhạc chắp tay ra sau rồi khom lưng rời khỏi, “trước khi về nhớ dặn cai ngục khóa cửa là được”.

Đợi bóng lưng của Trần Nhạc biến mất ở cuối hành lang chật hẹp tăm tối, Tuyên Giác mới từ từ đi tới trước mặt Tần Phong.

Nụ cười trên môi tan biến, khuôn mặt không chút biểu cảm của chàng như thể được tạc ra từ băng tuyết, vô cùng lạnh lùng, tàn nhẫn.
« Chương TrướcChương Tiếp »