Phó Lệ Na ủ rũ về nhà mẹ đẻ, đến buổi tối
thì
gia đình Phó Lệ Giai cũng vừa đến,
cô
ta lập tức kể hết mọi chuyện thêm lần nữa
“Minh Hạo ly hôn với Lâm An Nhàn? Chuyện đó chắc chắn
không
bao giờ có?” Phó Nham là người
không
tin đầu tiên, những người khác cũng nghi ngờ.
“Minh Hạo chết
đi
đâu rồi, điện thoại gọi mãi cũng
không
được!” Phó Lệ Na tức giận.
“Đừng điện nữa, dẹp chuyện ly hôn của tụi nó sang
một
bên
đi, trước
nói
về chuyện thuê xe
đã, chuyện này rất kỳ quặc, nếu như Quý Văn Nghiêu
thật
sự
có ý định lừa đảo chúng ta,
thì
chuyện lò gạch và mua căn hộ có khi nào cũng có vấn đề luôn hay
không.” Ông xã của Phó Lệ Na là Tào Chí Dũng quan tâm nhất là hai chuyện này.
Vì nếu thực
sự
đúng là bị lừa đảo
thì
vợ chồng
anh
ta tổn thất lớn nhất, xe, lò gạch, căn hộ,
anh
ta đều bỏ tất cả vốn liếng vào đó.
“Chí Dũng
nói
đúng, ngày mai nên
đi
xem thủ tục lò gạch có vấn đề gì
không, còn mấy căn hộ tôi thấy
không
đáng ngại, Quý Văn Nghiêu cũng
đã
thật
sự
giao tiền cho người ta rồi, hôm đó chính tôi làm thủ tục chuyển quyền sở hữu bên cục bất động sản mà. Chỉ cần chuyện căn hộ
không
có vấn đề
thì
những chuyện khác đều
không
sao cả.” Hồ Tân Thành lý trí phân tích.
Sau khi thương lượng kỹ càng
thì
mọi người mạnh ai về nhà nấy, chỉ còn Vương Thu Dung ngồi lại hỏi: “Tại sao Văn Nghiêu lại hại chúng ta? Tại sao chứ?”
Nhưng
không
còn ai có thời gian để quan tâm tới bà ta.
Sáng hôm sau, Phó Lệ Na cầm thủ tục lò gạch đến hỏi luật sư tương quan, kết quả
thật
sự
làm người ta vừa lòng. Quý Văn Nghiêu hoàn toàn
không
hề gian lận gì về mặt pháp lý.
Nhưng Phó Lệ Na vẫn còn sợ hãi
không
yên lòng,
đi
đến
hiện
trường xem xét, để tiết kiệm thời gian đành cắn răng gọi taxi.
Đến thôn làng bên ngoài thành phố, vừa
đi
vừa hỏi cũng mò đến được công xưởng kia.
Tại công trường náo nhiệt, công nhân
đang
làm việc, nhà xưởng
đã
đóng kín để hoạt động. Phó Lệ Na
nhẹ
nhàng thở ra, tìm quản đốc hỏi thăm tin tức.
Quản đốc vừa nghe ông chủ đến, cực kì nhiệt tình dẫn Phó Lệ Na
đi
tham quan chất lượng công trình,
trên
suốt đường
đi
không
ngừng khen
cô
ta.
“cô
nhất định là người thân của Quý tổng đúng
không,
thật
là có phúc khí tốt, chỉ cần có Quý tổng
thìviệc kinh doanh này chắc chắn
sẽ
thianaj lợi, kiếm tiền dễ dàng!”
Phó Lệ Na vội vàng hỏi: “Sao
anh
khẳng định tôi có thể kiếm được tiền?”
Quản đốc ném tàn thuốc xuống đất, cười
nói: “cô
còn giả ngây với tôi, thủ tục lò gạch này
không
phải người bình thường có thể xin được,, nhất định là được phê chuẩn đặc biệt. Hơn nữa ai chẳng biết vật liệu xây dựng đều đến từ vật liệu độc quyền của của Quý tổng cung cấp. Chất lượng vừa tốt giá lại cực kì rẻ, nếu quý
cô
không
phải là thân thích của Quý tổng
thì
việc kinh doanh vấn đề này làm gì có đường sống chứ. Chỉ cần Quý tổng phóng vài nét bút tiền
sẽ
không
ngừng chảy vào túi
cô.”
Chân tay Phó Lệ Na mềm nhũn, xụi lơ ngồi thụp xuống.
thì
ra thủ tục
không
có vấn đề, vấn đề lớn là ở chỗ dù lò gạch
đi
vào hoạt động mà Quý Văn Nghiêu
không
đặt hàng hoặc ký hợp đồng với mình,
thì…. Mất trắng!
Phó Lệ Na khóc
không
ra nước mắt, điện thoại cho chồng xong, ngồi đờ người cả nửa ngày mới có sức đứng dậy trở về.
hiện
tại chỉ có thể hy vọng vào mấy căn hộ kia
không
xảy ra vấn đề, bằng
không
thì
chỉ còn cách là táng gia bại sản.
Vài ngày sau, Hồ Tân Thành điện thoại báo mọi người nhất định phải bỏ hết mọi việc để tập hợp về nhà họ Phó, Phó Minh Hạo vắng mặt lâu nay cũng xuất
hiện.
Sau khi mọi người đến đông đủ, Hồ Tân Thành mới
nói
một
cách nặng nề: “Xem ra Quý Văn Nghiêu đúng là
đang
đối phó với cả nhà chúng ta, tất cả từ đầu tới đuôi đều là
anh
ta sắp xếp sẵn chỉ chờ cả nhà chúng ta chui đầu vào rọ.”
“anh
rể,
anh
nói
thẳng vụ mấy căn hộ xem nào.” Phó Minh Hạo tuy biết chuyện xe và lò gạch, nhưng tám căn hộ của
anh
ta vẫn quan trọng hơn. Chỉ cần những căn hộ này
không
xảy ra vấn đề
thì
mọi chuyện
không
hề liên quan đến
anh
ta.
Hồ Tân Thành vô lực
nói: “anh
sợ mấy căn hộ có vấn đề nên cầm thủ tục đến trung tâm giao dịch bất động sản sang tên nhưng ai ngờ lại
không
được. Mấy căn hộ này thuộc diện
không
thể mua hoặc bán, nên
anh
lập tức nhờ
một
người quen hỏi thăm giùm
thì
mới biết được tất cả những căn hộ này đều
đãbị đem thế chấp cho ngân hàng!”
“Tân Thành, mẹ nghe
không
hiểu, tất cả chúng ta đều
đã
chồng đủ tiền mua căn hộ rồi, dù có đem thế chấp
thì
liên quan gì đến chúng ta chứ?” Vương Thu Dung hỏi.
“Có gì khó hiểu đâu, đây chính là trò lừa đảo trắng trợn. Là tên môi giới
đã
lừa gạt chúng ta. Đầu tiên gã ta đem sổ đỏ đến ngân hàng để thế chấp, sau đó lại dùng kiểu kinh doanh trong nội bộ để bán cho chúng ta với giá thấp. Lúc giao tiền lại
không
có hóa đơn đỏ của ngành tài chính, đay
không
phải chúng ta mắc lừa
thì
còn gì nữa.” Tào Chí Dũng
hiện
giwof chỉ muốn chết cho xong.
“Tôi còn nghe
nói
tên thầu đó
đã
bị bắt,
hiện
tại chỉ có thể chờ thẩm tra xử lí mới có thể được bồi thường chút đỉnh.”
“anh
rể,
anh
nói
sao nghe đơn giản quá, nhà
anh
có thể chờ, còn nhà chúng tôi lấy gì mà sống.” Phó Lệ Na gần như nổi điên.
Hồ Tân Thành cười lạnh: “Nếu Quý Văn Nghiêu
thật
lòng giúp chúng ta
thì
không
phải
cô
là người kiếm nhiều nhất à? Tôi đơn giản hay thoải mái ở chỗ nào Chi phí làm thủ tục đều ủy thác cho tôi, giờ chủ thầu bỏ trốn, tôi đào đâu ra tiền thanh toán cho ông chủ? Chỉ tự trách càng tham lam
thì
thiệt hại càng lớn!”
“Sống sao được đây trời! Căn nhà này của mẹ cũng
đã
đem thế chấp luôn rồi, bây giờ lấy gì mà chuộc căn nhà lại đây!” Vương Thu Dung lúc này cũng
đã
hiểu mọi chuyện lập tức khóc lóc kêu trời trách đất.
“Mẹ thế chấp căn nhà này rồi?” Phó Minh Hạo hỏi.
“Tất nhiên, cũng là do lão già chết tiệt là ba con lấy mười sáu vạn tiền tiết kiệm đưa cho người ta, mẹ vừa muốn mua xe vừa muốn mua căn hộ, chỉ còn cách mượn nợ ngân hàng!”
Vương Thu Dung đột nhiên nghĩ tới
một
chuyện.
“Vẫn còn hy vọng,
không
phải An Nhàn
đã
hứa
sẽ
bồi thường mười sáu vạn sao, mẹ qua nhà dì Hai mượn thêm chút ít, chuộc lại căn nhà trước rồi
nói
sau.”
“Con
đã
ly hôn với
cô
ta rồi, mẹ còn trông mong
cô
ta cho mẹ tiền?” Phó Minh Hạo đờ đẫn.
“Nhắc mới nhớ, tại sao hai đứa
âm
thầm ly hôn mà
không
nói
với ai
một
tiếng? Lâm An Nhàn dựa vào cái gì mà
không
trả tiền cho mẹ? Thế chấp ngân hàng cũng là ý kiến ngu đần của nó, mẹ còn muốn tìm nó để tính sổ đây!” Vương Thu Dung nghiến răng nghiến lợi, hận Lâm An Nhàn chết
đi
được.
Là bản thân gã đến tận bây giờ vẫn
không
nhìn thấu Lâm An Nhàn, hay do Quý Văn Nghiêu bày mưu cho
cô
ta? Phó Minh Hạo xâu chuỗi tất cả các vấn đề xảy ra gần đây.
“Mẹ, Lâm An Nhàn nɠɵạı ŧìиɧ, Minh Hạo
không
ly hôn còn để làm gì. Con đến công ty Quý Văn Nghiêu
thì
bắt quả tang đôi gian phu da^ʍ phụ đó.” Phó Lệ Na chen ngang
một
câu rồi cúi đầu gặm nhắm chuyện của mình.
“Giỏi lắm, cái thứ
không
biết xấu hổ này, nó đừng hòng sống yên ổn với mẹ!” Vương Thu Dung tuyên bố
không
bỏ qua cho Lâm An Nhàn.
Phó Minh Hạo
không
còn lòng dạ nào để nghe bọn họ tranh cãi ầm ĩ, xoay người ra ngoài cửa điện thoại cho Quý Văn Nghiêu.
“Sao lại rảnh rỗi điện thoại cho tôi thế này?” Giọng của Quý Văn Nghiêu
đã
tràn ngập ý cười.
“Tôi có chuyện muốn
nói
với
anh
một
chút.”
“Được,
hiện
tại tôi
đang
ở công ty, tới
đi.” Quý Văn Nghiêu sảng khoái đáp ứng.
Vào văn phòng Quý Văn Nghiêu, Phó Minh Hạo
đi
thẳng vào vấn đề: “Từ lúc bắt đầu
anh
đã
đã
tính kế hại cả nhà chúng tôi đúng
không?”
“Cũng
không
thể
nói
như vậy, ngay từ đầu tôi hoàn toàn
không
hề có ý này, nhưng thấy các người chẳng những đối xử khắt khe với An Nhàn,
đã
vậy ai nấy cũng đều lòng tham lại
không
đáy. Bản thân cậu như thế nào
thì
không
cần tôi
nói
thêm gì nữa đúng
không. Nếu cậu chịu ly hôn sớm
thì
tôi
đãkhông
ngại chừa cho các người
một
con đường lui.”
“Bây giờ tôi chỉ hỏi
anh
một
câu, tám căn hộ kia khi nào
thì
chuyển cho tôi?” Phó Minh Hạo nhìn chằm chằm Quý Văn Nghiêu.
“Phó Minh Hạo, đầu óc cậu bị hỏng rồi sao, tám căn hộ đó căn bản là
không
tồn tại, tôi lấy đâu ra mà cho?
anh
rể cậu chưa
nói
cho cậu biết là do tên thầu công trình lừa dối mọi người sao?”
“không
phải chính
anh
đã
cũng mua mười sáu căn sao? Biết lừa đảo mà
anh
còn mua chẳng lẽ chỉ để trả thù tôi, cho dù tôi
không
lấy được những căn hộ đó nhưng cũng
không
tổn thất
một
đồng, là chính
anh
mất tiền!”
Quý Văn Nghiêu khinh miệt nhìn Phó Minh Hạo: “Cậu tự cho mình cao quá rồi! Cậu
không
tổn thất
mộtphân tiền nhưng cậu còn tiền để tổn thất sao? Khúc Duyệt
đã
cướp hết tất cả những khách hàng mà cậu
đang
theo, nghe
nói
mười sáu vạn gửi ngân hàng cũng bị chính ba của cậu đem tặng hết cho người khác, trong tay Bạch Tuyết Tinh
thì
có được bao nhiêu tiền chứ? Cậu
không
mua nhưng nhà cậu mọi người đều mua, trừ căn hộ mà cậu
đang
ở nhờ của ba mẹ cậu
thì
cậu còn nơi nào khác để
đi
à?”
nói
đến đây, Quý Văn Nghiêu lại nở nụ cười: “Tôi
thật
sự
đúng là
đã
mua mười sáu căn, nhưng chủ thầu
đã
dám làm, tất nhiên cũng
đã
chuẩn bị ngồi tù, vì số tiền này ngồi tù vài năm cũng đáng, nên chắc chắn số tiền kia
đã
được chuyển đến
một
nơi an toàn khác vì thế nhà các người cũng đừng ôm hy vọng
sẽ
được bồi thường dù chỉ
một
đồng. Tuy nhiên, chuyện này đối với Quý Văn Nghiêu tôi
thì
lại khác, thằng đó cướp được tiền nhưng cũng cần phải sống
thì
mới xài được, vì nó còn muốn sống sót ra khỏi tù nên
đã
trả hết tiền lại cho tôi từ sớm rồi. Đây mới là
không
tổn thất
một
đồng, hiểu
không?”
“Là mày sai khiến Lâm An Nhàn phanh phui chuyện ba tao, gạt mẹ tao đem nhà thế chấp cho ngân hàng, đúng
không?” Phó Minh Hạo đỏ mắt rống lên.
“Chưa bao giờ tôi để người phụ nữ của mình phải ra mặt thay tôi cả, mọi chuyện đều do tôi saw3ps xếp ngay từ đầu, tôi thấy cậu nên về tìm nhà trọ cho ba mẹ ở
đi.”
Phó Minh Hạo thất thểu
đi
ra khỏi tòa cao ốc, ngồi xuống chiếc ghế ven đường ngẩn người.
Mọi chuyện sao lại có thể
đi
tới nước này, chẳng những cái gì cũng
không
có, mà tài sản nhiều năm dành dụm cũng tan tành,
nói
trắng hơn là
đã
mất sạch tất cả rồi, mà buồn cười là lúc ấy mình còn đắc ý hống hách giễu cợt nhất quyết muốn ly hôn với Lâm An Nhàn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phó Minh Hạo trợn ngược gần như,lọt ra ngoài, tay đấm
thật
mạnh vào thành ghế, lại
không
hề thấy đau.
Lâm An Nhàn chính là đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này, nhà bọn họ
đi
đến nông nổi này tất cả là do
cô
ta hại, nếu
không
phải vì
cô
ta
thì
Quý Văn Nghiêu cũng
sẽ
không
đối phó với nhà mình như thế. Nếu mình
đã
cùng đường,
thì
cô
ta cũng đừng mong tốt lành!