Chương 57

Editor: Mèo Mụp Ngủ Ngày

Vương Thu Dung nhặt hai bản hợp đồng lên nhíu mày nhìn con

gái: “Con bé này

nói

nhăng

nói

cuội gì đó, Văn Nghiêu sao lại lừa gạt nhà mình! Rốt cuộc con bị làm sao thế?”

Phó Lệ Na nhắm mắt lại

nói: “Mẹ, mẹ hãy xemthật kĩ nội dung hợp đồng viết cái gì, tiền thuê là

mộtvạn, còn khấu trừ thêm nhiều phí dụng khác, tính ra chúng ta chẳng thu được đồng nào mà còn lỗ vốn.”

“không

thể nào, vậy trừ số chi phí đó

đi

thì

một

tháng tiền thuê của chúng ta còn bao nhiêu?” Vương Thu Dung vừa đọc vừa hỏi, nhưng đọc mãi vẫn

không

hiểu gì.

“Còn tính gì nữa? Quý Văn Nghiêu

đã

cho người đưa tiền cho con, nửa năm chỉ có hai vạn. Con

khônglấy, con phải tìm Quý Văn Nghiêu hỏi cho



ràng!”

“Nửa năm chỉ có hai vạn, đây

không

phải muốn gϊếŧ người sao!” Vương Thu Dung nghe xong số tiền lập tức hét ầm lên.

“thì

đó, nếu tính như vậy

thì

hai chiếc xe chúng ta mua là để kiếm tiền cho Quý Văn Nghiêu.”

Vương Thu Dung sốt ruột: “Lệ Na, con mau tìm Quý Văn Nghiêu hỏi

một

chút, chuyện này

không

đùa giỡn được.”

Phó Lệ Na bình tâm lại mới điện thoại cho Quý Văn Nghiêu nhưng chuông đổ nửa ngày vẫn

không

có người tiếp, gọi bao nhiêu lần cũng như thế.

“Xem ra

anh

ta tính trốn chúng ta, con phải đến công ty

anh

ta!”

nói

xong, Phó Lệ Na đứng dậy

đi

ra ngoài, Vương Thu Dung ão não ngồi thụp xuống, thời khắc mấu chốt như thế này lại tìm

không

ra

một

người đàn ông đáng tin cậy.

Phó Lệ Na tới công ty Quý Văn Nghiêu, vừa ra khỏi thang máy

đã

bị nhân viên lễ tân ngăn cản: “Xin lỗi, tôi có thể giúp gì cho



không?”

“Tôi tìm Quý tổng của các người.”

“Xin hỏi có chuyện gì?” Lễ tân rất kiên nhẫn hỏi.

“Tôi bị

anh

ta lừa,

anh

ta trả tiền thuê xe

không

đúng, tôi tìm

anh

ta

nói

lý lẽ!” Phó Lệ Na mất kiên nhẫn.

“Thành

thật

xin lỗi,



chuyện này



tìm Quý tổng cũng vô dụng, công ty thuê xe vận hành độc lập

không

liên quan đến trụ sở bên này, hơn nữa hợp đồng là song phương tự nguyện ký kết, Quý tổng

không

có khả năng làm trái quy định công ty để tham gia vào bất cứ chuyện gì.”

“cô

không

cần vòng vo mấy câu vô dụng này với tôi, công ty là của

anh

ta,

anh

ta muốn

thì

cần gì

nóiđến nội quy này nọ,



mau kêu

anh

ta ra đây gặp tôi!”

Nét tươi cười

trên

mặt lễ tân dần phai nhạt.

“Thưa

cô, công ty của chúng tôi mặc dù là của Quý tổng nhưng

không

phải công ty gia đình, Quý tổng quản lý rất nghiêm khắc, xin lỗi Quý tổng

hiện

không

có ở đây.”

“anh

ta hại tôi mất bao nhiêu tiền, tôi ở đây xem

anh

ta trốn được bao lâu!”

“Quý



có tổn thất tiền hay

không

thì

chúng tôi

không

biết nhưng công ty

không

thể tiếp đãi



được, về phần Quý tổng giúp đỡ



là ý nguyện cá nhân của ông ấy,

hiện

tại mong



rời

đi

đừng cản trợ chúng tôi làm việc.”

“Thúi lắm!



ràng là

anh

ta lừa tôi,



đổi trắng thay đen thành

anh

ta giúp đỡ tôi?”

Nhân viên lễ tân

không

để ý tới thái độ của Phó Lệ Na, trực tiếp điện thoại gọi bảo vệ đưa



ta ra ngoài, về sau

không

cho phép Phó Lệ Na vào công ty.

Phó Lệ Na bị đuổi ra ngoài, tức đến run cả người,

đi

qua

đi

lại ngoài cửa hy vọng có thể gặp Quý Văn Nghiêu.

Tuy nhiên,

không

thấy Quý Văn Nghiêu nhưng lại gặp được Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhàn vừa xuống taxi, Phó Lệ Na chạy vọt tới: “An Nhàn,



tới đúng lúc lắm,

không

phải

côđang

làm việc ở đây sao,



mau dẫn tôi vào gặp Quý Văn Nghiêu!”

Lâm An Nhàn dừng lại, cười hỏi mục đích đến đây của Phó Lệ Na,



thật

sự

chưa hỏi Quý Văn Nghiêu tính toán đối phó nhà họ Phó thế nào.

Phó Lệ Na nắm tay Lâm An Nhàn kể hết đầu đuôi câu chuyện.

Sau khi nghe xong Lâm An Nhàn rút tay ra, nhìn Phó Lệ Na

nói: “Chị hai, chuyện này em

không

giúp được chị rồi, thứ nhất là em

không



chân tướng

sự

việc, thứ hai là mâu thuẫn giữa hai người em

không

tiện tham dự vào, chị nên nghĩ cách để giải quyết thôi.”

“Lâm An Nhàn,





đang

nói

tiếng người

không

đấy? Cái gì là mâu thuẫn giữa hai người, tiền thuê xe mà mẹ tôi kiếm được chẳng lẽ



không

cần sao, kinh doanh có lời



cũng được hưởng lây mà, sao

côlại phủi sạch đơn giản thế. Mới làm cho Quý Văn Nghiêu hơn

một

tháng thôi sao



đã

trở nên tàn nhẫn như thế,



không

nghĩ

sẽ

làm Minh Hạo thất vọng sao?”

Lâm An Nhàn cũng

không

tức giận, chỉ cười

nói: “Sở dĩ tôi còn gọi chị

một

tiếng chị hai là tôn trọng chị, tôi và Phó Minh Hạo

đã

ly hôn, những chuyện chị vừa

nói

không

liên quan đến tôi, tôi còn phải

đi

làm,

không

tiếp chị được nữa!”

Phó Lệ Na lập tức chặn trước mặt Lâm An Nhàn chất vấn: “cô

nói

gì,



đã

ly hôn với Minh Hạo, ly hôn khi nào thế?”

“Chị cứ về hỏi Phó Minh Hạo, tôi

không

muốn

nói

nhiều.”

Nhưng Phó Lệ Na sao có thể dễ dàng buông tha cho cơ hội này, giữ chặt tay của Lâm An Nhàn

khôngcho



rời

đi.

“Chị

gái

này, có chuyện gì từ từ

nói, sao lại lôi kéo người ta như vậy.” Tả Phàm Nghĩa vốn đến tìm Quý Văn Nghiêu, từ xa thấy Lâm An Nhàn bị

một

người phụ nữ lôi kéo

thì

bước tới.

“Cậu ở đâu nhảy ra quản chuyện nhà tôi,



ta là em dâu tôi, cậu tránh sang

một

bên

đi!”

Tả Phàm Nghĩa cười

nói: “Nếu chị

không

nói

thì

chắc tôi

đã

khô với em trai chị rồi,ng xen vào, nhưng chuyện này

thì

tôi nhất định phải xen vào, theo tôi biết An Nhàn

đã

ly hôn, chị vốn

không

có quyền đến gây khó khăn cho



ấy.”

Phó Lệ Na hoàn toàn bị chọc giận: “cô

giỏi lắm Lâm An Nhàn à,



vì thằng đàn ông khốn kiếp này mà bỏ rơi Minh Hạo nhà tôi,



đúng là

không

biết xấu hổ mà, Minh Hạo ngoan ngoãn phục tùng



như thế mà



lại còn có thể làm ra loại chuyện thế này, hôm nay tôi nhất định

không

bỏ qua cho

cô!”

Tả Phàm Nghĩa ngan cản Phó Lệ Na

đang

muốn nhào đến cấu xé, cảnh cáo



ta: “Nếu chị

không

nói

lí lẽ nữa,

thì

tôi chỉ có thể gọi bảo vệ đưa chị đến sở cảnh sát.”

“Hừ, cậu hù dọa ai đó,, cậu giỏi

thì

cứ kêu cảnh sát tới bắt tôi

đi, chính các người mèo mả gà đồng nên mới sợ xấu hổ, tôi làm gì phải sợ!”

Tuy

nói

vậy nhưng Phó Lệ Na vẫn có chút khϊếp đảm, mắng thêm vài câu rồi bỏ

đi.

“cô

đừng trách tôi nhiều chuyện, tôi

không

thể làm ngơ khi thấy



bị đối xử như vậy.” Tả Phàm Nghĩa vừa cùng Lâm An Nhàn

đi

vào công ty vừa giải thích.

“không

có gì, cám ơn ý tốt của

anh, nhưng về sau mong

anh

đừng lo chuyện của tôi nữa, liên lụy đến thanh danh của

anh

tôi cũng rất áy náy.”

“Có gì đâu, thằng đàn ông

đã

ly hôn như tôi

thì

còn có gì phải sợ,



không

thấy phiền là được.”

Lâm An Nhàn

không

nói

nữa, đến tầng trệt

thì

chào tạm biệt rồi vào thang máy lên văn phòng.

Xem ra mình phải cố gắng hơn nữa

thì

mới làm cho Lâm An Nhàn có cảm tình với mình được, Tả Phàm Nghĩa cảm thấy qua hai lần biểu

hiện

vừa rồi, có lẽ mình

đã

khắc sâu ấn tượng trong lòng An Nhàn,

hiệntại chỉ cần chọn thời điểm



ấy yếu ớt nhất rồi dang tay ra giúp đỡ, khẳng định có thể đạt được tâm nguyện.