Chương 64

Editor: Campham

Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày


Lâm An Nhàn nổi giận đùng đùng trở về nhà, vẫn như cũ đóng chặt cửa phòng.

Vợ chồng Dương Quế Trân và Lâm Húc

một

tiếng cũng

không

dám hé, chỉ vụиɠ ŧяộʍ thở dài nghị luận. Vì

không

thể tiếp tục trông cậy vào Quý Văn Nghiêu, ông Lâm oán vợ lúc trước

không

có mắt, Dương Quế Trân cũng nổi đóa ai mà biết được tương lai.

Bên này, ông bà Quý và Quý Văn Văn trở về, nghe Hồng Oánh

nói

phải về nhà

thì

giật mình.

“Trưởng bối ở nước ngoài bệnh tình nguy kịch, nếu ba mẹ

không

giục

thì

con cũng

không

vội.”

Ông bà Quý thấy mắt Hồng Oánh đỏ hoe,

không

biết tại sao



khóc nhưng

không

tiện vạch trần, vả lại cũng

không

yên tâm để Hồng Oánh về

một

mình.

Chuyện hôn nhân của mình còn chưa được tán thành làm sao Quý Văn Nghiêu có thể để ba mẹ về, vừa khuyên ông bà yên tâm mình

sẽ

phái hai nhân viên tin cậy lái xe đưa Hồng Oánh về, vừa liếc nhìn Hồng Oánh.

Hồng Oánh run run

nói: “không

sao ạ, cứ theo ý

anh

Văn Nghiêu là được rồi, khó có dịp hai bác mới lên chơi sao có thể vội về như vậy.”

nói

nửa ngày ông bà Quý mới đồng ý với điều kiện khi về tới nhà Hồng Oánh phải điện thoại báo cho họ. Hồng Oánh phải gật đầu đáp ứng mới xong chuyện.

Quý Văn Nghiêu lập tức phái hai nhân viên đưa Hồng Oánh bình an về nhà.

Hồng Oánh vừa

đi, tâm tình Quý Văn Nghiêu mới tốt lên

một

chút nhưng tối vẫn

không

ngủ được, sáng sớm hôm sau liền tới nhà Lâm An Nhàn.

Sau khi mở cửa, Dương Quế Trân

nhỏ

giọng chào hỏi rồi trốn vào phòng,

không

dám

nói

cười với

anh

ta.

Quý Văn Nghiêu

không

thèm bận tâm thái độ Dương Quế Trân,

đi

thẳng vào phòng Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhàn nửa tỉnh nửa mê cảm giác mặt mình lành lạnh, hé mắt

thì

thấy Quý Văn Nghiêu

đang

cúi đầu nhìn mình, cau mày hỏi: “anh

tới làm gì?”

nói

xong nhìn đồng hồ chỉ mới hơn bảy giờ.

“An Nhàn,

anh

sai rồi, tha thứ cho

anh

đi, em muốn

anh

làm gì cũng được nhưng đừng bỏ mặt

anh, đừng chia tay được

không?”

Lâm An Nhàn mím môi,

một

lát sau mới

nói: “Hôm qua em

không

nói

giỡn,

không

thể vì vài câu ngon ngọt là xong, em bị thương tổn quá nhiều nên em

không

thể tha thứ.”

Sắc mặt Quý Văn Nghiêu trắng bệch: “An Nhàn,

anh

sai rồi,

không

thì

anh

quỳ xuống xin lỗi em? Là do

anh

quá

yêu

em nên

không

thể chấp nhận em lui tới với người đàn ông khác,

anh

biết mình thương tổn em rất sâu nhưng xin cho

anh

cơ hội,

anh

không

mong em tha thứ, chỉ cần em đừng chia tay là được!”

Lâm An Nhàn tích góp uất ức nhiều năm mới bùng nổ

một

lần, đâu thể dễ dàng thỏa hiệp, bình tĩnh nhìn Quý Văn Nghiêu quỳ

trên

mặt đất: “Cảm ơn thời gian qua

anh

đã

cho mượn nhà, nhà em sửa xong rồi nên chờ ba mẹ chuyển về rồi bàn lại, giờ em

không

muốn nghe giải thích,

anh

đi

đi.”

Quý Văn Nghiêu nhìn ánh mắt Lâm An Nhàn

không

một

tia gợn sóng, thong dong xoay người xuống giường, mang dép

đi

ra ngoài, vừa đau vừa hận vừa vội, đứng lên

âm

điệu áp lực

nói: “Lâm An Nhàn, em đừng nghĩ bỏ

anh,

anh

nói

thật, chuyện gì

anh

cũng dám làm!”

Lâm An Nhàn quay đầu lại, nhếch miệng: “anh

bức em?”

Quý Văn Nghiêu dừng lại

trên

khuôn mặt vì mới tỉnh ngủ mà đỏ bừng của Lâm An Nhàn, cũng cười

nói: “em

sẽ

hối hận!”

Lâm An Nhàn cũng đồng dạng nhìn Quý Văn Nghiêu.

“Em mỏi mắt mong chờ,

hiện

tại mời

anh

về cho!”

Quý Văn Nghiêu cũng

không

dong dài, bước ra khỏi phòng Lâm An Nhàn,

không

thèm chào hỏi người Nhà họ Lâm trực tiếp

đi

ra.

Quý Văn Nghiêu ngồi

trên

xe híp mắt trầm tư,

không

thể vì

một

chút hiểu lầm mà chia tay. Ngay cả quỳ xuống cũng

không

làm



ấy mềm hóa. Lâm An Nhàn tuyệt tình với mình như vậy chắc chắn là do lũ người kia làm mình liên lụy!

Càng nghĩ càng tức, xem ra có vài việc cần xử lý mới mong Lâm An Nhàn thay đổi thái độ.

Quý Văn Nghiêu lấy điện thoại cho Bạch Tuyết Tinh.

Bạch Tuyết Tinh kinh hồn táng đảm tiếp điện thoại.

“Quý, Quý tổng, ngài tìm tôi có việc?”

“không

có việc tôi tìm



làm gì? Mắt



rất tinh khi nhìn trúng Phó Minh Hạo, Bạch Tuyết Tinh,



rất tốt.”

Bạch Tuyết Tinh thở mạnh cũng

không

dám, lí nhí

nói: “Quý tổng, tôi biết tôi

không

làm theo ý ngài nhưng kết quả

anh

ta vẫn ly hôn Lâm An Nhàn, ngài tha cho tôi

đi.”

“Tha cho

cô, ai tha cho tôi! Vài ngày trước Phó Minh Hạo tìm An Nhàn làm gì, tôi hỏi là cho



cơ hội, đừng để tôi tự mình tra!”

“Minh Hạo

không

có làm gì,

thật

sự!”

“Tốt nhất là

không

làm gì, tôi mà tra được cái gì

thì



không

yên đâu.”

“Quý tổng, Quý tổng, từ từ, tôi

nói.” Bạch Tuyết Tinh

không

dám

nói

dối.

Để điện thoại xuống, từng trận đau đớn ập đến bén nhọn đâm vào tim

anh

làm

anh

chết lặng, lúc mẹ con Nhà họ Phó nhục mạ An Nhàn, mình ở đâu?

một

mình An Nhàn đối mặt với Phó Minh Hạo, mình ở đâu?

Mình

đi

chơi cùng ba mẹ, em

gái

và Hồng Oánh, khó trách khi bị chất vấn chuyện Tả Phàm Nghĩa, An Nhàn

nói

tâm tình



không

tốt,

không

để ý tới ý đồ của Tả Phàm Nghĩa, mình

thật

là cái gì cũng

không

tìm hiểu kỹ!

Nghĩ vậy, Quý Văn Nghiêu hung hăng vả vào mặt mình!

Phó Minh Hạo bị cơn đau sau ót làm tỉnh, mở mắt ra ôm đầu chậm rãi ngồi dậy nhìn chung quanh. Nhìn gian phòng rất lớn được bố trí vô cùng đơn sơ,

anh

ta biết mình bị bắt cóc,

không

hiểu

một

kẻ nghèo hèn như

anh

ta còn gì đáng giá!

Lúc này, năm người đàn ông cao lớn

đi

vào.

Phó Minh Hạo lập tức hỏi: “Các

anh

bắt lầm người rồi, nhà tôi

không

có tiền.”

“Tụi tao bắt mày

không

phải vì tiền, thằng nhóc này

không

nhớ mình

đã

làm chuyện thiên thương hại lí gì sao?”

Phó Minh Hạo

không

nhớ mình

đã

làm chuyện xấu gì.

“Tôi chưa bao giờ làm chuyện xấu, các

anh

thả tôi

đi.” Phó Minh Hạo khẩn cầu.

Năm người đàn ông

không

thèm để ý, tự tìm chỗ ngồi xuống như còn đợi ai tới.

Liên tục van xin nhưng

không

có ai để ý, Phó Minh Hạo đành ngồi im

trên

giường.

Khoảng nửa tiếng sau lại có bốn người

đi

vào, Phó Minh Hạo sợ hãi nhìn người dẫn đầu.

“Quý Văn Nghiêu!” Phó Minh Hạo ra vẻ trấn định lớn tiếng.

Quý Văn Nghiêu ngồi xuống ghế cười lạnh: “kêu cái gì, dành hơi lát mà kêu. Phó Minh Hạo, gan mày

không

nhỏ

nhỉ.”

Phó Minh Hạo cường chống: “Mày muốn làm gì, gϊếŧ tao mày cũng phải

đi

tù!”

Quý Văn Nghiêu nhếch miệng: “Ai

nói

tao muốn gϊếŧ mày, hôm nay tao thiện tâm thỏa mãn sở thích chụp ảnh của mày, mấy nhóc này

sẽ

làm nền cho mày?”

Phó Minh Hạo khó khăn nuốt nước miếng: “Mày có ý gì?”

“Ý của tao là

sẽ

chụp cho mày mấy tấm ảnh

thật

đẹp, yên tâm,

anh

em nhất định

sẽ

hầu hạ mày

thật

tốt. Tằng Phàm, lại đây!”

một

người đàn ông ngồi bên cạnh đứng dậy: “Quý tổng.”

“Hôm nay cậu làm đạo diễn, kịch bản thế nào.”

Người đàn ông kêu Tằng Phàm

không

có gì tốt tỏ ý cười: “Rất hay nha, trước tiên

sẽ

xăm cho

anh

ta vài hình lưu niệm,

anh

em

đã

chuẩn bị xong dụng cụ chăm sóc cúc hoa của thằng nhóc này.”

“Nhất định phải chụp

thật

đẹp.” Quý Văn Nghiêu yên lòng phân phó.

“Ngài yên tâm, đều là chuyên nghiệp.”

“Quý Văn Nghiêu,

không, Quý tổng, tôi sai rồi, tôi

không

nên làm phiền An Nhàn. Xin ngài tha cho tôi, tôi

không

dám nữa,

thật

sự

không

dám!” Phó Minh Hạo xanh mặt, té xuống giường, quỳ gối bên chân Quý Văn Nghiêu nặng nề khấu đầu.

“Nhân vật chính như vậy làm sao chụp được.”

Chờ hai người nâng Phó Minh Hạo dậy, ánh mắt Quý Văn Nghiêu nháy mắt trở nên

âm

ngoan: “Mày biết sợ? Lúc hại An Nhàn, sao mày

không

nghĩ



ấy cũng sợ! Phó Minh Hạo, sau hôm nay nếu mày vẫn

không

tỉnh

thì

tao

sẽ

từng bước giáo dục Nhà họ Phó các ngươi. À, còn đứa con của mày với Bạch Tuyết Tinh nữa! Tao

sẽ

cho cả nhà mày nếm thử tư vị sống

không

bằng chết. Mày muốn nhà phải

không? Phòng này chắc đủ cho tụi bay ở. Dám đấu với Văn Nghiêu tao?”

Quý Văn Nghiêu ném tàn thuốc, vung tay ra hiệu cho hai người kia giữ chặt Phó Minh Hạo

trên

giường, có người cầm bản vẽ và máy xăm

đi

tới.

Phó Minh Hạo liều mạng giãy dụa nhưng

không

thể động đậy, mặt bị đè xuống gối chỉ có thể kêu ô ô.

Quý Văn Nghiêu

không

thèm liếc mắt

đi

sang

một

gian phòng khác.

“Quý tổng, xong rồi nhưng

anh

ta bị dọa hôn mê.” Hai tiếng sau có người đến báo.

“Đúng là phế vật!”

“Quý tổng xem này vừa mới xăm xong nếu tiếp tục chụp, sợ miệng vết thương xử lý

không

tốt còn phải tốn tiền chữa bệnh cho

anh

ta, rất phiền toái.”

“Vậy nghỉ vài ngày

đi.” Quý Văn Nghiêu biết hôm nay

không

thể xem diễn.

Lâm An Nhàn ở nhà hoài khó chịu nên ra ngoài

đi

dạo.Đứng ở cửa chung cư lại

không

biết

đi

đâu, tùy tiện chọn

một

con đường.

“An Nhàn!”

Quý Văn Nghiêu mỉm cười chạy đến trước mặt An Nhàn: “Em

đi

đâu vậy? Đúng lúc

anh

cũng

đang

định tìm em.”

Lâm An Nhàn vẫn tiếp tục

đi.Quý Văn Nghiêu thấy thế cũng im lặng

đi

theo bên cạnh.

Hai người

đi

một

lát, đột nhiên có người lao ra làm An Nhàn hoảng sợ.Chờ



phản ứng lại, Quý Văn Nghiêu

đã

ngăn phía trước, trầm giọng hỏi: “Bạch Tuyết Tinh,



đến đây làm gì?”