Lâm An Nhàn cực kỳ bình tĩnh nhìn hai người đối diện, có lẽ vì bản thân đã làm chuyện có lỗi với Phó Minh Hạo, nên tư cách nổi giận cũng chẳng còn.
Nhìn từ xa, có vẻ Phó Minh Hạo cực lực giẫy thoát khỏi sự đeo bám của cô gái kia, không biết hai người nói gì, cuối cùng Phó Minh Hạo vô lực cúi đầu đứng im mặc cô ta ôm chặt thắt lưng, kiễng chân hôn lên mặt hắn.
Quý Văn Nghêu ngồi im lặng, dò xét biểu tình trên mặt Lâm An Nhàn.
Cô gái nũng nịu tựa người vào ngực Phó Minh Hạo thầm thì nói chuyện, thẳng đến khi Phó Minh Hạo đẩy ra, cô ta mới không tình nguyện lên xe lái đi.
“An Nhàn, em không sao chứ?” Nhìn Phó Minh Hạo đi vào tiểu khu, Quý Văn Nghêu dò hỏi.
“Có thể có chuyện gì chứ, như vậy không phải rất công bằng sao?” Lâm An Nhàn nói xong, thản nhiên xuống xe đi vào tiểu khu.
Quý Văn Nghêu âm hiểm cười, quay đầu xe…
Lâm An Nhàn vào nhà, không thấy Phó Minh Hạo trong phòng, phỏng chừng đang ở trong toilet.
Phó Minh Hạo đúng lúc đi vào thấy Lâm An Nhàn đã thay xong quần áo đứng trong phòng, chột dạ sửng sốt: “Em về lúc nào vậy, anh không nghe thấy tiếng động gì cả?”
“Vừa về, hôm nay anh về sớm a?”
“Hôm nay không có việc gì nên về sớm.” Phó Minh Hạo nói xong nằm trên giường nghịch di động.
Sau khi rửa mặt, Lâm An Nhàn cũng lên giường nằm, Phó Minh Hạo cầm di động đưa lưng về phía cô.
Động tác này của Phó Minh Hạo vô tình để Lâm An Nhàn thấy rõ nội dung trên điện thoại.
Hẳn là nói chuyện cùng cô gái kia, Lâm An Nhàn xoay người cười khổ: Đúng là đồng sàng dị mộng.
Từ ngày đó, Lâm An Nhàn thấp thỏm chờ đợi Phó Minh Hạo sẽ chủ động. Vài ngày bình lặng trôi qua, Phó Minh Hạo vẫn không có cử động gì. Bản thân mình chưa một lần thẳng thắn sao có thể đòi hỏi người khác thành thật.
Tuy biết Phó Minh Hạo giấu giếm, nhưng lại không chịu nổi nhìn hắn mỗi ngày thất hồn lạc phách, thật muốn ba mặt một lời nháo loạn.
Cuối tuần, nghe Phó Lệ Giai thông báo sẽ mời Quý Văn Nghêu về nhà ăn cơm, Lâm An Nhàn có chút kỳ quái. Chị em Phó gia chỉ có Phó Lệ Na luôn muốn dựa hơi Quý Văn Nghêu phát tài. Phó Lệ Giai tuy yêu tiền nhưng chưa cầu Quý Văn Nghêu làm gì, sao giờ cũng bắt đầu mời khách!!
Tuy tò mò nhưng biết có hỏi, người khác cũng không nguyện nói, đành chờ Phó Minh Hạo về hỏi.
“Em không biết chuyện này sao? Chồng chị Lệ Giai không đồng ý mua xe nhưng có đại sự nhờ Văn Nghêu. Mời cậu ta tới nhà ăn cơm chỉ là hình thức, chủ yếu là muốn biếu ít tiền trà nước, chắc khoảng mấy chục vạn.” Phó Minh Hạo qua loa giải thích.
Quý Văn Nghêu thật giúp vợ chồng Phó Lệ Giai đại ân. Trước kia, từng nghe Phó Lệ Giai nói qua, vật liệu xây dựng còn mới nên phí dụng thấp, tuổi thọ máy móc đã hơn mười năm cũng bắt đầu biến chất, phí sửa chữa và bảo dưỡng càng lúc càng cao, để lâu sẽ không thu được lợi nhuận gì.
“Quý Văn Nghêu chỉ lấy tiền trà nước, không có yêu cầu gì khác?” Lâm An Nhàn lại hỏi.
Đã rất lâu, Phó Minh Hạo mới hiếm hoi nặn ra được một nụ cười: “Em đừng đa nghi, thủ tục đều làm tốt? Về sau đừng bàn luận chuyện về Văn Nghêu nữa, dặn nhiều lần em vẫn không thông.”
Hai giờ chiều thứ sáu, Quý Văn Nghêu vừa đến, vợ chồng Phó Lệ Giai đã niềm nở chạy ra tiếp đón, mời vào phòng khách trò chuyện. Phó Lệ Na cũng đến giúp đỡ nấu nướng.
Vương Thu Dung ở cửa hàng vẫn chưa về. Phó Nham biết hôm nay được uống thỏa thích nên cũng không ra ngoài. Lâm An Nhàn cùng mọi người tiếp đón Quý Văn Nghêu xong trở về phòng, còn Phó Minh Hạo lăng xăng giúp Phó Lệ Na làm bếp.
Lâm An Nhàn nghĩ Quý Văn Nghêu đã nói kết quả điều tra về mình cho Phó gia biết, nếu không sao mẹ con Phó gia luôn nhìn mình không thuận mắt, lại không giống bình thường hở một chút là quở trách.
Lúc dọn cơm, Phó Lệ Giai đi mời Vương Thu Dung về tham gia, chờ mọi người ngồi vào bàn bữa tiệc náo nhiệt bắt đầu.
“Văn Nghêu, tôi sợ mãi uống rượu lát lại say nên vào thẳng chủ đề luôn, đấu thầu lần này nhờ phúc của cậu.” Chồng Phó Lệ Giai, Hồ Tân Thành đẩy chiếc phong bì đến trước mặt Quý Văn Nghêu.
Quý Văn Nghêu không khách khí, cười nhận.
“Anh cả không cần khách khí, đã là người một nhà thì phải quan tâm nhau. Đúng rồi, bên khu quy hoạch có một số công trình muốn tiêu thụ nội bộ, anh nghe ngóng một chút.”
Hồ Tân Thành lập tức tỉnh táo: “Có chuyện này sao, có thể bán bao nhiêu?”
“Không theo giá thị trường nên khoảng 80 đến 20 vạn, em đã nhờ người quen đặt mua mười sáu căn, anh giúp đỡ lưu ý là được.” Quý Văn Nghêu nhấp ngụm rượu thuận miệng tiết lộ tin tức.
Đừng nói Phó Lệ Na đỏ mắt, ngay cả Phó Lệ Giai và Vương Thu Dung cũng động tâm, Phó Nham buông chén rượu ngây ngẩn.
Thật tiện nghi, nhà mình hay cũng mua a!
Trừ bỏ Lâm An Nhàn, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn thử, nhưng có lẽ là ngại nhờ vả Quý Văn Nghêu nhiều lần nên không một ai hé miệng.
Quý Văn Nghêu ăn hai miếng mới phát hiện không khí khác thường, ánh mắt vòng vo chuyển, cười nói: “Cháu mua đều có mục đích, không thể nhường lại cho người khác được.”
Mọi người nhất thời tiết khí, không còn tâm tư ăn cơm, tiện nghi trước mắt lại nuốt không trôi tâm tình sao tốt được.
Bất quá Quý Văn Nghêu lại nói: “Mọi người thành tâm như vậy, cháu có thể nói bằng hữu một tiếng, nhưng cố lắm một nhà cũng chỉ được một.”
Không khí náo nhiệt trên bàn ăn lại tăng vọt.
“Văn Nghêu, cháu chính là đại ân nhân của Phó gia.” Vương Thu Dung kích động rơi nước mắt.
Có tiết kiệm nhiều tiền tài cũng không bằng tích đức gặp được đại cứu tinh.
Quý Văn Nghêu khách sáo vài câu, liếc nhìn Lâm An Nhàn, phát hiện ánh mắt cô đầy hoài nghi, vui vẻ cười cười nói chuyện cùng những người khác.
Đột nhiên, bên ngoài có người gõ cửa, Lâm An Nhàn đứng lên nói: “Mọi người ăn đi ạ, con ra ngoài xem ai đến.”
Lâm An Nhàn đi ra nhìn qua mắt cáo trên cửa, lập tức lắp bắp kinh hãi.
Cô gái kia sao lại đến đây!...
Lâm An Nhàn ngập ngừng không muốn mở cửa. Người bên ngoài mãi không thấy ai lên tiếng càng không ngừng nhấn chuông inh ỏi. Sợ đánh động mọi người bên trong, Lâm An Nhàn đành mở cửa.
Không nghĩ chủ nhà hỏi cũng không hỏi, liền mở cửa, tay người bên ngoài đang giơ lên giữa chừng ngẩn ngơ…
“Cô tìm ai?” Lâm An Nhàn ra vẻ trấn tĩnh hỏi.
“Tôi tìm Minh Hạo.” Cô gái trả lời đúng lý hợp tình.
“Minh Hạo không có ở nhà, cô thử điện thoại cho anh ấy, hiện tại nhà đang có khách không tiện tiếp đãi.”
Cô gái nở nụ cười: “Tôi là Khúc Duyệt, đồng sự của Minh Hạo, cô là vợ anh ấy?”
Lâm An Nhàn không muốn tiếp tục dây dưa, gật đầu lấy lễ xoay người định đóng cửa, lại bị Khúc Duyệt ngăn cản: “Thái độ của cô thế này là sao, tôi biết hôm nay Minh Hạo ở nhà nên mới tới.”
“Tôi nói Minh Hạo không ở nhà, cô sao lại nhiều lời như vậy chứ.”
“Hừ, cô bất lịch sự như vậy tôi cũng không khách khí.”
Dứt lời, Khúc Duyệt hướng trong nhà hô hoán: “Phó Minh Hạo, tôi biết anh trốn bên trong, là nam nhân thì mau lăn ra đây đừng để vợ thay người lộ diện!”
Khúc Duyệt vừa la, hàng xòm xung quanh nghe ồn ào cũng mở cửa xem náo nhiệt.
Lâm An Nhàn không ngờ cô gái này lớn mật như vậy.
Lập tức thấy Phó Minh Hạo chật vật chạy ra kéo cô gái kia vào nhà, sau đó đóng cửa lại.
Mọi người trong nhà cũng lục tục đi ra.
“Minh Hạo, ai vậy?” Vương Thu Dung hỏi con trai.
Phó Minh Hạo cau mày, nhếch môi, không nói lời nào.
Khúc Duyệt không nhẫn nại, lớn tiếng nói: “Tôi là đồng sự của Minh Hạo, con trai bà dụ dỗ tôi xong nghĩ muốn chùi mép, tôi đến đây làm cho ra lẽ.”
Nhìn Phó Minh Hạo từ nhỏ đến lớn, Phó gia nghe xong đều không thể tin hắn lại nɠɵạı ŧìиɧ.
Nhưng Phó Minh Hạo im lặng không phủ nhận, cũng khẳng định tám phần sự thật, theo bản năng nhìn về phía Lâm An Nhàn.
Lâm An Nhàn bình tĩnh nói với Khúc Duyệt: “Đó là chuyện hai ngươi tự giải quyết, tất yếu nháo về nhà.”
Khúc Duyệt cười lạnh: “Có thể giải quyết không cần tôi phải nhọc công mò đến đây. Nói cho rõ ràng, lúc trước ngon ngọt dụ dỗ tôi lên giường, hiện tại lấy cớ tiền đều trong tay cô nên không đáp ứng điều kiện của tôi, tôi không tìm đến đây được sao?”