Tưởng Minh mải mê lắng nghe, lúc này mới hồi thần trở lại, nghe thấy Tạ Sách Đạo cười lớn, tâm tình như thể đã tốt lên nhiều, người bất đắc dĩ lắc đầu: “Nha đầu Trùng Trùng này bắt nạt hết người này tới người khác. Tưởng Minh, không phải năm ngoái ngươi còn nói với trẫm, quận chúa an Vinh không thích Trùng Trùng sao? Nhìn đi, không phải rất nghe lời sao?”
Tưởng Minh cười ha ha rồi nói: “Điện hạ giống người và nương nương, luôn công bằng với tất cả mọi người, đương nhiên sẽ được yêu mến”
Hắn vừa nói, vừa thay trà cho Tạ Sách Đạo, thuận tiện liếc qua bàn cờ thì kinh ngạc phát hiện, Tuyên Giác ban nãy còn chiếm thế thượng phong mà lúc này đã yếu thế đi.
Sau khi đổi xong trà, Tưởng Minh lại tỉ mỉ xem xét, hóa ra là do Tuyên Giác đã đi sai vài nước, tâm tư chàng có vẻ không ổn định, hồn đã bay đi đâu mất tiêu.
Tưởng Minh: “…”
Đánh thắng cờ thì không ổn lắm, nhưng cũng không thể lừa gạt bệ hạ vậy chứ!
May mà sắc mặt Tuyên Giác vẫn như thường.
Chàng im lặng quan sát thế cờ, suy ngẫm một hồi, rồi bày bố lại thế cục.
Vừa rồi chắc hẳn không để tâm vào ván cờ, nhưng có thể cứu vãn, cuối trận cầm hòa.
Chàng tính toán rất tốt, quân trắng và quân đen ngang nhau, không phân được thắng thua.
Tạ Sách Đạo cũng không để ý tới mấy nước cờ hỗn loạn vừa rồi của chàng, không mặn không nhạt khen ngợi vài câu, sau đó nở nụ cười đứng dậy, nói với Tưởng Minh: “Ha ha đi thôi, qua xem Trùng Trùng thế nào. Nha đầu này thế mà lại nhớ lời dạy của trẫm, lại còn mang ra để bắt nạt người ta. Tuyên Giác, ngươi đi làm việc của mình đi”.
“Cung tiễn bệ hạ” Tuyên Giác cung kính nói.
Sau khi Tạ Sách Đạo đi khỏi, Tuyên Giác nhìn lại bàn cờ một lúc, nhặt vài quân cờ lên, chậm rãi thở dài.
Quả nhiên không nên phân tâm.
Càng không nên…
Chàng đã hơi động lòng rồi.
Nhưng tiếng lòng của Thích Văn Lan ai nấy đều hiểu, khi cùng hắn nói chuyện, hai ba câu là lại nhắc tới Tạ Trùng Tự.
Chàng không thể cướp người trong lòng của người khác được.
Chỉ đành tránh càng xa càng tốt vậy.
Cũng may mà chàng và nàng trước nay chưa từng qua lại.
… ngoại trừ Thích Văn Lan luôn miệng nhắc tới.
Có một lần Thích Văn Lan tìm chàng uống rượu, cuộc nói chuyện của văn nhân không thể tách khỏi bàn rượu, Tuyên Giác không từ chối, sau khi uống nửa vò rượu, cả hai đều ngà ngà say.
Thích Văn Lan bắt đầu lảm nhảm: “Trong Chuyết Chính Viên có rất nhiều động vật hoang dã. Hôm qua, ta tới đó thấy ở phía đông có ba con chim ưng, nhìn rất oai phong, móng vuốt sắc nhọn. Hỏi ra mới biết là Tạ Trùng Tự nuôi. Giỏi thật đấy, ta còn chẳng biết thuần phục chúng…”
“… đừng nói nữa” Tuyên Giác ấn tay lên mi tâm, hơi rượu bốc lên, chàng sắp say khướt rồi.
“Hả?” tên ngốc Thích Văn Lan không hiểu, “ngươi nói gì?”
“Ta nói, đừng nói nữa, Đừng nhắc tới nàng ấy, được không?” Tuyên Giác bỏ tay xuống, ánh mắt cố kiềm nén, “ta không muốn nghe”.
Thích Văn Lan gãi đầu: “Được được được, không nói, không nói nữa. Ngươi nói ta cũng phải ha, huynh đệ ra ngoài tụ tập mà cứ nhắc tới nữ nhân, ha ha ha, lần sau không nói nữa, Nào uống đi!”
Tuyên Giác vừa cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng lại thấy mất mát, tiếc nuối, chàng thở dài một hơi.
Chàng chỉ muốn cách càng xa càng tốt thôi.
Nếu không, một khi tới gần, sẽ không nhịn được mà càng muốn tiến lại gần hơn.
Một khoảng thời gian về sau, chàng cố ý lạnh nhạt, giữ khoảng cách với Thích Văn Lan.
Chàng không hề biết chuyện Thích Văn Lan và Tạ Trùng Tự tới Giang Nam.
Do vậy, lúc chuẩn bị lên thuyền hoa, nhìn thấy Thích Văn Lan, Tuyên Giác hơi sững sờ, đến khi nhìn thấy Tạ Trùng Tự ăn vận như một công tử đứng bên cạnh, hô hấp của chàng như đình trệ, sau đó mới gật đầu chào hỏi.
Đã rất lâu rồi chưa gặp nàng ấy.
Như thể vì đã rời xa kinh thành, không cần chú ý các lễ tiết rườm rà, nên Tạ Trùng Tự thư thái hơn rất nhiều, cả người dựa lên quầy tính tiền, nghe thấy lời của chàng thì ngước mắt lên, vô cùng vui mừng, cười nói: “Vậy cảm ơn nhé”.
Tuyên Giác biết, có một người nữa cũng đang vui mừng, đó là chàng.
Chàng không nhịn được, dành cả một đêm trên thuyền cùng nàng, bằng không, với tính cách Tuyên Giác, nếu ngày hôm sau có việc, chàng sẽ không thức trắng đêm.
Khi nghe thấy Thích Văn Lan nói nàng trúng gió phát sốt, chàng vội vã chạy tới.
Thích Văn Lan quả thực rất lo lắng: “... mẹ ơi, nàng ta trúng gió độc, một hai năm gần đây cơ thể mới tốt lên, vậy mà lại bị trúng gió”.
Tuyên Giác không nói gì, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn bắt mạch cho nàng.
Đến khi nhìn thấy những vết thương dày đặc trên cổ tay nàng, chàng sững lại.
Những vết này đều là dấu răng, có lẽ nàng không nhịn nổi nên tự cắn tay mình.
Sinh ra trong hoàng gia, có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ.
Cho dù Tạ Trùng Tự có được yêu chiều thì cũng sẽ gặp phải trắc trở, phong ba, cũng sẽ có lúc tuyệt vọng, không biết phải làm gì.