Editor: Mèo Mụp Ngủ NgàyLâm An Nhàn nghe Phó Minh Hạo
nói
như thế
thì
thật
sự
bất ngờ,
không
rõ
anh
ta lafm sao lại biết quan hệ của
cô
với Quý Văn Nghiêu trước cả Dương Quân bèn hỏi: “Làm sao
anh
biết?”
Phó Minh Hạo cực kì đắc ý: “Tôi
không
phải thằng ngốc, lăn lộn kiếm ăn ngoài xã hội đến từng tuổi này mà
không
nhìn ra chuyện mờ ám của
cô
và thằng đó sao? Nếu
không
thì
sao lúc nào Quý Văn Nghiêu cũng châm chọc
cô, nhắc
cô
khi
cô
vắng mặt? Hơn nữa lần ở nhà ăn cơm tôi uống hơi nhiều, các người nghĩ tôi say bất tỉnh nhân
sự, mặc tôi nằm
trên
giường mà vô tư ôm ôm ấp ấp, lần đó Quý Văn Nghiêu còn muốn đánh tôi, may mà tôi nhịn đau giãy dụa, bằng
không
cổ tay này chắc giờ
không
còn!”
thì
ra lần đó Phó Minh Hạo
không
say, mình đúng là
không
hề hiểu Phó Minh Hạo,
không
ngờ
anh
lại ta có thể chịu đựng như vậy.
“Thế nào, có phải thắc mắc vì sao tôi nhẫn nhịn mà
không
tố giác các người? An Nhàn, có khi nhẫn nhịn là
đang
chờ thời cơ trả thù tốt nhất, hiểu
không? Cuộc hôn nhân này nên kết thúc rồi,
cô
thấy căn hộ này thế nào, đây mới đích thực là nhà tôi, Khúc Duyệt chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Quý Văn Nghiêu muốn gài thêm bẫy mỹ nhân kế cho tôi, đáng tiếc, quân cờ
anh
ta sắp đặt lại
yêu
tôi
thật
lòng, chẳng những
không
làm theo kế hoạch của nó, mà còn hoàn toàn nghe lời tôi sắp xếp.”
Lâm An Nhàn
không
nói
lời nào, chỉ im lặng nghe Phó Minh Hạo thao thao bất tuyệt.
“Nghẹn họng rồi đúng
không? Nếu họ Quý chịu tốn nhiều công sức tiền của vào
trên
người
cô
như thế, mà tôi
không
sắp bẫy để gài nó vào tròng
thì
tôi có lỗi với nó quá rồi. Tôi
đã
không
muốn chung sống với
cô
từ lâu rồi,
cô
mà cũng được coi là đàn bà sao? Ngay cả nghĩa vụ cơ bản nhất của người vợ cũng
không
làm được, Tuyết Tinh còn hơn
cô
cả tram ngàn lần,
cô
ấy mới thưc
sự
là phụ nữ, biết hầu hạ đàn ông! Nhưng giá trị lợi dụng của
cô
cũng nhờ
cô
mà nhà chị tôi, mẹ tôi đều mua được nhà mua được xe,
anh
rể tôi
thì
lại trúng thầu mấy công trình. Nhưng điểm quan trọng nhất đó chính là, vì muốn tôi đồng ý ly hôn Quý Văn Nghiêu còn
không
tiếc cung kính dâng tám căn hộ cho tôi! Nhìn
đi, đều
đã
được công chứng! Lâm An Nhàn, nón xanh
cô
đội cho tôi
thật
có giá trị, cuộc sống sau này của tôi với Tuyết Tinh hoàn toàn
không
cần lo rồi, ha ha!...”
Lâm An Nhàn bình tĩnh nhìn Phó Minh Hạo
đang
cười gập cả người, thẳng đến khi
anh
ta cười đủ mới
nói: “hiện
tại có thể
đi
làm thủ tục ly hôn chưa?”
Phó Minh Hạo cười đến mức chảy cả nước mắt: “An Nhàn, biểu
hiện
của
cô
làm tôi thất vọng quá,
cônên khóc lóc nức nở mới đúng,
cô
đâu cần giả vờ bình tĩnh trước mặt tôi làm gì. Quý Văn Nghiêu tốn
một
số tiền khổng lồ để nhặt món đồ tôi chơi chán. Chưa bao giờ tôi sung sướиɠ như hôm nay!”
Sau đó cười thêm
một
trận, xong mới
nói: “đi
thôi, tôi
không
còn gì để
nói
hay nhìn mặt
cô
nữa,
đithẳng tới cục dân chính ly hôn nào.”
Hai người mang hôn thú đến cục dân chính, vì
không
có con cũng
không
có tài sản chung nên thủ tục làm rất nhanh.
không
lâu sau, khi bước ra khỏi cục dân chính,
thì
trên
tay mỗi người
một
tờ chứng nhận ly hôn, từ nay về sau chỉ là người xa lạ.
“Được rồi, sau này chúng ta đừng qua lại với nhau nữa, tôi
đi
trước đây.” Phó Minh Hạo khoái trá
nói.
Lâm An Nhàn liếc mắt nhìn Phó Minh Hạo
thật
sâu: “Đứa bé trong bụng Bạch Tuyết Tinh cũng gần năm tháng rồi nhỉ?”
Phó Minh Hạo
đang
vẫy tay gọi taxi, nghe những lời này lập tức rụt tay lại, mặt đầy vẻ khϊếp sợ nhìn Lâm An Nhàn: “cô
nói
gì?”
“Tôi
nói
gì
anh
rõ
nhất mà,
anh
nói
rất đúng,
thật
ra
không
ai ngốc cả, chỉ là tự mình biết mình
thì
tốt hơn, lòng tham quá lớn cũng
không
phải chuyện tốt!”
“Nhất định là Quý Văn Nghiêu lại cho người điều tra tôi phải
không?
cô
nhắn cho
anh
ta biết, nếu
anh
ta dám đυ.ng đến Tuyết Tinh
thì
tôi
sẽ
liều mạng với
anh
ta!” Phó Minh Hạo cho rằng Quý Văn Nghiêu
không
cam lòng giao
một
loạt căn hộ cho
anh
ta nên mới muốn dùng thủ đoạn,
hiện
tại Tuyết Tinh
đang
mang thai nên
anh
ta
không
thể để
cô
ấy có bất cứ sơ xuất nào được.
Lâm An Nhàn cười cười: “Tuyết Tinh của
anh
không
có việc gì, thôi,
không
nói
chuyện phiếm với
anhnữa, hy vọng
anh
nói
chuyện giữ lời, nhớ những lời
đã
nói
hôm nay, sau này chúng ta đừng qua lại với nhau nữa!”
Phó Minh Hạo hừ lạnh, cũng
không
muốn đứng đón xe chung với Lâm An Nhàn, nên quay lưng
đi
về hướng khác.
Lâm An Nhàn lắc đầu thở dài, mục đích của Phó Minh Hạo cũng chỉ vì bản thân
anh
ta, ngay cả mười sáu vạn đồng kia
anh
ta cũng
không
hề nhắc tới.
đang
định gọi taxi
thì
nghe có người gọi: “Lâm An Nhàn!”