Chương 59-2

“anh

khổ sao?

không

phải trong nhà

anh

có sẵn

một

người sẵn sàng chăm sóc

anh, mỗi ngày đều nấu đủ loại thức ăn cho

anh

ăn,

nói

không

chừng phục vụ

anh

đến

nhẹ

nhàng thoải mái luôn,

anh

còn ở đây giả ngu ấm ức với em?”

“cô

ấy làm xong rồi chẳng lẽ

anh

lại

không

ăn, với lại còn có Văn Văn ở đây nữa mà, nếu

anh

làm quá đáng

thì

cũng

không

hay cho lắm.



ta tốt với ai

không

liên quan đến

anh, em đừng ghen tương lung tung như thế. Lòng

anh

chỉ có

một

mình em, mắt

anh

cũng chỉ nhìn thấy mình em, chỉ cần hầu hạ em thoải mái,

anh

cũng

sẽ

thoải mái,

anh

nói

có đúng

không, vợ

yêu?”

Quý Văn Nghiêu

nói

xong, hôn lên môi Lâm An Nhàn,

một

bàn tay vẫn

đang

xoa nắn ngực của LÂm An Nhàn, tay kia

đã

mò xuống giữa hai chân của

cô, những ngón tay

đã

len lỏi vào bên trong.

Thẳng đến khi Lâm An Nhàn nhịn

không

được rên khẽ thành tiếng, Quý Văn Nghiêu mới ôm



nằm xuống.

“An Nhàn, ngồi lên

trên

đi, ngoan.” Giọng Quý Văn Nghiêu có chút áp lực và vội vàng.

Lâm An Nhàn nghe lời chậm rãi ngồi xuống, nhưng chỉ mới vào

một

nửa,



có chút sợ hãi do dự.

Quý Văn Nghiêu đâu chịu để



lùi bước vào lúc này,

anh

ôm lấy mông Lâm An Nhàn và ưỡn mạnh hông lên, laaoj tức hai cơ thể lúc này

đã

dán chặt vào nhau

không

còn khe hở.

Lâm An Nhàn

không

ngừng hổn hển cảm nhận

sự

căng đầy bên trong cơ thể, lòng lại thấy ấm áp lạ thường. Đó là người đàn ông có thể làm tất cả vì

cô, cũng là người đàn ông làm



xao xuyến, có thể nhận được lòng

yêu

chân thành của Quý Văn Nghiêu là may mắn lớn nhất trong đời

cô.

Quý Văn Nghiêu vươn tay kéo đầu Lâm An Nhàn xuống, hôn lên môi

cô: “Bà xã, làm

đi

nào, đừng giày vò

anh

nữa.”

Lâm An Nhàn hôn

nhẹ

lên mặt Quý Văn Nghiêu,

nhỏ

giọng đáp: “Tuân lệnh, ông xã.” Sau đó thẳng lưng lên, và bên hông bắt đầu đong đưa theo nhịp điệu.

Quý Văn Nghiêu

không

ngừng ưỡn hông lên phối hợp với Lâm An Nhàn, chiếc giường lắc lư kẽo kẹt, tư thế như vậy chỉ duy trì được

một

lúc, Quý Văn Nghiêu

đã

bị đôi bầu ngực sữa trắng tròn của



làm đỏ mắt.

Ôm thắt lưng Lâm An Nhàn ngồi dậy, Quý Văn Nghiêu

nói

đầy kích động: “An Nhàn, đây là lần đầu tiên em gọi

anh

là ông xã, kêu lại lần nữa được

không?”

Lâm An Nhàn vòng tay lên ôm cổ Quý Văn Nghiêu, thổi

nhẹ

một

hơi vào tai

anh: “Ông xã, ông xã à, kêu mấy lần cũng được.”

“An Nhàn rất ngoan, ông xã làm cho em sướиɠ chết luôn.” Quý Văn Nghiêu cười vui vẻ, nghiêng người đem Lâm An Nhàn đè dưới thân.

“Bà xã ngoan, hay là chúng ta có con

đi.”

nói

xong

anh

lấy gối lót dưới mông của Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhàn nhíu mi: “Em cũng muốn lắm, nhưng nếu

không

mang thai được

thì

sao?”

Quý Văn Nghiêu điều chỉnh xong tư thế, đầu tiên là

không

ngừng đâm vào rút ra, đâm hơn mười lần cho đỡ nghiện mới cười

nói: “Gấp cái gì, chúng ta còn có cả đời mà.”

Lâm An Nhàn cảm động đến mức muốn rơi nước mắt, lập tức ôm Quý Văn Nghiêu

không

nói

thêm gì nữa.

Quý Văn Nghiêu càng nhìn Lâm An Nhàn như thế trong lòng càng

yêu, cúi đầu ngậm lấy

một

bầu ngực trắng ngần của

cô, sau đó bắt đầu liếʍ mυ"ŧ điên cuồng, thắt lung lại

không

ngừng đâm vào rút ra.

Sau

một

lúc lâu, cả người Lâm An Nhàn

đã

đầy mồ hôi, thân thể cũng mỏi nhừ, nhưng

sự

vận động điên cuồng bên dưới cùng với

sự

liếʍ mυ"ŧ

không

ngừng trước ngực giống như muốn nuốt luôn cả hồn phách

cô.



cảm thấy toàn thân thể như bay bổng.

Quý Văn Nghiêu nhìn thấy sắc mặt cực kì quyến rũ thế này của Lâm An Nhàn, thỉnh thoảng còn đong ưa chiếc eo thon theo nhịp điệu của

anh, làm cả hai

không

còn khe hở nào,

thì

bắt đầu điên cuồng đâm vào

không

hề có kết cấu làm cho Lâm An Nhàn thỉnh thoảng

nhỏ

giọng nức nở.

“An Nhàn,

anh

như bây giờ mới thực

sự

là được sống, em ráng chịu

một

chút, chúng ta cùng sướиɠ nào.”

Tiếp theo lại liều mạng đâm vào, giống như

đang

hận

không

thể đem toàn bộ của mình đều nhét hết vào bên trong, đột nhiên

một

trận tê dại mãnh liệt từ thắt lưng bắt đầu lan khắp toàn thân.

Quý Văn Nghiêu nửa ôm lấy Lâm An Nhàn liều chết vận động vài cái, run rẩy, thấp giọng hô: “An Nhàn,

anh

thật

sự

sắp chết!”

Lâm An Nhàn cũng run rẩy, rên khe khẽ, loại cảm giác mà Quý Văn Nghiêu

nói



có thể hiểu



ràng hơn ai hết. Cảm giác thể xác và tinh thần của hai người kết hợp thành

một

tuyệt vời đến cực điểm, thaqajt

sự

làm cho người ta hận

không

thể chết chìm luôn trong đấy.

Quý Văn Nghiêu đứng dậy giải thoát cho Lâm An Nhàn khỏi sức nặng của

anh, Lâm An Nhàn hổn hển thở dốc, Quý Văn Nghiêu đau lòng: “anh

có làm em bị thương

không, vừa rồi là ông xã làm quá sức, để ông xã xem nào.”

Toàn thân Lâm An Nhàn mềm nhũn, liều chết chống đẩy: “Em

không

sao,

anh

đừng xem.”

Quý Văn Nghiêu cười ngả ngớn: “không

xem

thì

không

xem, An Nhàn,

anh

thực

sự

muốn nằm luôn

trêngiường với em như thế này,

không

muốn

đi

bất cứ đâu cả,

anh

không

biết phải biểu đạt tâm ý của mình với em thế nào nữa, dù em bảo

anh

đưa mạng

anh

cho em cũng được!”

“Ngốc,

nói

bậy gì đó, em cũng giống như

anh

mà, chúng ta phải sống cùng nhau.”

Hôm nay Quý Văn Nghiêu được Lâm An Nhàn đối đãi nhiệt tình như thế làm hưng phấn đến mức

khôngngủ được, lôi kéo Lâm An Nhàn tắm chung

một

lúc

thật

lâu, đến khi quay lại

trên

giường lại bắt đầu huyên thuyên

không

dứt về kế hoạch trong tương lai.

Ban đầu, Lâm An Nhàn còn chăm chú lắng nghe, cảm xúc mênh mông, sau

thật

sự

là buồn ngủ

khôngkiềm nổi nữa, cũng

không

để ý Quý Văn Nghiêu

đang

huyên thuyên gì đó, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, vừa mới mở mắt ra, Lâm An Nhàn

đã

nhìn thấy gương mặt đầy râu của Quý Văn Nghiêu, tuy đôi mắt hơi đỏ nhưng tinh thần vô cùng tốt.

“anh

sao vậy,

không

ngủ được à?”

Quý Văn Nghiêu cười hắc hắc: “anh

không

dám ngủ, đâu dễ gì khiến em

một

lòng

một

dạ theo

anh

như thế này chứ.”

Ánh mắt Lâm An Nhàn nóng lên, bĩu môi

nói: “Sao

anh

lại

không

có bản lĩnh thế này, uổng cho mọi người khen

anh

là đẹp trai con nhà giàu nữa chứ.”

“Là

anh

chưa từng gặp phụ nữ, được chưa nào? Bà xã để

anh

học thêm chút kinh nghiệm nhé.”

Lâm An Nhàn

không

kịp phản ứng, đôi mông tròn

đã

bị Quý Văn Nghiêu nâng lên, cũng

không

cho Lâm An Nhàn kịp chuẩn bị gì cả trực tiếp đâm thẳng vào, sau khi vào trong bắt đầu điên cuồng vận động, ban đầu Lâm An Nhàn còn lầm bầm oán trách, sau đó cũng tùy

anh

luôn.

Sờ soạng mân mê hơn nửa ngày, xoay Lâm An Nhàn đủ tư thế, sau đó lật người Lâm An Nhàn nằm sấp

trên

giường, bắt đầu đâm vào thêm

một

lát liền cảm thấy sắp bắn, lập tức giữ chặt Lâm An Nhàn, vừa thở hổn hển cười

nói: “một

giọt cũng

không

thể lãng phí.”

Lâm An Nhàn tức giận xoay người ngồi dậy

đi

tắm, thay quần áo xong thấy Quý Văn Nghiêu còn muốn dây dưa: “anh

đừng náo loạn, hơn mười giờ rồi,

anh

có định

đi

qua nhà em chuyển đồ về

không?”

“Gấp cái gì, nhịn đói lâu như thế mới cho ăn được vài miếng

thì

sao đủ no được.”

Lâm An Nhàn đẩy bàn tay

đang

sờ soạng trước ngực của mình của Quý Văn Nghiêu ra, dỗ dành

anh: “Làm chuyện nghiêm chỉnh trước, chờ tối về, được

không?”

“Là em

nói

đó.” Mắt Quý Văn Nghiêu sáng rực lên.

Lâm An Nhàn gật đầu có lệ: “anh

thay quần áo

đi, em

đi

nấu cơm.”

Mới

đi

tới cửa lại bị Quý Văn Nghiêu gọi lại.

“Vợ ơi, làm sao bây giờ,

anh

không

thể

không

nhìn thấy em.”

Lâm An Nhàn cười khanh khách, Quý Văn Nghiêu lại hôn

cô.

“Mặc kệ

anh, em

đi

nấu cơm.” Lâm An Nhàn để Quý Văn Nghiêu hôn

một

lúc rồi chạy

đi.

“Hừ, xem em còn có thể chạy

đi

đâu, bây giờ tạm thời bỏ qua cho em, tối đến em

sẽ

biết ….”

Lâm An Nhàn cũng nghịch ngợm mở cửa nháy mắt

nói: “Có bản lĩnh

thì

anh

đuổi theo em.”

Lúc Quý Văn Nghiêu sắp bắt được,



lập tức mở cửa phòng chạy ra, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Sau khi xác nhận Quý Văn Nghiêu

không

náo loạn nữa, Lâm An Nhàn cười cười xoay người xuống bếp nấu cơm.

Nhưng vừa quay đầu lại, Lâm An Nhàn ngây ngẩn cả người,

trên

sô pha phòng khách có bốn người

đang

ngồi, trừ Quý Văn Văn và Hồng Oánh còn có

một

nam

một

nữ khá lớn tuổi.

“Chị An Nhàn

thật

tình thú, mấy giờ rồi mà còn ở trong phòng

anh

trai tôi

không

chịu ra mãi vậy?” Quý Văn Văn châm chọc.

Lâm An Nhàn bởi vì

không

biết



ràng tình huống

hiện

tại, nên cũng

không

đáp lại



ta.

“Sao

không

trả lời tôi vậy chị? Vậy giới thiệu cho chị biết nhé, đây là ba và mẹ tôi, mới đến đây sáng nay, ngồi chờ chị từ sáng đến giờ,

không

ngờ chị lại ở lì trong đấy

không

chịu ra, đến khi ra

thì

lại bày cái trò ban nãy, tôi thấy xấu hổ giùm chị luôn!”

Lâm An Nhàn cảm thấy trong đầu ong ong, tại sao đột nhiên cha mẹ Quý Văn Nghiêu lại tới, Quý Văn Nghiêu cũng

không

nói

với mình!