Dương Quân cười lạnh: “Sao
không
phủ nhận? Chị dâu, tôi
thật
không
nghĩ chị có gan làm loại chuyện này, chị
không
thấy có lỗi với
anh
họ, có lỗi với tôi sao? Tôi tin tưởng chị như thế, kể hết thống khổ của tôi cho chị nghe, kết quả chị hồi báo tôi thế này!”
Lâm An Nhàn cúi đầu, ngập ngừng
nói: “Thực xin lỗi, tôi cũng
không
muốn.” Sau đó im lặng, cam chịu chờ Dương Quân mắng.
Nhưng đợi nửa ngày cũng
không
nghe Dương Quân lên tiếng, Lâm An Nhàn chậm rãi ngẩng đầu thấy vẻ mặt Dương Quân chua sót, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
“Dương Quân, tôi… tôi
không
cố ý thương tổn
cô, dù
hiện
tại viện lý do gì
thì
thực tế tôi đều sai,
cômuốn trút giận thế nào đều được.”
Nước mắt Dương Quân liên tiếp rơi xuống như mưa, cổ họng nghẹn ngào: “Chị dâu, tuy tôi vừa giận vừa hận chị, nhưng cũng biết chị cũng biết chị cũng
không
muốn, tôi biết Văn Nghiêu chủ động quấn quít lấy chị,
anh
ấy kể với tôi hết rồi.”
Cái gì! Quý Văn Nghiêu
nói
hết mọi chuyện với Dương Quân,
anh
ta
không
nghĩ đến cảm nhận của mình sao, may mà Dương Quân
không
làm lớn chuyện, nếu đổi người khác chắc
đã
làm ầm ĩ rối tung cả lên!
“Chị dâu, tôi cũng
không
thể nuốt trôi cơn giận này nên mới đến trút lên đầu chị, nhưng dù làm thế nào
thì
Quý Văn Nghiêu cũng
không
thích tôi, tôi chỉ trách bản thân tôi
không
có năng lực, nên mới làm Văn Nghiêu chán ghét. Nhưng tôi
không
thể để
anh
họ cùng chịu tội, chị hãy nghĩ cho
anh
họ, đừng bao giờ vứt bỏ
anh
ấy! Nếu ba mẹ tôi và dì Hai biết
sẽ
không
tránh khỏi thương tâm, tôi thà gánh vác hết trách nhiệm lên người tôi,
nói
rằng Quý Văn Nghiêu
không
thích tính cách của tôi, dù bản thân tôi mất mặt cũng
không
sao, nhưng tôi
không
muốn cả hai gia đình phải rối tung lên, nay tôi
không
mong gì cả, chỉ mong mọi chuyện được bình yên, chị dâu, chị nghĩ lại giúp nhé.”
Lâm An Nhàn
không
ngờ Dương Quân lại suy tính như thế, càng cảm thấy mình thực có lỗi.
Dương Quân than thở khóc lóc, cuối cùng
nói: “Tôi biết chị cũng khó xử,
không
có người phụ nữ nào
không
động tâm với Văn Nghiêu, nhưng lời
nói
của đàn ông có bao nhiêu phần đáng tin? Chị cũng từng
nói, loại đàn ông như Quý Văn Nghiêu chuyện trêu hoa ghẹo cỏ là chuyện hằng ngày. Tôi cũng nghĩ như thế,
hiện
tại
anh
ấy thích chị, nhưng ai biết tương lai thế nào? Có thể bây giwof
anh
ấy hứa cưới chị nhưng ai dám đảm bảo câu
anh
ấy
nói
là
thật
lòng. Chị ngẫm lại
đi, với gia cảnh như thế của Quý Văn Nghiêu, cả nhà bọn họ chỉ có
một
đứa con trai, tương lai tươi sáng như thế, an hem cha mẹ ở quê nhà đều dựa vào
anh
ta, cho dù
anh
ấy thực lòng muốn cưới chị nhưng gia đình
anh
ấy sao có thể đồng ý, rồi
sẽ
rối tung lên. Nhiều chuyện như thế dù thương nhua mấy rồi cũng
sẽ
dần phai nhạt. Chị dâu, chị nên yên ổn sống với
anh
họ
đi, chuyện này tôi
sẽ
giữ bí mật giúp chị, nhất định
sẽ
không
nói
cho người thứ hai biết, chị thấy có được
không?"
thật
ra, những điều Dương Quân
nói, Lâm An Nhàn đều
đã
nghĩ đến. Duy độc việc Quý Văn Nghiêu hứa hẹn cưới
cô, những khó khăn sắp xảy đến
cô
vẫn chưa nghĩ đến dù mơ hồ cảm thấy
không
ổn.
Dương Quân
nói
rất đúng,
một
người đàn ông đầy khả năng như Quý Văn Nghiêu, đừng
nói
người nhà
anh
ấy
sẽ
không
đồng ý cưới mình, cho dù đồng ý
thì
đã
sao, chẳng phải
cô
sẽ
càng bị khinh bỉ hơn lúc ở nhà họ Phó sao? Đoạn tình cảm
hiện
tại giữa mình và Quý Văn Nghiêu có thể làm cho
cô
không
bao giờ dám ngẩng mặt nhìn ai ở nhà họ Quý, đến lúc đó Quý gia cũng
sẽ
cho rằng là mình
không
đứng đắn dụ dỗ Quý Văn Nghiêu,
không
biết phải bị bao nhiêu xem thường cùng dè bĩu nữa đây.
Lúc này, Dương Quân đứng lên
nói: “Tôi
không
thể ở đây lâu, nếu dì Hai thấy tôi khóc thế này tôi cũng
không
thể giải thích. Chị dâu,
anh
họ vô tội, đừng vì giấc mộng viễn vông gần như
không
thể thành
sựthật
đó làm thương tổn
anh
ấy, người thành
thật
như
anh
ấy sao có thể thừa nhận loại đả kích này, nếu có chuyện gì chị
sẽ
hối hận cả đời!”
Dương Quân
đi
rồi, Lâm An Nhàn nằm
một
mình
trên
giường suy nghĩ cũng thấy được mình cùng Quý Văn Nghiêu vốn
không
có tương lai, vẫn nên cùng Phó Minh Hạo sống
đi, Quý Văn Nghiêu chỉ là khách qua đường.
Hai ngày sau, Phó Minh Hạo
đi
công tác trở về, vào nhà liền nằm thở dài: “Vẫn là nhà mình tốt nhất, tự tại! An Nhàn,
anh
đi
lâu như vậy có nhớ
anh
không? Nhìn xem,
anh
mua cho em cái gì!”
nói
xong, đứng dậy lấy ra
một
hộp trang sức đưa cho Lâm An Nhàn.
Lâm An Nhàn vừa thấy, ngẩng đầu nhìn Phó Minh Hạo: “Sao
anh
lại mua trang sức đắt tiền như vậy?”
Phó Minh Hạo cười
nói: “Lần trước Quý Văn Nghiêu tặng cho em thứ kia, em lại kiên quyết
không
nhận,
anh
mới nhớ em chưa từng có
một
vật trang sức đáng giá nào, nên lần này
đi
xa cố ý mua. Vả lại, công việc thuận lợi dư dả
không
ít,
anh
tính trả mười vạn lần trước mượn Văn Nghiêu, như vậy
sẽ
không
cảm thấy mình thấp hơn người ta. Lại cho mẹ em mượn ít tiền, Lâm Húc nguyện trả lúc nào cũng được,
không
trả
anh
cũng
không
đòi, em xem được
không?”
Lâm An Nhàn cảm thấy mình dạo này
thật
yếu đuối, gặp chút chuyện
đã
sụt sùi muốn khóc. Lúc
cô
đối với Phó Minh Hạo dao động
thì
anh
ta lại biểu
hiện
bảo hộ trước nay chưa từng có, lúc này nghĩ đến tương lai cùng Quý Văn Nghiêu càng cảm thấy xa vời, vì thế chỉ biết gật đầu, nghẹn ngào nhìn vẻ mặt háo hức tranh công của Phó Minh Hạo.
Quý Văn Nghiêu đau khổ chờ đợi suốt
một
tuần, cuối cùng cũng cảm thấy
đã
bước qua khỏi khổ ải rồi, nhìn đồng hồ phỏng chừng Lâm An Nhàn
đang
trên
đường
đi
làm, liền điện thoại.
Lâm An Nhàn rất nhanh tiếp điện thoại.
Quý Văn Nghiêu
nhẹ
nhàng
nói: “An Nhàn,
đã
một
tuần rồi, có phải đến lúc em nên thực
hiện
hứa hẹn rồi
không, tối
anh
qua đón em nhé.”
nói
xong, lại
không
nghe thấy Lâm An Nhàn trả lời, vì thế còn
nói: “An Nhàn, em
không
được đổi ý đâu đấy, em
đã
hứa với
anh
rồi.”
“Tôi đổi ý. Quý Văn Nghiêu, chúng ta chấm dứt
đi,
anh
đừng cưỡng cầu nữa, tôi
sẽ
không
ly hôn với Minh Hạo.”
“Tại sao? Hôm đó
rõ
ràng em
đã
hứa với
anh
rồi, sao hôm nay lại đổi ý?” Thanh
âm
của Quý Văn Nghiêu bắt đầu lạnh lẽo.
“Ngày đó tôi hứa với
anh
cũng là bất đắc dĩ, thủ đoạn của
anh
rất hèn hạ, tôi
không
muốn gặp lại
anh!”
Quý Văn Nghiêu nghe
âm
thanh cắt đứt cuộc gọi, hung hăng ném di động văng ra ngoài, lửa giận bùng cháy.
Lâm An Nhàn, em dám nuốt lời với tôi!