Ngón tay Tuyên Giác run lên nhưng vẫn trấn tĩnh bắt mạch cho nàng, tìm về ba bốn cung nữ, để bọn họ đưa Tạ Trùng Tự đi ngâm nước nóng cho ra mồ hôi, sau đó chàng canh giữ bên giường nàng cả đêm.
Chàng nghĩ, mình cần phải che dấu đi trái tim mình.
Chàng che giấu được một tháng, qua trung thu, ở Xuân Oanh Đề Hiểu, Thích Văn Lan đã trông thấy bức họa đó.
Khi đó Thích Văn Lan chỉ cúi đầu, không nói năng gì, nhưng ngày hôm sau liền tìm tới cửa, hắn hất tung cả bàn: “Ngươi có ý gì?”
Lúc đó, Tuyên Giác vẫn chưa chỉnh đốn lại mạch suy nghĩ, chàng ấn lên lông mày, không dám nói quá nhiều, cũng không dám phủ nhận, chỉ nói: “Như ngươi đã thấy”.
Không ngờ, sắc mặt của kẻ trước nay không làm sáng tỏ sẽ không bỏ cuộc như Thích Văn Lan lại biến đổi liên tục, không hiểu hắn nhớ tới điều gì, sau khi thốt ra vài câu khó nghe liền rời đi. Với tính khí của hắn, đây đã coi như quá dễ nói chuyện rồi.
Lần tiếp theo gặp lại Thích Văn Lan, hắn tới cướp ngục cứu chàng ra.
Thực lòng mà nói, hồi ức về những tháng ngày đó đã phai mờ trong tâm trí Tuyên Giác, giống như một giấc mộng hỗn loạn, rời rạc.
Chàng chỉ còn nhớ, gió tuyết đêm đó lạnh thấu xương, ác liệt dày vò chàng.
Tiếng gió bắc rít bên tai như thể tiếc than khóc của những linh hồn.
Tạ Sách Đạo ngồi ở trên cao, ngạo nghễ quyết định số phận của Tuyên gia, bố thí cho chàng một mạng.
Đêm đó… đã trở thành cơn ác mộng ám ảnh chàng.
Ám ảnh tới nỗi, sau này mỗi khi mơ thấy nó, chàng đều giật mình tỉnh giấc giữa đêm.
Sau khi tỉnh dậy, thấy người bên cạnh đang thở đều đều, lông mi khẽ động, dưới ánh trăng, nàng xa vời không chút chân thật.
Tuyên Giác nhìn bức thư được gấp lại, kẹp trong cuốn sách trên bàn.
Bên trong viết tất cả chân tướng về vụ án của Tuyên gia.
Cục diện chính trị của đại Tề hỗn loạn, đương kim hoàng thượng và thái tử đều độc đoán, tàn bạo như nhau, khiến bách tính phẫn nộ, người đời chỉ trích.
Tự nhiên sẽ có kẻ giang tay, muốn hợp tác cùng vị phò mã có cùng chung kẻ thù là chàng.
Phong ba đã âm thầm nổi lên từ lâu.
Tuyên Giác thu hồi ánh mắt, trong lòng chất chứa một mớ hỗn độn, chàng cúi đầu, hôn lên đôi mắt đang ngắm nghiền của Tạ Trùng Tự.
Công bằng mà nói, chàng không có hảo cảm với cha con Tạ Sách Đạo và Tạ Trị.
Bắt tay cùng những kẻ có dã tâm, âm thầm giúp đỡ chúng chiếm đoạt ngai vàng, mượn tay chúng gϊếŧ người, Tuyên Giác chẳng hề có chút nao núng.
Trên thực tế, đây là một cuộc làm ăn có lãi. Vừa không phải lộ diện nhưng vẫn có thể báo thù.
Thân thế bi thảm của chàng, tính mạng của một trăm ba mươi hai người của Tuyên gia là sự bảo đảm tốt nhất.
Nhưng Tạ Trùng Tự sẽ không giữ nổi mạng nữa.
Trùng Trùng của chàng là người thông tuệ biết bao.
Có vị tân đế nào dám giữ lại mạng cho một vị công chúa tiền triều như nàng?
Trừ khi, người đăng cơ… là chàng.
Mưu kế cho dù được dàn dựng tỉ mỉ tới mấy, vẫn không cản được nàng xông vào cung, Tạ Trùng Tự thấy đôi tay đẫm máu của chàng.
Đôi mắt hạnh của nàng kinh hoàng tột độ.
Không biết vì sao, Tuyên Giác chợt nhớ tới ngày đó trên đường Chu Tước, đoàn xa giá hùng hậu nghênh đón công chúa trở lại kinh thành.
Cũng là một ngày xuân như hôm nay.
Dưới lớp màn che, đôi mắt nàng như phủ lớp sương mù, lung linh tuyệt sắc.
Còn hôm nay, đôi mắt ấy ướt đẫm lệ.
“Điện hạ, đừng nhìn hắn” Tuyên Giác thở dài rồi nói, “hãy nhìn ta”.
Nhìn ta.
Trùng Trùng.
Nàng hãy nhìn ta, được không?
Đừng nhìn Tạ Trị nữa.
Hắn… hoàng huynh của nàng, ca ca của nàng, đã bị ta gϊếŧ chết rồi.
Nàng càng nhìn, sẽ càng hận ta thôi.
Cho tới hôm nay, Tuyên Giác mới biết…
Mọi chuyện không thể nào trở lại được nữa.
Bất luận là lần đầu gặp gỡ trên phố, hay hội săn mùa thu, mùa đông bên hồ, hay Giang Nam mưa đổ, hoặc ngay cả tháng ngày hạnh phúc sau thành hôn, bẻ cành cắm hoa, họa mày tấu nhạc…
Đều không thể trở lại được.
Tất cả như biến thành giấc mộng đã xa cách nhiều đời.
Tỉnh mộng, khắp nơi đều có hoa rơi, không ai đón lấy.