Phò mã của ta là một người vô cùng dịu dàng.
Lúc này, chàng đang cầm thanh trường kiếm dính đầy máu, điềm đạm cúi người che đi tầm mắt ta, sau đó cười dịu dàng nói với hạ nhân: “Là ai gọi điện hạ tới đây?”
Cung nữ thái giám co người run rẩy, không ai dám trả lời, cuối cùng chỉ có một tiểu cung nữ lên tiếng: “… Là… là Tưởng công công.”
Chàng “à” một tiếng, rồi phân phó cận vệ: “Đưa tới đây.”
Ngửi thấy mùi máu tanh phả tới trước mặt, cơ thể ta không ngừng run lên.
Người đang nằm co giật trong vũng máu kia là hoàng huynh của ta, đương kim hoàng thượng. Lúc này huynh ấy đang rên lên vì đau đớn, miệng cất tiếng mắng nhiếc phò mã lòng dạ độc ác.
“Tuyên Giác, trẫm không bạc đãi ngươi, cái thứ lòng lang dạ sói nhà ngươi!” Hoàng huynh thở hổn hển, “Trẫm còn gả Nhĩ Ngọc cho ngươi! Ngươi, ngươi báo đáp như vậy sao?”
“Thần vô cùng cảm kích, vậy nên, sẽ để bệ hạ được toàn thây.” Tuyên Giác nói, ta thậm chí có thể nghe ra ý cười trong giọng nói chàng, chắc hẳn đôi mắt xinh đẹp như hồ ly đó cũng đang cong lên.
Như thể mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay chàng.
Ta vốn đang ngồi bệt trên mặt đất, lập tức gạt tay chàng ra, lảo đảo bổ nhào về phía hoàng huynh.
“Truyền thái ý!!! Mau truyền thái y! Ngẩn ra đó làm gì, mau đi gọi người!” Ta nghe thấy tiếng hét khản đặc của mình.
Nhưng không ai dám nhúc nhích.
Bốn phương tám hướng đều có quân đội vây kín, đó đều là người của Tuyên Giác.
Ta sững sờ nhìn vào vũng máu trên đất, cơ thể đó dần không còn động đậy nữa, ta khóc nấc lên.
Tuyên Giác thở dài một tiếng, ném kiếm đi, dịu dàng nói: “Đừng nhìn hắn, điện hạ, hãy nhìn ta.”
Chàng nâng mặt ta lên.
Ánh mắt chàng lấp lánh như sao, ôn hòa như nước mùa xuân.
Ta biết chàng nắm trong tay càn khôn, có thể hô phong hoán vũ, nhưng ta không thể ngờ rằng, chàng thật sự nhẫn tâm tới nhường này.
Ta cắn răng nói: “… Cút! Tuyên Giác, chàng cút đi cho ta!”
Ta muốn đẩy chàng ra, lại nghe thấy chàng bình thản cười nói: “Điện hạ, ta không muốn gϊếŧ nàng, vậy nên hãy nghe lời một chút, đừng làm khó cả hai ta, được không?”
Ta còn chưa kịp thốt ra hai tiếng “không được”, chàng lại nói: “Chết ở nơi này, hóa thành cát bụi, hoặc tiếp tục sống. Khanh khanh thông tuệ tới vậy, biết phải chọn thế nào, đúng chứ?”
Lí trí suy sụp của ta mau chóng bỉnh ổn trở lại.
Tuyên Giác quá hiểu ta.
Cũng giống như ta hiểu chàng.
Lúc này, cận vệ bưng một cái khay bước vào, ta không cần nghĩ cũng đoán ra đó là gì.
“Công tử” cận vệ nói, trên chiếc khay bằng sứ trắng là một đầu người đầm đìa máu, hai mắt mở to kinh hoàng, là Tưởng Minh.
Ta chết trân nhìn Tuyên Giác, không muốn nhìn khay sứ đang nhỏ máu đó nữa, ta cảm thấy giọng nói khản đặc này không còn giống như của mình: “Đêm chàng bị phạt quỳ ngoài quân cơ xứ, trời đổ tuyết lớn, Tưởng công công đã che dù cho chàng cả đêm. Chàng quả thực… vong ân bội nghĩa.”
“Có ân đã báo, có oán ắt phải đòi. Ta chẳng nợ hắn gì cả." Giọng nói của Tuyên Giác vẫn điềm đạm như mọi khi, “Người đâu, đưa điện hạ trở lại phủ công chúa."
Ta bị cấm túc, chỉ có thể chắp nối những câu chuyện phiếm của hạ nhân đoán ra tình thế hiện nay.
Tuyên Giác xưng đế, bận rộn đối phó với những thế lực các phương.
Nghe nói chàng đã bỏ ra rất nhiều công sức để bảo vệ ta.
Những quần thần theo chàng tạo phản rất phật ý, nói không diệt cỏ tận gốc ắt sẽ để lại hậu họa về sau.
“Ôi, ngươi nói xem cuối cùng phò mã sẽ xử lí công chúa thế nào?”
“Này, hiện nay người ta đã là hoàng thượng rồi. Đừng có nhắc tới hai chữ phò mã này nữa. Theo ta ấy à, hoàng thượng giữ lại mạng cho công chúa đã là tốt lắm rồi, còn muốn sao nữa? Đón vào cung phong làm nương nương sao? Gần đây có rất nhiều người sợ tân đế trách tội, cũng sợ đoán không ra tính khí của người, tranh nhau đem nữ nhi nhét vào cung! Vị kia còn có thể đứng hàng đầu sao? Ngươi đánh ta làm gì? Nhĩ Ngọc… điện điện điện… hạ!”
Ta đi ra khỏi bóng cây, cười khổ phất tay, ra hiệu các nàng không cần sợ hãi làm gì. Nhưng bọn họ vẫn run như cầy sấy, liên tục dập đầu.
Ta nói: “Không sao, đi đi. Có điều, ta không còn là công chúa điện hạ gì nữa rồi.”
Hai người họ run rẩy lui xuống.
Cũng dễ hiểu. Ta là công chúa nhỏ nhất, từ nhỏ đã được sủng ái, phong hào Nhĩ Ngọc tượng trưng cho chữ “Tỉ”, tôn quý tới nhường vậy. Tính cách ta ngang ngược, bướng bỉnh, ngoài thân tín ra, rất nhiều hạ nhân đều sợ ta.
Nhưng bây giờ thân tín bên cạnh ta đều đã bị Tuyên Giác gϊếŧ sạch, muốn sai hạ nhân làm việc cũng không tìm được ai.
Ta ngồi bên ao nước, giơ ngón tay đếm số ngày, sắp rồi. Với năng lực của Tuyên Giác, chỉ cần hơn nửa tháng là đã đủ để bình ổn triều cục.
Sau đó…
Truyền ta vào cung.
Đầu tháng thứ hai, khi hải đường vừa nở thì thánh chỉ tới, ta được triệu vào cung.
Trong lời nói của vị công công tuyên chỉ đó mang theo ý giễu cợt, sau cùng còn nhắc tới hoàng huynh đã chết của ta: “Nương nương quả thật may mắn, trước được phụ huynh yêu thương, nay lại được bệ hạ nhớ đến.”
Trước đây ta nào có quỳ gối tiếp chỉ bao giờ, ta nhẫn nhịn không ném thánh chỉ vào mặt hắn, cười nói: “Bản cung cũng cảm thấy bệ hạ là người ghi nhớ chuyện xưa.”
Nếu không thì đâu thể nằm gai nếm mật nhiều năm, chờ thời cơ báo thù như vậy?
Tên công công đó hiểu sai ý, hắn cho rằng ta đang nói Tuyên Giác niệm tình cũ với ta, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, cuối cùng lúng túng cúi người, nói: “Nương nương, mời."