Lúc này, chàng đang cầm thanh trường kiếm dính đầy máu, điềm đạm cúi người che đi tầm mắt ta, sau đó cười dịu dàng nói với hạ nhân: “Là ai gọi điện hạ tới đây?”
Cung nữ thái giám co người run rẩy, không ai dám trả lời, cuối cùng chỉ có một tiểu cung nữ lên tiếng: “… Là… là Tưởng công công.”
Chàng “à” một tiếng, rồi phân phó cận vệ: “Đưa tới đây.”
Ngửi thấy mùi máu tanh phả tới trước mặt, cơ thể ta không ngừng run lên. Ta biết chàng nắm trong tay càn khôn, có thể hô phong hoán vũ, nhưng ta không thể ngờ rằng, chàng thật sự nhẫn tâm tới nhường này.
Ta cắn răng nói: “… Cút! Tuyên Giác, chàng cút đi cho ta!”