Khúc Duyệt náo loạn Phó gia gà bay chó sủa, trước khi đi còn tuyên bố sẽ không để yên chuyện này, lần sau quyết không khinh địch buông tha Phó Minh Hạo.
Khúc Duyệt vừa ly khai, Phó gia bắt đầu nhốn nháo gạn hỏi Phó Minh Hạo đầu đuôi sự việc.
“Minh Hạo, chị hai biết cậu không phải người như vậy, rốt cuộc chuyện này là sao?” Phó Lệ Na không tin em trai mình lại nɠɵạı ŧìиɧ.
Nhưng hỏi thế nào Phó Minh Hạo cũng làm thinh, cuối cùng không muốn bị hỏi nữa mới đứng lên nói: “Chuyện của em không cần mọi người quan tâm, em chỉ muốn nói rõ với An Nhàn.”
An Nhàn không ở đây, chắc tức giận quá nên vào phòng rồi, Phó Minh Hạo đứng dậy hướng phòng mình định đi vào.
“An Nhàn đi với Văn Nghêu rồi.” Hồ Tân Thành ở bên cạnh nói.
“Đi cùng Văn Nghêu?” Phó Lệ Giai không rõ.
Hồ Tân Thành nhún nhún vai nói: “Sao anh biết, lúc mọi người náo loạn, anh thấy Văn Nghêu kéo An Nhàn đi ra ngoài.”
Mọi người có chút hồ đồ, Quý Văn Nghêu kéo Lâm An Nhàn đi đâu?
“Thôi, đừng nghĩ chuyện vô dụng này nữa, An Nhàn có Văn Nghêu chiếu cố cũng tốt, nên ưu tiên xử lý chuyện Minh Hạo. Minh Hạo mau nói cậu cùng cô Khúc có quan hệ gì, lời cô ta nói có thật không?”
Phó Minh Hạo biết Quý Văn Nghêu chăm sóc Lâm An Nhàn cũng an tâm không ít, nghe Phó Lệ Na hỏi vẫn nói: “Em thật từng có quan hệ với cô ấy, bất quá lời cô ta nói đều không đúng, em có nỗi khổ riêng mọi người đừng hỏi nữa.”
Phó Minh Hạo tóm gọn một câu rồi quay lưng về phòng, mặc mọi người ngồi lại trầm mặc suy diễn.
Vương Thu Dung càng nghĩ càng nuốt không trôi, lên tiếng: “Nhất định Minh Hạo có chuyện khó xử mới có cớ sự hôm nay, không chừng là bị tính kế, vẫn là khuyên An Nhàn bỏ qua.”
Mọi người nghe xong đều tán thành, ngồi một lúc đều lục tục ai về nhà náy.
Trên đường về nhà, Hồ Tân Thành oán giận: “Vốn tưởng tốt lành ăn bữa cơm, lại bị cậu ba nhà em quấy nhiễu, còn nhiều chuyện chưa kịp thương lượng với Văn Nghêu.”
“Sao lại đổ mọi chuyện lên người Minh Hạo, nó cũng đâu muốn cô gái kia tìm tới nhà.”
“Em lại bao che, nếu cậu ba ở bên ngoài không thả mồi thì đâu có mở đường dẫn mèo về nhà? Khổ tâm? loại chuyện này nam nhân khổ cái gì? Thân bất do kỷ? Ăn vụn phải biết chìu mép, còn không trả tiền, muốn bao nhiêu sòng phẳng là xong, tội gì mè nheo! Bất quá, Văn Nghêu đối với em dâu thật tốt.” Hồ Tân Thành không chấp nhận lý do thoái thác của Phó Minh Hạo.
Phó Lệ Giai hừ một tiếng.
“Anh nghĩ ai cũng có bản lĩnh, Minh Hạo đâu phải tiểu kim khố, muốn dưỡng bao nhiều thì dưỡng!”
Hồ Tân Thành đình chỉ: “Được rồi, sau này có chuyện gì nhà em tự giải quyết, anh mặc kệ không được sao?”
Phó Lệ Giai quay đầu không muốn tiếp tục nói chuyện cùng Hồ Tân Thành.
Vương Thu Dung điện thoại cho Quý Văn Nghêu hỏi thăm Lâm An Nhàn có ở cùng hắn hay không, sau ngỏ ý muốn hắn khuyên Lâm An Nhàn trở về.
“Dì Hai, chị dâu hiện tại đang ở chỗ cháu, lúc đó lộn xộn thấy chị dâu có vẻ chật vật nên khuyên chị đi ra ngoài, mới ngủ được một lát, ngày mai cháu lại khuyên chị ấy.” Quý Văn Nghêu đứng trong bếp không yên lòng ứng phó Vương Thu Dung.
“Như vậy a, hôm nay đã làm cháu chê cười.”
Quý Văn Nghêu cười nói: “Dì đừng khách khí, Minh Hạo dù không đúng nhưng nam nhân nào mà không lầm đường, chỉ cần thành thật hối cải là được.”
Lời này nói thật đúng ý trong lòng Vương Thu Dung, tuy con mình không đúng nhưng cũng không phải chuyện lớn không thể tha thứ, chỉ cần nó xin lỗi một tiếng.
“Ai, vẫn là Văn Nghêu hiểu lí lẽ, con dâu dì suy nghĩ được một nửa như cháu thì tốt biết mấy, chỉ sợ với tính cách của nó thì không dễ bỏ qua!!”
“Dì yên tâm giao chị ấy cho cháu.” Quý Văn Nghêu nhếch miệng đắc ý cười.
Vương Thu Dung nhiều lần cảm ơn Quý Văn Nghêu mới ngắt điện thoại.
Quý Văn Nghêu buông di động, múc cháo vào bát, vừa quay đầu đã thấy Lâm An Nhàn đứng ở cửa.
“Tỉnh ngủ rồi sao, vừa lúc cháo còn nóng mau ăn thôi.”
Lâm An Nhàn không nhúc nhích, mặt không chút thay đổi nhìn Quý Văn Nghêu: “Theo lời anh, nam nhân tùy tiện tìm nữ nhân chỉ cần xin lỗi một câu thì xong?”
Quý Văn Nghêu không được tự nhiên đi tới: “Là anh nói cho Phó gia nghe, anh đặc biệt chán ghét mấy chuyện mèo mỡ này, căm thù đến tận xương tuỷ.”
“Tôi không ăn, tôi muốn về, anh cũng nói vậy có lẽ tôi nên cân nhắc lại.” Lâm An Nhàn xoay người muốn đi.
Quý Văn Nghêu lập tức giữ chặt Lâm An Nhàn: “Ai… Anh nào có khả năng vì Phó Minh Hạo biện hộ, đều là hống bọn họ. Em ngoan ngoãn ăn đi, anh sẽ không để em quay về chịu họ khi dễ.”
Lâm An Nhàn cũng chỉ làm bộ, làm sao muốn về, bất quá nghe lời Quý Văn Nghêu nên có chút sinh khí thôi.
Quý Văn Nghêu nhún nhường dỗ dành cũng thả cho An Nhàn bậc thang, sau khi ăn mấy muỗng, ngẩng đầu lên hỏi: “Sao anh không ăn?”
“Anh không đói, em ăn đi. An Nhàn, em nên nghĩ kỹ xem Phó Minh Hạo có đáng để em nhẫn nhịn nhiều như vậy, không bằng nhân cơ hội này ly hôn đi!” Quý Văn Nghêu tận dụng cơ hội khuyên nhủ Lâm An Nhàn.
Lâm An Nhàn không đáp lời, vùi đầu ăn.
Quý Văn Nghêu thấy thế liền quyết định: “Anh đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, anh không để em về Phó gia, Phó Minh Hạo nhất định sẽ đến công ty tìm em.”
Lâm An Nhàn tạm thời không muốn gặp Phó Minh Hạo, nhưng xin nghỉ phép vài ngày cũng không phải dễ, nghĩ nghĩ vẫn là nhờ Tôn Bằng nói một tiếng với chú của cậu ta.
Ăn xong, Lâm An Nhàn tìm một vòng, lại xoay người hỏi Quý Văn Nghêu: “Di động của tôi đâu?”
“Làm gì?”
“Còn làm gì, đương nhiên là điện thoại.”
“Điện thoại cho ai, dùng của anh đi.” Quý Văn Nghêu đưa di động của mình cho An Nhàn.
Lâm An Nhàn không kiên nhẫn nhíu mi: “Tôi không nhớ số, tôi phải điện thoại nhờ đồng sự xin nghỉ phép.”
“Chờ một chút anh đi lấy cho em.” Quý Văn Nghêu như cơn gió cuốn vào thư phòng lấy di động đưa Lâm An Nhàn.
Lâm An Nhàn ngồi trên sô pha điện thoại cho Tôn Bằng. Tôn Bằng không hỏi nguyên nhân đã nhanh chóng đáp ứng, còn dặn Lâm An Nhàn cứ an tâm sắp xếp việc nhà.
“Không nghĩ tiểu tử này có chỗ hữu dụng. An Nhàn, em là người mềm lòng dễ thỏa hiệp trước lời ngon tiếng ngọt của Phó Minh Hạo, tốt nhất vẫn nên đưa di động cho anh giữ.”
Lâm An Nhàn không để ý Quý Văn Nghêu, nhưng chịu không nổi hắn lải nhải bên tai, vì thế cầm di động ném qua.
“Cho anh, cho anh, giống như đang niệm kinh, phiền quá đi!”
Quý Văn Nghêu hớn hở cầm di động cất vào thư phòng, sau đó trở ra ôm Lâm An Nhàn nói: “Đừng trách anh lải nhải, đều vì tốt cho em. Về sau có anh chống lưng, bị ai khi dễ em cứ phản kích, không cần nhịn, có nghe không?”
Ai có thể che chở mình cả đời, đến lúc bị thương không phải bản thân mình sao!
Lâm An Nhàn không để những lời Quý Văn Nghêu nói trong lòng.
Mấy ngày nay, Phó Minh Hạo mãi vẫn điện thoại cho Lâm An Nhàn không được, cuối cùng đành liên lạc thăm dò Quý Văn Nghêu.
“Anh họ, việc đó xử lý thế nào rồi.” Giọng nói Quý Văn Nghêu lộ chút quan tâm.
“Ai… Cũng không thế nào, Khúc Duyệt không đến nữa. Văn Nghêu, nghe nói An Nhàn đang ở chỗ cậu, cô ấy tắt di động tôi không liên lạc được, cậu có thể giúp tôi gặp cô ấy được không?”
Quý Văn Nghêu khó xử: “Anh họ, không phải tôi không giúp anh, mấy ngày nay chị dâu vẫn không ngừng khóc, ném hỏng cả di động. Như vậy đi, anh cho chị ấy chút thời gian bình tĩnh, hiện tại làm căng sợ chị dâu ngay cả chỗ tôi cũng bỏ đi, vạn nhất trở về nhà mẹ đẻ sẽ nháo lớn?”
Phó Minh Hạo cũng sợ bức Lâm An Nhàn nóng nảy làm Lâm gia biết chuyện, đành phó thác Quý Văn Nghêu.
Quý Văn Nghêu buông điện thoại nhìn đồng hồ, giao công việc cho thư ký, liền đi đón An Nhàn.
Buổi chiều đã hẹn dẫn An Nhàn đi sắm đồ, sống hai người không giống sống một mình đơn giản qua loa, dùng gì đó cũng nhiều, đã mua hai lần vẫn thấy thiếu, tranh thủ hôm nay mua cho xong.
Lâm An Nhàn đứng chờ Quý Văn Nghêu, lòng thầm oán: Quý Văn Nghêu nhiều chuyện, cả ngày đòi dạo phố mua này mua kia, không biết trước kia thế nào, mới ở vài ngày đã thấy đáng ghét.
***
Quý Văn Nghêu đưa Lâm An Nhàn đến trung tâm thương mại mua đồ gia dụng, trang sức bài trí xong, còn muốn đi siêu thị mua thức ăn.
“Không đi nữa đâu, mệt chết đi được, trời nóng như vậy anh đừng ép nữa, muốn mua ngày mai lại mua.” Lâm An Nhàn hư thoát một thân mồ hôi.
Quý Văn Nghêu thân thủ sờ trán Lâm An Nhàn, cười nói: “Thật nhiều mồ hôi, vậy chúng ta về nhà.”
Lái xe về nhà, Lâm An Nhàn liền chạy vào phòng tắm.
Quý Văn Nghêu tranh thủ vào thư phòng xử lý công việc, chợt nghe tiếng nhạc ngắn ngủi réo rắt vang lên.
Ngẩng đầu thấy là di động Lâm An Nhàn, nhìn màn hình nguyên lai là Phó Minh Hạo nhắn tin, còn có mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Tên lì lợm này, lúc sáng đã nói mà vẫn không từ bỏ ý định.
trong tin nhắn, Phó Minh Hạo thành khẩn nhận sai, hẹn An Nhàn gặp mặt, còn nói sẽ chờ đến khi An Nhàn đến mới thôi.
Vậy cứ chờ đi! Quý Văn Nghêu xóa tin nhắn, ngồi trên ghế vuốt cằm cười xấu xa.
Cao hứng đứng lên chuẩn bị đi tắm.
Quý Văn Nghêu mỉm cười ra thư phòng.
Tắm xong, ôm vợ yêu!