Lâm An Nhàn càng bình tĩnh, Phó Minh Hạo càng cảm thấy thương tâm, khổ sở.
“Em muốn nói với anh chuyện gì?”
Lâm An Nhàn uống một ngụm đồ uống mới thong thả nói: “Chúng ta nói chuyện của anh trước đi.”
Phó Minh Hạo cúi đầu làm thinh, một lát sau mới ngẩng lên nhìn ngó xung quanh, hôm nay không phải ngày nghỉ trong quán cũng không đông khách, hắn cụp mắt thấp giọng nói: “Chuyện đó có liên quan tới Quý Văn Nghêu?”
Lâm An Nhàn giật mình, dò xét ý tứ trong lời nói của Phó Minh Hạo.
Phó Minh Hạo vẫn như trước nhìn chằm chằm vào cốc đồ uống trên bàn, hít một hơi thật sâu tiếp tục nói: “Nếu là quan hệ giữa em và Quý Văn Nghêu, thì anh biết rồi.”
Nửa ngày sau, Lâm An Nhàn mới lấy lại tinh thầnn, nhấn mạnh: “Anh biết rồi?”
Phó Minh Hạo nhìn thẳng vào mắt Lâm An Nhàn, vẻ mặt chua sót làm người ta cầm lòng không nổi.
“Ân, anh biết trước kia hai người từng có thời gian tìm hiểu. Sau này, dù đang quen với Dương Quân nhưng cậu ta vẫn chưa chết tâm với em, nên mới không tính toán chiếu cố nhà chúng ta nhiều như vậy. Mấy ngày nay hai người ở cùng nhau và giờ em muốn ly hôn với anh?”
Lâm An Nhàn nghẹn ngào không biết nói gì, lo lắng bấy lâu, chuẩn bị đủ mọi lí do thoái thác giờ phút này đều thành vô nghĩa.
“Làm sao anh biết?” Đây là điều Lâm An Nhàn muốn biết nhất.
“An Nhàn, anh không ngốc, Quý Văn Nghêu không thân không thích lại dốc lòng giúp nhà chúng ta đầu tư kiếm tiền. Mỗi lần ra ngoài tiếp khách hoặc đến nhà ăn cơm, không thấy em thái độ cậu ta liền khác. Chẳng những chủ động cho anh mượn mười vạn, còn tặng trang sức cho em, dù có tiền cũng không ai tiêu xài như vậy.”
Phó Minh Hạo thấy mình có chút kích động, ngừng lại một chút mới mở miệng nói tiếp: “Hôm Khúc Duyệt đến nhà, anh biết mình đã làm em tổn thương, nên dù mọi người nhốn nháo gặn hỏi thế nào anh cũng chỉ quan tâm đến phản ứng của em. Liên tiếp mấy ngày không thể liên lạc được với em, anh nghĩ là do Quý Văn Nghêu ngăn cản. Một số việc không biết nói thế nào nên anh luôn giấu trong lòng, dù thể chất em đặc thù có ở chung cũng không tiến triển gì, hơn nữa em luôn bài xích cùng cậu ta lui tới, nhưng anh vẫn lo sợ em sẽ rời khỏi anh.”
Nói tới đây, Phó Minh Hạo có chút nghẹn ngào: “Không gạt em, anh từng nghi ngờ và thử Dương Quân. Cô ấy vừa khóc vừa kể hết mọi chuyện, khuyên anh cố gắng giữ gìn hạnh phúc gia đình. Cô ấy cũng nói cô ấy và Quý Văn Nghêu chia tay không phải do em mà do Quý Văn Nghêu đề suất.”
Không đợi Lâm An Nhàn phản ứng, Phó Minh Hạo tiếp tục: “An Nhàn, Khúc Duyệt là nhân viên công ty anh. Đời sống vợ chồng chúng ta không bình thường, là đàn ông anh cũng có lúc khao khát, nhưng không nghĩ cô ta dám lợi dụng lúc anh say rượu, nhất thời hồ đồ mà bò lên. Anh biết, hiện tại nói thế nào cũng là biện minh, anh biết mình sai nên đã trích hai vạn phần trăm cổ phần bù đắp để cắt đứt, không phải hai ngàn như cô ấy nói, nhưng cô ấy không nghe!”
Lâm An Nhàn ngây dại nghe Phó Minh Hạo nói, hóa ra là Dương Quân.
Lúc này, Phó Minh Hạo nắm tay Lâm An Nhàn tha thiết khẩn cầu: “Anh biết mình không tốt, anh hỏi làm thế nào cô ấy mới buông tha, cô ấy nói muốn tất cả cổ phần. An Nhàn em nói anh phải làm thế nào, đó là mạng sống của anh, là công cụ để anh kiếm tiền mua nhà cho em, anh biết lợi nhuận kiếm được hôm nay là nhờ em nên Quý Văn Nghêu mới bằng lòng hỗ trợ, nên anh mới đưa mười vạn cho mẹ em.”
Mắt Lâm An Nhàn đỏ lên.
“Minh Hạo, quan hệ giữa em và Quý Văn Nghêu không đơn giãn như vậy? Em và anh ta......” Lâm An Nhàn nói không được nữa, vô luận lúc trước thế nào, sự thật xảy ra không có gì biện giải.
Phó Minh Hạo ngốc lăng nhìn Lâm An Nhàn, nước mắt lập tức rơi xuống, nhưng nhất quyết không buông tay Lâm An Nhàn.
Phó Minh Hạo có chút dại ra, nói: “Anh còn ôm ảo tưởng mà tới. An Nhàn, tuy anh sai nhưng với chuyện của em và Quý văn Nghêu không thể nói anh không có khúc mắc gì, nhưng anh vẫn muốn cùng em tiếp tục. Dương Quân nói đúng, chúng ta cưới nhau khi không có gì chỉ cần em không rời anh sẽ không bỏ. Anh tôn trọng lựa chọn của em, anh chúc em hạnh phúc, chỉ trách Phó Minh Hạo này không có năng lực.”
Lâm An Nhàn che miệng khóc nấc, nước mắt giàn giụa, mục đích hôm nay sẽ ngả bài chuẩn bị ly hôn Phó Minh Hạo, nhưng đối tương lai một mảnh mờ mịt, không nói đến áp lực từ gia đình, đồng nghiệp… Bản thân cô cũng không có tài sản riêng để tự lập.
Tưởng tượng mọi tình huống sau khi ly hôn, nhưng chưa một lần Lâm An Nhàn nghĩ đến việc sẽ sống cùng Quý Văn Nghêu. Không phải trong lòng cô luẩn quẩn, mà sự thật dù Quý Văn Nghêu có chấp nhận nhưng tương lai vẫn còn sự phản đối của Quý gia. Nay, Phó Minh Hạo suy nghĩ như vậy làm cô vừa cảm động vừa mắc cỡ.
“An Nhàn, em không cần bận tâm phản ứng của mọi người, vô luận thế nào anh cũng thừa nhận do anh nɠɵạı ŧìиɧ, đều là anh sai không liên quan đến em. Ba mẹ em cứ tìm anh tính sổ, em không cần lo lắng.”
Lâm An Nhàn biết mình không dễ dàng buông tha đoạn hôn nhân này. Một người lao động bình dân không có điều kiện gì như cô và Phó Minh Hạo từ chuyện này đều rút ra bài học cho mình, dù nguyên nhân hôm nay có thể trở thành mâu thuẫn sau này nhưng cô vẫn nguyện ý thử một lần khôi phục cuộc sống hôn nhân.
“Minh Hạo, cám ơn anh đã suy nghĩ cho em, không thể xác định tương lai chúng ta đi đến đâu nhưng em nguyện ý duy trì, sẽ không cô phụ tâm ý của anh.” Lâm An Nhàn ưng thuận hứa hẹn.
Phó Minh Hạo nặng nề gật đầu: “Được, chúng ta cùng nhau vượt qua. An Nhàn, tin tưởng anh, anh không cô phụ em!”
Sau khi thành khẩn bộc bạch tâm sự, hai người hàn huyên một lát, Lâm An Nhàn muốn trở về nói chuyện với Quý Văn Nghêu, Phó Minh Hạo cảm thấy có đạo lý dặn dò Lâm An Nhàn cẩn thận, an toàn là quan trọng nhất.
Lâm An Nhàn cảm thán Phó Minh Hạo quan tâm mình, mềm lòng gật đầu.
Trở lại nhà Quý Văn Nghêu, Lâm An Nhàn bắt đầu sắp xếp này nọ. Kỳ thật cũng không có gì, lúc đến cô không mang theo cái gì, mọi thứ đều là Quý Văn Nghêu mua, vì thế Lâm An Nhàn chỉ lấy một trăm đồng trong tủ đầu giường chuẩn bị ngày mai về Phó gia.
Quý Văn Nghêu thấp thỏm trở về, chưa kịp thay giày đã vội vàng chạy đi tìm Lâm An Nhàn, cuối cùng nhìn thấy cô đang nấu cơm trong bếp tâm mới thở phào nhẹ nhõm, từ sau lưng ôm hôn Lâm An Nhàn.
“Gặp hắn rồi? Một lát có thể ăn cơm vợ mình nấu rồi.”
Lâm An Nhàn đẩy Quý Văn Nghêu ra, nói: “Không phải anh đi tiếp khách sao, về sớm vậy? Anh ra ngoài trước đi, đồ ăn sắp xong rồi.”
Quý Văn Nghêu cười nói: “Anh là đang lo lắng cho em, anh đi tắm rồi giúp em dọn thức ăn.”
Sau khi làm cơm xong, Lâm An Nhàn cố ý lấy chai rượu.
“Còn có rượu nữa sao, có phải chúc mừng em khôi phục tự do?” Quý Văn Nghêu kinh hỉ nhìn một bàn thức ăn phong phú.
“Anh ăn cơm trước rồi uống.”
Quý Văn Nghêu nghe lời, thành thực ăn cơm, Lâm An Nhàn không uống, hắn cũng không uống.
Ăn được một nửa, Lâm An Nhàn nâng ly rượu mời Quý Văn Nghêu.
“Văn Nghêu, em kính anh một ly, cám ơn anh luôn chiếu cố em, dù trước kia xảy ra nhiều chuyện không thoải mái, nhưng anh cũng một lòng tốt với em.”
Lâm An Nhàn nói xong nâng ly định uống cạn, nhưng vừa đυ.ng môi đã bị Quý Văn Nghêu ngăn cản.
“Em khoang uống, em nói anh nghe có gì đó không đúng, có phải anh nên biết chuyện gì không?” Nét tươi cười trên mặt Quý Văn Nghêu đã phai nhạt rất nhiều.
Lâm An Nhàn không nghĩ Quý Văn Nghêu sâu sắc như thế, nhanh như vậy đã nhìn ra sự khác thường, lấy hết dũng khí nói: “Ngày mai em sẽ về.”
“Về đâu?”
“Phó gia.”
Quý Văn Nghêu bất động thần sắc hỏi: “Hôm nay em nói gì với Phó Minh Hạo, có nói chuyện chúng ta không?”
Lâm An Nhàn gật đầu: “Có, tất cả mọi chuyện đều nói.”
“Kết quả em vẫn muốn tiếp tục, hắn có biết em đã là người của anh!”
Ngữ điệu Quý Văn Nghêu càng ngày càng cao, Lâm An Nhàn cố gắng bình tĩnh: “Biết, nhưng chúng ta quyết định tha thứ, cùng nhau lần nữa bắt đầu.”
“Anh không cần em cám ơn, anh không phí tâm tư để bắc cầu hòa giải cho người khác. Lâm An Nhàn, em đúng là người đánh bao nhiêu lần cũng không tỉnh ra được!”
Quý Văn Nghêu tức giận hất ly rượu trên bàn, đứng dậy bỏ đi.
Một lát sau, “phanh” Lâm An Nhàn nghe tiếng cửa bị thô bạo đóng lại, biết Quý Văn Nghêu ra ngoài.
Sau khi dọn dẹp bàn ăn, Lâm An Nhàn trở về phòng ngủ.
Nằm trên giường, Lâm An Nhàn loạn nghĩ, cô biết Quý Văn Nghêu thương tâm nhưng lòng mình cũng không thoải mái, dù sao mình và Phó Minh Hạo cũng là vợ chồng, vả lại mình không còn là cô nữ sinh mơ mộng tương lai màu hồng.
Mười hai giờ khuya, Lâm An Nhàn vẫn nằm trằn trọc không ngủ được.
Cửa phòng đột nhiên mở toan, chờ thích ứng với ánh sáng trong phòng, Lâm An Nhàn mới ngồi dậy nhìn thấy Quý Văn Nghêu đứng trước cửa.
Lâm An Nhàn không biết hắn muốn làm gì, cũng không muốn cùng hắn lại phát sinh quan hệ.
Quý Văn Nghêu đi tới, ngồi bên giường hỏi: “Em thật sự quyết tâm?”
“Ân.”
Quý Văn Nghêu nhẹ giọng nói: “An Nhàn, em có từng nghĩ đến cảm thụ của anh, em không có một chút cảm tình nào với anh sao?”
“Cũng đã từng nghĩ nhưng em không thể rời bỏ Minh Hạo, tuy thua thiệt anh nhưng điều kiện của anh tốt hơn Minh Hạo rất nhiều, rồi anh sẽ tìm được cô gái khác tốt hơn em.”
“Đừng nói nữa, nói đi nói lại căn bản em không yêu anh! Có tiền là sai sao? Là mồ hơi xương máu anh vất vả liều mạng kiếm được, em lại đồng tình với Phó Minh Hạo không bản sự, không quyết đoán? Anh lo lắng cho em mọi thứ, đổi lại mỗi lần em đều không quan tâm anh!” Quý Văn Nghêu táo bạo nói.
Lâm An Nhàn cho rằng Quý Văn Nghêu nói không có đạo lý, nghĩ hắn không cam lòng những gì đã làm cho cô, vì thế cũng không phản bác.
“An Nhàn, em nghĩ kỹ lại được không, sau một tuần nếu em vẫn không thay đổi anh nhất định sẽ không dây dưa nữa, được không?” Quý Văn Nghêu đưa ra điều kiện.
Lâm An Nhàn thở dài lắc đầu không đáp ứng.
Quý Văn Nghêu hô hấp có chút trầm trọng.
“Ba ngày! Ba ngày, được không? An Nhàn, xin em chỉ ba ngày thôi, bằng không anh không chịu nổi, em không thể nói đi là đi!” Quý Văn Nghêu nhún nhường cầu xin.
Thấy hắn van nài như thế, Lâm An Nhàn mềm lòng đồng ý.
“Được rồi, ba ngày cũng không thể thay đổi cái gì, tội gì anh phải...” Cơ mặt Quý Văn Nghêu cuối cùng cũng hơi chút giản ra: “Anh biết, coi như cho anh thời gian thích ứng đi.”
Lâm An Nhàn không lời nào để nói, bắt đầu sợ hãi Quý Văn Nghêu có tâm tư khác.
“Em không cần lo lắng, em không muốn anh qua phòng khác ngủ.” Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm An Nhàn nhẹ nhàng thở ra, nghĩ ngày mai điện thoại nói Phó Minh Hạo ba ngày sau cô mới về.
Quý Văn Nghêu đứng ngoài cửa, trong mắt tất cả đều là hận ý, không nghĩ Phó Minh Hạo có bổn sự làm Lâm An Nhàn hồi tâm chuyển ý, nhưng mình quyết không để Lâm An Nhàn trở về!