Chương 3

5.

Sầm Mộ nói mình ở nước ngoài lâu như vậy, nhớ nhất trừ bỏ tổ quốc thì chính là hương vị tổ quốc, cho nên Ôn Kỳ Sâm dẫn cậu tới một tiệm lẩu mình thường đi.

Tiệm này hương vị cùng phục vụ đều không tồi, ở bổn thị rất có tiếng, cơ hồ mỗi đêm đều không còn chỗ ngồi, thời điểm bọn họ đến cũng như thế, nhưng mà vừa vặn có một bàn khách hàng tính tiền rời đi, người phục vụ liền đưa bọn họ đến chỗ đó ngồi xuống.

Căn cứ vào nguyên tắc chủ tùy khách tiện, Ôn Kỳ Sâm đưa thực đơn cho Sầm Mộ, để cậu tự chọn, Sầm Mộ cũng không khách khí với anh, cầm lấy thực đơn nhìn nhìn.

Cậu nhìn trong chốc lát, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: "Em nhớ rõ anh hẳn là không thể ăn đồ quá cay đi?"

Ôn Kỳ Sâm "Ừm" một tiếng.

"Vậy thì gọi một nồi uyên ương." - Cậu vừa vẽ biên nói: "Cái khác...... hừm...... Một phần thịt dê cuốn, nấm kim châm, khoai tây phiến......"

Chọn đồ ăn cho mình xong rồi, cậu lại đem thực đơn xoay cái vòng, đối diện Ôn Kỳ Sâm, cười tủm tỉm hỏi: "Anh, anh còn muốn cái gì?"

Yêu cầu đối với ăn uống của Ôn Kỳ Sâm cũng không cao, chỉ cần hương vị không quá mức cay là có thể, vì vậy cũng không nhận thực đơn, xua xua tay nói: "Chọn đồ cậu thích ăn là được, tôi đều có thể."

"Vậy được rồi" - Nói đoạn, cậu cầm thực đơn trở về, không biết lại chọn thêm mấy cái, sau đó giao qua tay cho người phục vụ: "Vậy thì lấy trước những món này đi, cảm ơn."

Người phục vụ gật đầu: "Được, xin ngài chờ một lát."

Nếu so sánh với thiếu niên bốc đồng của năm đó, cậu hiện tại, thoạt nhìn thành thục hơn không ít, giữa mày không có lệ khí, đối đãi bất luận kẻ nào cũng có thể bảo trì phong độ, nho nhã lễ độ. Ôn Kỳ Sâm ở một bên đánh giá, nghĩ mình cũng nên thay đổi một chút phương thức giao tiếp với cậu, không cần đối đãi với cậu giống như thiếu niên trong trí nhớ.

Chỉ là, cái ý tưởng này mới vừa ra liền bị đánh trở về.

Anh không nghĩ tới chính là, chờ người phục vụ đem đồ ăn bọn họ gọi bưng lên, Sầm Mộ vừa ăn một miếng liền hiện ra nguyên hình.

Ôn Kỳ Sâm trơ mắt nhìn cậu hoang mang rối loạn mà đem lát thịt mới vừa vớt ra trực tiếp nhét vào trong miệng. "Cẩn thận nóng" lời này còn chưa nói ra khỏi miệng, đã nghe được một tiếng hô đau.

Vừa nóng vừa cay, miếng thịt này kí©h thí©ɧ Sầm Mộ đến mức hình dạng ngũ quan cũng thay đổi, bằng mắt thường, có thể thấy được tốc độ biến hồng trên mặt cậu, không ngừng thở ra, nâng tay phẩy phẩy. Ôn Kỳ Sâm dở khóc dở cười, đưa cho cậu một tờ khăn giấy lại rót chén nước, một hồi lâu mới bình thường lại.

"Ai u, thế nào lại cay như vậy?" - Sầm Mộ sống sót sau tai nạn, rót thêm một chén nước mới khôi phục năng lực nói chuyện, lòng còn sợ hãi nói: "Em nhớ rõ thời điểm mấy năm trước tới chỗ này, ăn cũng chưa cảm giác được cay chút nào."

Ôn Kỳ Sâm cười nói: "Cậu ở nước ngoài đào tạo sâu lâu như vậy, còn không cho nhân gia tiến hóa một chút sao?"

Sầm Mộ thấy có chuyện lạ gật đầu phụ họa: "Điều này cũng đúng."

Cậu lại uống một ngụm nước, sắc mặt dần dần khôi phục bình thường, giống như lơ đãng mà nói: "Bất quá, thời điểm một mình một người tới đây, thật là ăn không ra hương vị gì."

Lời này vừa nghe qua thì có vẻ bình thường, nhưng mà, cẩn thận nghĩ, lại phát giác ra chút hương vị thương cảm. Ôn Kỳ Sâm chỉ nghĩ cậu một người ở ngước ngoài lâu rồi, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô đơn, bởi vậy an ủi nói: "Về sau sẽ không phải một người, cậu nếu nghĩ đến, có thể đi tìm tôi, tôi bồi cậu."

Đôi mắt Sầm Mộ lập tức sáng ngời, thuận thế lấy điện thoại ra: "Vậy anh cho em số điện thoại đi, có việc gì em gọi cho anh."

"Được." - Ôn Kỳ Sâm không có nghĩ nhiều, đọc số liên lạc của mình.

Sầm Mộ thoạt nhìn thật cao hứng, lấy điện thoại về đánh mấy chữ, có thể là ghi chú, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

Cậu cất điện thoại đi, nói với Ôn Kỳ Sâm: "Anh, em đi toilet một chút".

"Ừm, đi đi."

6.

Sầm Mộ đi lần này có chút lâu.

Bàn bên cạnh đã bỏ thêm canh lần hai, bình rượu mâm đôi nửa bàn, vô cùng náo nhiệt mà trêu đùa ầm ĩ, trên đường có người đi toilet, nhân gia chỉ dùng không đến ba phút đã trở lại, nhưng cậu vẫn như cũ không có bất luận có tin tức gì.

Ôn Kỳ Sâm cụp mắt nhìn thời gian, đã qua hơn nửa giờ. Có phải là sảy ra chuyện gì hay không? Suy nghĩ này vừa dứt, anh theo bản năng lập tức đứng lên, nhìn quanh bốn phía xác định phương hướng toilet, sau đó đi đến hướng bên kia.

Anh nghĩ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tỷ như Sầm Mộ phát bệnh té xỉu ở toilet, hoặc là gặp phiền toái gì, lại liên tưởng đến ánh mắt không quá thích hợp khi Sầm Mộ rời đi, cho nên bước chân cũng nhanh hơn với so bình thường, trên đường còn đυ.ng vào một người phục vụ.

Anh đi đến cửa toilet, phát hiện cửa bị khóa trái từ bên trong, lập tức xác định suy đoán của mình, xoay người, muốn đi gọi người phục vụ tới cửa mở ra, lại nghe đến tiếng cửa mở ở phía sau, đồng thời, giọng nói của Sầm Mộ cũng từ phía sau truyền đến: "Anh...... Anh sao lại ở chỗ này?"

Thanh âm này, nghe cũng không có gì dị thường, thậm chí so với lúc mới vừa vào còn nhẹ nhàng hơn, cũng làm Ôn Kỳ Sâm yên tâm. Anh nhẹ nhàng thở ra, xoay người nhìn Sầm Mộ: "Không có việc gì, tôi thấy cậu lâu như vậy còn không có ra, muốn tới xem cậu vó làm sao không, cậu không xảy ra chuyện gì là được, chúng ta đi về trước đi."

"Anh là quan tâm em nha" - Sầm Mộ đóng cửa, ý cười ở trên mặt gia tăng: "Biểu tình vừa rồi của anh thật đáng yêu."

"...."

Ôn Kỳ Sâm nhìn cậu đi đến gần mình, động tác vô cùng tự nhiên mà khoác tay anh, đi vài bước rồi cảm thấy không đúng, tay lại rút ra khoác lấy bả vai. Anh ngầm đồng ý hành vi của Sầm Mộ, không cần thiết ở trước công chúng đẩy người ta ra, đả thương mặt mũi người ta.

Hai người một lần nữa trở về, Ôn Kỳ Sâm cũng không mở miệng hỏi trong toilet đã xảy ra chuyện gì, ở thời điểm cửa bị đóng, anh nghe được vài tiếng bước chân, cùng với một tiếng kêu sợ hãi mà chỉ người bị che miệng mới có thể phát ra, bên trong tình cảnh hẳn là có thể tưởng tượng được. Nhưng nếu Sầm Mộ không nói, anh cũng không cần thiết đi hỏi.

Trừ bỏ khúc nhạc đệm kia, bữa cơm này tổng thể mà nói còn tính là ăn đến không tồi. Sầm Mộ uống một chút rượu, thoạt nhìn bị say không nhẹ, Ôn Kỳ Sâm thấy cậu đến đi thẳng tựa hồ còn khó khăn, liền hảo tâm mà đỡ cậu đi ra ngoài, thật vất vả đem người kéo tới trong xe, hỏi địa chỉ lại thành một nan đề.

Anh vỗ vỗ gương mặt Sầm Mộ, hỏi: "Sầm Mộ, cậu hiện tại đang ở đâu?"

Sầm Mộ phồng má, chu chu miệng mà trừng anh: "Gọi em Mộ Mộ!"

Ôn Kỳ Sâm: "......"

Anh tự động xem nhẹ vấn đề xưng hô, đem ngữ khí thả chậm: "Sầm Mộ......"

"Gọi em Mộ Mộ!" - Sầm Mộ không thuận theo, không buông tha.

"..."

Hành vi của người uống say không có logic, cứ việc Ôn Kỳ Sâm tỏ vẻ hoài nghi đối với mấy chai bia có thể khiến người say thành như vậy, nhưng vẫn vì thành công mà không thể không thuận theo nói lời nói khách sáo, nói: "Được rồi, ừm...... Mộ mộ" - cái xưng hô này đối anh mà nói là quá mức thân mật, nói ra như vậy thật không quen, bởi vậy anh theo bản năng mà tạm dừng một chút mới nói tiếp: "Hiện tại có thể nói cho tôi, địa chỉ cậu đang ở sao?"

Sầm Mộ thoạt nhìn thật cao hứng, nói đi nói lại không muốn như ý anh: "Không biết."

"Vậy tôi phải đưa cậu đi đâu, muộn rồi, tôi còn phải về." - Ôn Kỳ Sâm tính tình tốt nói.

Những lời này nghe rất bình thường, nhưng Sầm Mộ lại bắt được lời trọng điểm, đột nhiên tóm lấy cánh tay anh, tươi cười trên mặt cũng biến mất, thay thế chính là ánh mắt lo sợ không yên, vội vàng hỏi: "Anh phải đi sao?"

Ôn Kỳ Sâm trả lời đúng sự thật: "Tôi phải về nhà."

"Anh không cần em sao?"

Sầm Mộ nắm đến gắt gao, giống như sợ anh chạy mất, lời nói là càng lộn xộn không có quy luật: "Nhưng em không có nơi nào để đi, em không tìm thấy anh, anh cùng hắn ở bên nhau......"

"Anh không nhìn thấy em......"

"Anh không để ý tới em......"

"Anh không thể lại bỏ mặc em một mình!"

Cuối cùng, cả người cậu đều dựa lại đây, mùi rượu phả đầy cõi lòng Ôn Kỳ Sâm, lại cọ cọ bả vai Ôn Kỳ Sâm, lẩm bẩm nói: "Anh không biết...... em luôn, nhớ anh bao nhiêu......"

"Anh không biết...... em luôn, nhớ anh bao nhiêu......"

Sầm Mộ gắt gao ôm lấy cánh tay trái của Ôn Kỳ Sâm, nửa người đều dựa qua, đầu vừa vặn đặt ở trên vai anh, dường như được một tấc lại muốn tiến một thước mà cọ cọ.

Đối với loại hành động thân mật quá mức này, thực tế Ôn Kỳ Sâm có chút bài xích, anh không thích cảm giác cùng người khác tiếp xúc trực tiếp như vậy, anh có thói quen khi cùng người kết giao luôn bảo trì khoảng cách thỏa đáng, như vậy, với người với mình đều tương đối tự tại.

Nhưng tình huống lúc này lại có điểm đặc thù - Sầm Mộ uống say. Người uống say làm bất luận việc gì đều không có lý do. Suy cho cùng, cũng không thể cùng một người say so đo cái gì.

Anh ở trong lòng an ủi bản thân, nhẹ nhàng rút tay trái ra, nhưng lập tức, lại bị Sầm Mộ phát hiện mà ôm trở về.

"......"

Được rồi. Ôn Kỳ Sâm liếc liếc mắt một cái, nhìn người đang dựa vào trên vai mình, từ góc độ này có thể nhìn thấy đôi mắt Sầm Mộ nhắm chặt, thoạt nhìn là dáng vẻ mệt nhọc, trừ bỏ động tác ôm cánh tay cũng không làm hành động nào khác, trong miệng lại đang nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì, bất quá anh không có thói quen nghe trộm việc riêng tư của người khác, cũng liền không để ý.

- --

Đây là lúc trong WC nha, mình thấy trong bản CV dịch là phiên ngoại gì gì đó, nhưng mà mình không hiểu lên để vầy (T^T):

Toilet im ắng không có âm thanh, Sầm Mộ lắc mình đi vào, một người mặc tây trang màu đen đi tới, thay cậu khóa trái cửa, lại dẫn cậu tới một gian cách tận cùng bên trong.

Cậu thong thả ung dung mà đẩy cửa ra, liền thấy một người đang bị mấy người cũng đồng dạng mặc tây trang màu đen khống chế đến không thể nhúc nhích, cũng không thể nói chuyện - Mặc Liễn, không gian nho nhỏ chật đến không có chỗ đặt chân, cậu chỉ có thể đứng ở bên ngoài, giơ tay quơ quơ chào hỏi: "Chào anh."

Mạc Liễn giãy giụa một chút, nhưng bằng sức lực của hắn thì một người cũng không đối phó được, làm sao có thể chống lại nhiều người như vậy.

Sầm Mộ không để ý động tác nhỏ này, cậu bộ dáng hoàn toàn là một bộ cùng người kéo việc nhà, đem Mạc Liễn từ trên xuống dưới xem kỹ một lượt, nhíu mày nói: "Anh là...... Gọi là gì nhỉ? À nha, Mạc Liễn."

Cậu ghé sát vào một chút, thấy rõ gân xanh trên thái dương Mạc Liễn cùng tức giận trong ánh mắt, phất tay ra lệnh người đem băng dính ở trên miệng hắn xé ra.

Miệng được giải phóng, Mạc Liễn lập tức không chịu khống chế gầm rú ra tiếng: "Mày là ai? Mày sao lại cùng Kỳ Sâm ở bên nhau?!"

Sầm Mộ xem nhẹ vấn đề của hắn, cầm lấy di động chụp bức ảnh, lại ra lệnh cho người lần nữa đem băng dính bịt lại miệng hắn.

Cậu nhìn gương mặt dữ tợn trên màn hình, quan sát nửa ngày, giơ cho những người khác cùng xem, hỏi: "Tôi cùng anh ta so sánh, ai càng đẹp hơn?"

"......"

"Nói, bằng không trừ tiền lương của các người."

Hiển nhiên, lời này càng có lực uy hϊếp, thành công mà làm những người mặt vô biểu tình kia đem ánh mắt nhìn về phía cậu, xem kỹ nửa ngày, trăm miệng một lời mà nói: "Ngài càng đẹp mắt."

Sầm Mộ vừa lòng mà thu hồi di động.

Cậu nhận thấy được ánh mắt Mạc Liễn, thoạt nhìn như là bị cậu đoạt đi chí bảo, đối với cậu hận thấu xương, lại còn cất giấu một tia nghi ngoặc. Vì thế, cậu phát ra từ bi mà trả lời mấy vấn đề kia: "Tôi tên Sầm Mộ" - Cậu cười nói: "Anh hẳn là không quen biết tôi, hơn nữa, về sau tôi cũng sẽ không cho anh cơ hội nhận thức."

Sầm Mộ sửa sang lại cổ tay áo một chút: "Vừa rồi, sau khi ra khỏi công ty tôi đã nhìn thấy anh, theo dõi không phải là một thói quen tốt, hơn nữa vận may của anh cũng không tốt, hai ngày này anh tôi vì phòng ngừa tôi gây chuyện, liền cho những người này theo tôi, anh vừa động, bọn họ tập tức phát hiện, cho nên hiện tại anh ở chỗ này."

"Mà, tôi cùng Anh Kỳ Sâm là quan hệ gì......" - Cậu hướng Mạc Liễn ái muội mà chớp chớp mắt: "Anh đoán?"

Mạc Liễn đầy mặt không thể tin tưởng, ánh mắt thoạt nhìn giống như muốn đem cậu lột sống, tay chân lại bắt đầu giãy giụa.

Thấy hắn đã hiểu, Sầm Mộ cười đến càng tươi: "Anh nếu đã biết, như vậy, thân là bạn trai của anh Kỳ Sâm, tôi nghĩ tôi phải làm rõ một vài việc trước."

Thu liễm ý cười, Sầm Mộ dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống mà nhìn hắn: "Tôi không thích bị anh quấy rầy, cho nên loại sự tình hôm nay không nên có lần thứ hai."

"Đây là lần đầu tiên, cho nên hiện tại anh còn có thể ở đây, nếu còn có lần sau, tôi không dám bảo đảm anh có thể trọn vẹn đi ra ngoài."

Trói buộc ngoài miệng Mạc Liễn rốt cuộc cũng giải trừ được, lớn tiếng chất vấn: "Mày dựa vào cái gì?!"

"Dựa vào tôi so với anh càng trẻ, so với anh càng đẹp, so với anh càng có sức sống."

"MÀY!!!"

"Dựa vào tôi yêu anh ấy, hơn nữa vĩnh viễn cũng không phản bội anh ấy."

"Chuyện của các người tôi đều biết."

Sầm Mộ tiến lên, vươn tay nâng cằm Mạc Liễn, âm thanh cố tình đè thật nhỏ nhẹ, dùng một câu cuối cùng đánh phá Mạc Liễn không còn một manh giáp: "Dựa vào, anh ấy hiện tại đã không còn yêu anh."

Hết chương 3

_____NTT____

Trời trời, thụ ngầu bá cháy các bác ạ, thụ là phải thế này chứ, yêu công, thương công, sủng công, chỉ một mình công mới bắt nạn được thôi. À, lại còn độp vào mặt thằng thụ hãm l phản bội công đầy phong độ nữa. 10đ về chỗ!😂