Chương 7

13.

Từ xác định quan hệ đến lên giường với tốc độ không có giảm xóc này làm Ôn Kỳ Sâm khó được ngẩn ra một chút, nhưng mà cũng ngay ở thời gian anh ngây người, Sầm Mộ đã đem anh đẩy lên xe, một đường nhanh như chớp mà chạy đến cửa khách sạn, anh thậm chí còn không biết khi nào thì mua bôi trơn cùng bao.

Bọn họ cùng nhau lên lầu, Sầm Mộ nắm chặt tay anh, giống như sợ anh chạy trốn. Bọn họ cũng dựa đến cực gần, cúi đầu một cái là có thể hôn, nếu không phải cố kỵ bên trong thang máy còn có người, thì thời gian từ thang máy đi lên cùng sẽ không lãng phí.

Ôn Kỳ Sâm đem ánh mắt từ bảng điện tử không ngừng biến hóa số tầng dời đi, thấy trong mắt Sầm Mộ viết rõ ràng năm chữ: "Anh chạy không thoát".

Sự thật cũng là như thế.

Anh vừa vào cửa đã bị Sầm Mộ áp vào ven tường, cửa bị khóa trái, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh tối đen, thời khắc trước mắt chợt sáng lên đèn, Sầm Mộ cũng đồng thời hôn xuống.

Nụ hôn này hỗn độn không có kết cấu, lực độ càng giống như đang cắn, phong độ ngày thường đều bị vứt hết ra sau đầu, xem như Sầm Mộ lại đang đem một mặt chân thật của mình bày ra.

Ôn Kỳ Sâm thấy cậu nóng nảy mà không bắt được trọng điểm, âm thầm thở dài, trên tay dùng lực một chút, hai người vị trí nhất thời xảy ra thay đổi, biến thành Sầm Mộ bị đè ở trên tường, miệng đối miệng bị dạy tập hôn kỹ.

Anh khi hôn luôn luôn ôn nhu, lộ ra đầu lưỡi một chút quét qua lợi đối phương, động tác thong thả nhưng thành phần dụ dỗ chiếm đa số, tính xâm lược đều giấu ở bên trong, một chút một chút mà toát ra chiếm đoạt, đến khi hiện ra hoàn toàn, người kia đã bị rút cạn sức lực.

Sầm Mộ không chịu thua, vội vàng đi đến đuổi theo đầu lưỡi của anh, nhưng không dự đoán được anh thực mau mà lui đi ra ngoài, không bao lâu sau lại duỗi vào khıêυ khí©h, nói rõ em không bắt được anh.

Vài lần như vậy, Sầm Mộ liền không có kiên nhẫn, trực tiếp đi cắn môi dưới anh, vừa chạm vào một chút nhưng bản thân lại luyến tiếc, trong ánh mắt nhìn anh mang theo lên án, giống như trả thù đi sờ hạ bộ của anh.

Thân thể rốt cuộc là thành thật, nơi đó của anh không thể đứng vững trước khıêυ khí©h, chỉ chốc lát sau đã ở trạng thái bán cương, đem nơi đó căng lên, Sầm Mộ còn ngại không đủ, dứt khoát kéo quần ra, ngồi xổm xuống trực tiếp há miệng bao phủ lên.

"!"

Ôn Kỳ Sâm muốn đem Sầm Mộ kéo ra, anh luôn luôn không có thói quen để người khác làm việc này, cảm giác đây giống như một loại làm nhục. Nhưng Sầm Mộ lại không nghe anh.

Qυầи ɭóŧ anh mặc là loại bó sát, dễ dàng có thể thấy rõ hình dáng dương v*t, Sầm Mộ cách một tầng vải dệt ngậm lấy qυყ đầυ, đổi lấy một tiếng thô suyễn từ anh, lại cố gắng mà dùng đầu lưỡi liếʍ láp không ngừng, đem qυầи ɭóŧ cũng hiện một tầng vệt nước, mới thong thả ung dung đem nó cởi xuống, đối mặt cùng dáng vẻ chân chính của dương v*t Ôn Kỳ Sâm.

Sầm Mộ ước chừng cũng là lần đầu tiên làm loại việc này, bị dương v*t đột nhiên bắn ra vỗ vào mặt còn sửng sốt một chút, sau đó mới đem vật lớn cầm ở trong tay, theo bản năng mà hướng vào trong miệng ngậm.

Tiếng hít thở của Ôn Kỳ Sâm lại nặng thêm một phần, đại não bị kɧoáı ©ảʍ chiếm cứ, thân thể không tự chủ được mà bắt đầu đưa đẩy.

Anh dùng tay ấn cái gáy Sầm Mộ, không biết là cự tuyệt hay là cổ vũ, Sầm Mộ cũng không hề để ý, tay cầm gốc cán, bắt đầu khẩu giao cho anh.

Anh đoán đúng rồi, đây xác thật là lần đầu tiên Sầm Mộ làm loại sự tình này cho người ta, trước kia cũng chỉ xem qua video cùng tư liệu văn bản, thẳng đến lúc này mới từ thực tiễn mà biết được đạo lý chính xác.

Hạng này thật đúng là kỹ thuật sống.

Trong miệng Sầm Mộ hàm chứa phần đầu dương v*t, tay và miệng cùng sử dụng mà muốn làm cho nó hoàn toàn hưng phấn, còn phải lúc nào cũng chú ý không được dùng răng. Đối với tay mơ độ khó thực sự rất cao.

Nhưng chỉ cần ngẩng đầu nhìn được bộ dáng gợi cảm của Ôn Kỳ Sâm khi bị du͙© vọиɠ chi phối, lại cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Cậu càng thêm ra sức mà liếʍ láp, thử đem dương v*t trong miệng ngậm đến càng sâu, trên tay cũng không nhàn rỗi, đồng thời vỗ về chơi đùa hai cái trứng dái.

Người mới học khẩu giao muốn cho giương vật đâm vào yết hầu cảm giác buồn nôn rất cường liệt, Sầm Mộ chỉ nuốt sâu một chút, lập tức cảm thấy một cỗ lực cản, cậu mở lớn miệng, nước bọt dư thừa trong miệng chảy ra cũng không rảnh đi quản, mặc cho nó nhỏ giọt rơi trên mặt đất.

Cậu quỳ trên nền gạch, nỗ lực làm động tác phun ra nuốt vào, đôi mắt trước sau nhìn chằm chằm Ôn Kỳ Sâm, giống như đang cầu xin cổ vũ.

Ôn Kỳ Sâm từ trên cao nhìn xuống, có thể dễ dàng nhìn thấy rõ ràng biểu tình trên mặt cậu, bị loại vụng về lấy lòng này gãi đúng chỗ ngứa, cuối cùng là không nhịn xuống, một phen đem cậu kéo lên: "Đi trên giường."

14.

Bọn họ một bên hôn môi một bên đi vào trong, một chút cũng không muốn tách ra, một đường hôn gập ghềnh qua đi, cuối cùng song song ngã vào giường.

Sầm Mộ lưu loát mà đem mình cởi sạch sẽ, dương v*t giữa háng cao cao đứng, ở đỉnh qυყ đầυ chảy ra chất lỏng, hiển nhiên đã kích động đến không thể khống chế.

Cậu ghé vào trên người Ôn Kỳ Sâm, cũng đem quần áo Ôn Kỳ Sâm từng cái cởi xuống, thẳng đến khi cả hai người đều trần trụi, cậu lại ôm cổ anh tiếp tục hôn xuống.

Ở phương diện tính sự cậu không có kinh nghiệm gì, chỉ biết phải dùng nơi nào, thừa dịp trong lúc hôn môi, đem dịch bôi trơn vừa rồi mới mua mở ra đổ vào trong lòng bàn tay, không chút do dự lần ra phía sau huyệt.

Chỉ là dù sao đây cũng là lần đầu của cậu, không bắt được trọng điểm, chỉ biết thứ này là để dùng cho địa phương phía sau, tính tình lại gấp, ngón tay ở bên ngoài lau lung tung một vòng liền nắm dương v*t của Ôn Kỳ Sâm tính toán ngồi xuống, kết quả bị Ôn Kỳ Sâm ngăn lại.

"Đừng nóng vội." - Ôn Kỳ Sâm đỡ eo cậu, cầm lấy tay của cậu: "Trực tiếp làm như vậy em sẽ bị thương, chờ một chút."

Ôn Kỳ Sâm đổ dịch bôi trơn vào trong lòng bàn tay, mang theo tay cậu cùng nhau ấn ở xung quang miệng huyệt, chờ nơi đó cảm giác mềm một chút, mới thâm nhập một lóng tay vào trong. Sầm Mộ nhất thời chính là một tiếng kêu sợ hãi.

"Có điểm kỳ quái." - Sầm Mộ bình tĩnh lại, chậm rãi thả lỏng thân thể tiếp đón dị vật trong cơ thể, tự mình cũng thử vói vào một ngón tay, cau mày tiếp tục khuếch trương.

Ôn Kỳ Sâm hỏi cậu: "Đau sao?"

Cậu lắc đầu: "Không hẳn là đau."

Chính cậu lại bỏ thêm một ngón tay, ba căn ngón tay cùng nhau ra ra vào vào, chờ cậu quen thuộc với tiết tấu, ngón tay Ôn Kỳ Sâm vừa vặn tìm được tuyến tiền liệt nhô lên, nhẹ nhàng nhấn một cái, khiến cho eo cậu hoàn toàn mềm.

"Hình như...... Chính là chỗ đó?" - Hô hấp Sầm Mộ so với vừa rồi dồn dập rất nhiều: "Hiện tại hẳn là có thể."

Cậu đem ngón tay đều rút ra, chân tách ra khóa ngồi ở trên người Ôn Kỳ Sâm, nghiêng thân mình đỡ dương v*t Ôn Kỳ Sâm, nâng eo chậm rãi ngồi xuống.

"Đau~......"

Cự vật so với ba ngón tay thô hơn rất nhiều, mới chỉ vào được phần đầu đã khiến cho cậu đau đến nhăn mi, cảm giác thân thể giống như bị xé rách.

Ôn Kỳ Sâm xoa xoa eo cậu cổ vũ cậu, để cậu nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó lấy hết can đảm tiếp tục xuống ngồi, thân thể một chút một chút mà bị mở ra, cuối cùng đem cự vật nuốt trọn vào.

Một khắc khi thịt đùi tiếp xúc đến bụng nhỏ của Ôn Kỳ Sâm, cậu nhắm lại hai mắt, trong đầu miêu tả ra hình dạng dương v*t, cảm giác trong cơ thể quá mức chân thật, ngược lại cho cậu ảo giác đây là một giấc mơ.

Cơ hồ là một giấc mơ làm cậu muốn rơi lệ.

Sầm Mộ hít sâu một hơi, đỡ vai Ôn Kỳ Sâm bắt đầu phập phồng lên xuống, biên độ nhỏ mà hoạt động phần eo, làm thân thể dần dần thích ứng với sự tồn tại của cự vật.

Sau khi động tác của cậu biên độ lớn dần, dương v*t ra vào trở nên thông thuận rất nhiều, Ôn Kỳ Sâm cũng bắt đầu tự động đỉnh về phía trước, tiếng rêи ɾỉ đột nhiên không kịp phòng ngừa mà thay đổi.

"A......!"

Sầm Mộ ngẩng cao đầu, cảm thụ được dương v*t trong cơ thể một lần so với một lần tiến vào càng sâu, khoảng cách cũng càng ngày càng ngắn, vì thế càng thêm nhanh chóng mà đong đưa vòng eo, ý đồ đuổi kịp tiết tấu của Ôn Kỳ Sâm.

Cảm giác thoả mãn ở thân thể so ra kém xa tâm lý, chỉ cần nghĩ đến hiện tại người đang ở trong thân thể cậu đỉnh lộng chính là Ôn Kỳ Sâm, là khiến cho cậu có loại xúc động muốn rơi lệ.

Cậu chờ đợi ngày này lâu lắm, lâu đến cơ hồ phân không rõ giấc mơ cùng hiện thực.

Bọn họ đổi vị trí một chút, thành Ôn Kỳ Sâm ở bên trên, dùng tốc cùng độ tiết tấu của mình thao lộng Sầm Mộ, từ nông đến sâu, từ chậm đến nhanh, dụ người thực tủy biết vị mà tự mình quấn đến, đem khóe mắt Sầm Mộ bức ra nước mắt.

Trước mắt Sầm Mộ một mảnh mơ hồ, không biết khi nào đã bắn tinh, giờ phút này thân mình mẫn cảm đến không thể chịu nổi, nhưng vẫn khư khư mà muốn thảo hôn thảo thao.

"Anh~" - Thanh âm cậu khàn khàn đến kỳ cục, nhẹ nhàng hôn khóe miệng Ôn Kỳ Sâm, nói ra vẫn là lời say ngày đó: "Anh không biết... em luôn... nhớ anh bao nhiêu."

"Cái cảnh tượng này.... ah.... chỉ có ở trong mơ của em... hiện tại... hiện tại... cũng không dám tin đây là sự thật."

"Thật là rất cao hứng... a... ha... cao hứng đến không chịu nổi." - Cậu vươn tay xuống phía dưới sờ đến nơi hai người kết hợp: "Việc trong mơ trở thành sự thật, em thật là nhiều may mắn... a~"

"Ân...... anh, xin anh, thao tàn nhẫn thêm một chút, không cần phải để ý em..." - ánh mắt cậu mê ly, mười ngón ở sau cổ Ôn Kỳ Sâm tương khấu, liếʍ liếʍ môi, gợi lên một nụ cười: "Đem em chơi hỏng!"

Hết chương 7

____NTT____