Ta được phong làm quý phi. Hậu vị để trống, ta đoán Tuyên Giác dùng nó để lôi kéo thần tử.
Quả nhiên, sau khi ta nhập cung được ba ngày, một tiểu cô nương hối hả chạy tới chỗ ta, trừng mắt hỏi: “Ngươi chính là Tạ Trùng Tự, người chiếm mất vị trí của ta sao? Thật không biết xấu hổ. Cho dù bệ hạ niệm tình xưa nghĩa cũ, tha cho ngươi một mạng, thì đáng nhẽ loại người như ngươi phải lấy cái chết tạ tội chứ, ngươi còn sống để làm gì?”
Ta: “…”
Ta lập tức ngộ ra, trong lòng cười lạnh. Tuyên Giác à, không hổ là chàng, giữ lại mạng cho ta để tận dụng làm bia đỡ đạn sao?
Ta không nói gì, bỏ cây đàn gỗ trong tay xuống, nhìn tiểu cô nương một lượt từ trên xuống dưới, nhìn đến mức khiến nàng ta nổi da gà, ta mới bật cười rồi nói: “Nha đầu nhà Điền tướng quân sao?"
“… Sao ngươi biết?”
“Quý nữ trong hoàng thành, bản cung biết không ít.” Suy nghĩ một hồi, có thể trong ứng ngoài hợp cùng Tuyên Giác cũng chỉ có mấy nhà đó mà thôi.
Ta đứng lên, dập huân hương đang cháy bên cạnh đàn: “Vào cung cùng phụ thân sao? Đừng có chạy loạn khắp nơi, trong cung nghiêm cấm xung đột, điện Minh Chính ở đằng đó, Lan Linh, đưa nàng ta đi”.
Điền tiểu thư giậm chân, nói: “Này! Ngươi đợi đó cho ta!”
Ta không hiểu chuyện gì, cất giọng hỏi: “Ta đợi? Ta đợi gì mới được? Ta cũng chẳng gϊếŧ cha, gϊếŧ huynh đệ, gϊếŧ nô tỳ, gϊếŧ hết người bên cạnh ngươi, cũng không nhốt ngươi lại như một con chim hoàng yến, càng không khẩu Phật tâm xà trêu trọc ngươi. Tiểu cô nương, đừng thấy Tuyên Giác cười mà u mê quên mất bản thân là ai! Mau chóng trở về đi, trong cung không hợp với ngươi, hơn nữa…”
Ta cười nói: “Ta chiếm vị trí của ngươi ư? Trái lại ta cảm thấy, với dung mạo của ngươi vĩnh viễn không ngồi nổi vào vị trí của ta”.
Oắt con miệng còn hôi sữa mà cũng dám tới gây chuyện với ta.
Cái khác không nói, chỉ riêng dung mạo, năm đó vô số văn nhân thi sĩ đã lấy mẫu đơn để ẩn dụ về ta, gọi ta là “đệ nhất mỹ nhân kinh thành.”
Thấy Điền tiểu thư khóc lóc chạy đi, các cung nữ nô tì được Tuyên Giác sắp xếp bên cạnh ta đều nín thở, có lẽ những ngày qua ta hành xử dịu dàng lễ độ, các nàng cho rằng ta dễ chung sống chăng.
Ta nói: “Lần sau, nếu còn có kẻ ngu ngốc như vậy tới thì cản hết lại ngoài cửa, đừng làm bẩn tai ta.”
Các nàng ngoan ngoãn đáp lời.
Thái độ của hạ nhân chính là thái độ của Tuyên Giác. Ít nhất thì xem ra chàng không định làm gì ta.
Tối đó, cuối cùng ta cũng gặp lại Tuyên Giác.
Một tháng không gặp, chàng vẫn cười nói điềm đạm, toát lên vẻ dịu dàng như cũ, trên người mặc long bào đầu đội mũ miện, khiến cho dung mạo chàng càng nổi bật hơn, tuấn tú thoát tục.
Làm ta nhớ lại lần đầu gặp gỡ, chàng nhặt mũi tên của ta lên, mỉm cười trả lại ta: “Điện hạ, của người.”
Ta liếc nhìn chàng, nói: “Trước thì cấm túc, sau lại ban ân huệ, đánh một gậy, cho một viên đường. Tuyên Giác, đừng có dùng cách đó để thuần hóa ta.”
“Nói tới thuần hóa, ai có thể bằng được điện hạ?” Tuyên Giác vẫn gọi ta là “điện hạ” không đổi, ngồi xuống phía trước ta, “Giác không dám so bì.”
Ta dừng ngón tay đang gảy đàn, im lặng phút chốc rồi lạnh nhạt lên tiếng: “Chàng tới làm gì?”
“Hai ta vẫn là phu thê, sao nào, ta không được tới ư?”
“Không sợ ta gϊếŧ chàng sao?” Ta gảy mạnh lên dây đàn, đầu ngón tay chảy cả máu.
Chàng đứng dậy, vươn người qua đàn, nắm lấy cổ tay ta, tiến gần lại rồi nói: “Đàn thiếu mất một dây, có điều điện hạ à, tay nàng không đủ sức dùng dây đàn siết cổ người đâu, sẽ bị thương đó.”
Chàng nhẹ nhàng lấy dây đàn giấu trong tay áo ta ra, ném sang một bên, sau đó dịu dàng xoa tay ta, dùng khăn lau đi vết máu trên ngón tay, ta muốn giãy ra liền bị chàng ấn xuống đất, khi đầu óc đang quay cuồng, nụ hôn của chàng chạm lên môi ta.
Tuyên Giác vẫn như năm đó, động tác vô cùng dịu dàng, như thể ta là châu báu trong lòng bàn tay. Sau đó, chàng cởϊ áσ khoác của ta ra, thì thầm bên tai ta tiếng “khanh khanh” như những tháng ngày đồng sàng cộng chẩm trước đây.
Ta rất muốn khóc.
Ta biết, thân thể hay thậm chí cả cảm xúc của ta lúc này vẫn đang nói lên ta yêu chàng.
Nhưng ta càng muốn biết, rốt cục tại vì sao hai ta lại đi tới bước đường này.
Rõ ràng… ta và chàng đã ở bên nhau lâu đến vậy.
“Tiểu Hắc vẫn ở phủ công chúa, chàng sai người đem nó tới đây đi.” Cuối cùng, ta ôm lấy vai chàng, để mặc chàng nhịp nhàng chuyển động, từ đầu đến cuối không phát ra tiếng nào, ta bỗng mở miệng: “Thái giám tuyên chỉ hôm đó không cho ta mang theo.”
Tiểu Hắc là một con thỏ ta nuôi đã hơn mười năm. Tuyên Giác sững lại một lát, rồi khẽ nói: “… Được.”