Chương 3

“Vâng con biết rồi, mẹ. Chờ sau khi mẹ hẹn xong ngày, con

sẽ

chuẩn bị, ngày mốt con phải trực đêm, chờ lúc được nghỉ con

sẽ

dọn dẹp nhà cửa gọn gàng lại. Nhưng nếu nấu ăn

thì

con cũng

không

dám chắc là mình

sẽ

làm tốt, mẹ cũng

đã

thưởng thức qua rồi đấy ạ.” Đồ ăn mình làm, bất quá

thì

hương vị cũng bình thường,



phải

nói

trước đừng để đến lúc đó



làm

không

ổn rồi dẫn đến giận

cô.



không

sao đâu,



cứ làm

đi, cũng

không

phải làm cho chồng



nên



cũng đừng lo lắng.”

“Vâng, mẹ, nếu

không

có chuyện gì khác con trở về phòng đây.” Lâm An Nhàn bây giờ muốn nghỉ ngơi

một

lát.

“đi,

đi.” Vương Thu Dung giao việc xong cho con dâu giọng điệu lại bắt đầu có chút bực mình.

Trở về phòng, Lâm An Nhàn nằm ở

trên

giường cảm thấy mình vẫn chưa ăn no,

thật

ra



rất thích ăn thịt, nhưng vừa rồi ăn được

một

chút mà thôi, nghĩ lại có chút chút buồn bực, nhưng



đành an ủi chính mình, coi như giảm béo

đi.

Bởi vì rất mệt mỏi, cho nên tuy rằng tiếng ồn do

âm

thanh chơi mạt trược ở bên ngoài, Lâm An Nhàn vẫn ngủ say.

“An Nhàn, An Nhàn!”

Lâm An Nhàn nghe thấy Phó Minh Hạo mình, mơ màng mở mắt.

“anh

về lúc mấy giờ?

đã

ăn gì chưa?”

Phó Minh Hạo thấy Lâm An Nhàn

đã

tỉnh ngủ,mỉm cười ngồi ở bên giường: “Chưa đến 10 giờ mà, sao em lại ngủ vậy? Hôm nay

anh

vẫn bận bịu công việc nên chưa ăn gì.”

“Để em

đi

hâm lại đồ ăn,

anh

xuống phòng bếp chuẩn bị ăn

đi”

Phó Minh Hạo nhanh chóng ngăn Lâm An Nhàn lại, hôn khuôn mặt

nhỏ

xinh của



nói: “Ăn cơm

thì

cần gì gấp, ngày mai

anh

lại

đi

công tác, em

không

quan tâm đến

anh

sao?”

nói

xong cởi xuống quần ngủ của Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhàn thụ động mặc cho Phó Minh Hạo sờ soạng ở

trên

người mình, trải qua đêm tân hôn lần đó đau muốn chết

đi

sống lại, làm cho



đối với việc này có chút bài xích, làm sao còn có thể hứng thú chứ.



thậm chí có đôi khi

thật

cao hứng vì Phó Minh Hạo

đi

công tác, nhưng dù sao đây cũng là nghĩa vụ vợ chồng

không

thể trốn tránh được.

“Đau,

anh

đợi

một

lát nữa

đi.” Phó Minh Hạo đột nhiên thẳng tiến làm cho Lâm An Nhàn hô đau.

“đã

hơn

một

năm rồi mà em còn đau sao? Em đừng khẩn trương.” Phó Minh Hạo

đang

vui nên khuyên

cô,

anh

ta

không



tại sao Lâm An Nhàn lại đối với việc vợ chồng lại luôn lãnh đạm như vậy,

anh

ta

đãhết sức quan tâm đến cảm nhận của

cô, nhưng Lâm An Nhàn vẫn luôn như thế khiến người ta khó mà thực

hiện.

Tuy là như thế, nhưng

anh

ta vẫn rất thích Lâm An Nhàn, bộ dáng của vợ

anh

ta có thể

nói

là khá xinh, hơn nữa quan trọng nhất chính là tính cách rất ôn hòa.

anh

ta hiểu tính cách của mọi người trong nhà mình, mà Lâm An Nhàn gả cho mình

đã

hơn

một

năm mặc dù có lúc cũng lầm bầm với mình vài câu, nhưng mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, Lâm An Nhàn trong nhà chưa bao biểu

hiện

vẻ

không

vui ra ngoài. Có khi Phó Minh Hạo rất đau lòng vì Lâm An Nhàn chịu ủy khuất, cho nên cũng càng muốn cố gắng kiếm tiền mua

một

căn hộ chuẩn bị cho thế giới riêng của hai người.

“Minh Hạo, còn

không

mau

đi

ra ăn cơm, về từ nãy giờ rồi,

không

mau ăn dạ dày

sẽ

bị đau đấy!” Vương Thu Dung lớn tiếng gọi con của bà.

Phó Minh Hạo lúc nhiệt tình nhất lại bị Vương Thu Dung gọi, liền nhanh chóng nhúc nhích thêm vài cái rồi ôm sát Lâm An Nhàn tước bỏ vũ khí, nên buồn bực

nói: “không

mua nhà riêng là

không

được, nếu còn như vậy có ngày

anh

sẽ

bị nghẹn mà chết!”

Lâm An Nhàn

nhẹ

nhàng thở ra, ngồi dậy lấy khăn tay lau chùi, lại đưa cho Phó Minh Hạo khăn giấy để

anh

ta lau khô.

“ Em

đi

hâm lại cơm cho

anh”

“Em đừng nhúc nhích, cứ tiếp tục nằm ngủ

đi, để

anh

đi

hâm cơm. An Nhàn, đợi sau này khi chúng ta mua nhà ở riêng,

anh

chắc chắn

sẽ

cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất! Chờ

anh

cơm nước xong, chúng ta lại làm

một

lần nữa?” Phó Minh Hạo sợ Lâm An Nhàn

không

hài lòng với mình cho nên muốn biểu

hiện

lại

một

lần nữa.

“anh

đừng làm loạn, mau

đi

ăn cơm

đi,

anh

nói

đúng, trước hết chúng ta nên dành dụm tiền rồi hẵng mua nhà.” Lâm An Nhàn sao còn dám

một

lần nữa chứ,

hiện

tại bên trong còn rất đau.

Phó Minh Hạo lại hôn Lâm An Nhàn mới xoay người xuống giường, trước khi mở cửa còn quay lại cười

nói: “Vẫn là

anh

có phúc, có thể lấy được

một

người vợ hiền lành như em!” Sau đó thấy Lâm An Nhàn cũng cười, mới

đi

ra ngoài ăn cơm.

Bởi vì Phó Minh Hạo phải

đi

công tác, cho nên Lâm An Nhàn

đi

theo ra nhà ga lúc sáng sớm, hôm nay



trực ca đêm, bốn giờ chiều bắt đầu làm, tan việc lúc mười giờ, công ty của



khác với những công ty khác ở chỗ khi là trực ca đêm,

thì

dù có tan sớm hay tan muộn, ngày hôm sau đều được cho nghỉ ngơi

một

ngày, cho nên hôm nay



hoàn thành ca trực đêm này

thì

đêm mai được nghỉ ngơi rồi, vừa lúc có thời gian dọn dẹp nhà cửa.

Bình thường khi trực ca đêm, buổi tối tan tầm Lâm An Nhàn đều cùng đồng nghiệp

đi

đến nhà ga,

côngồi xe điện công cộng đến 12 giờ mới hết chuyến, như vậy tiết kiệm được tiền xe. Nhưng

đi

xe công cộng

thì

không

tiện đường về nhà

cô, cho nên bình thường khi xe đến trạm, nếu Phó Minh Hạo ở nhà

thìsẽ

đến nhà ga đón

cô, nhưng hôm nay chồng



đi

công tác, Lâm An Nhàn,

một

mình

đi

bộ nhanh về nhà, lúc đến hàng hiên



nhìn vào trong nhà, xác nhận

không

có người



liền chạy chậm lên lầu.

Nhà họ Phó ở tại lầu ba, tầng cách nhau cũng

không

cao, bước nhanh đến cửa, Lâm An Nhàn mở cửa phát

hiện

bên trong tối om, biết hôm nay

không

mọi người

không

đánh mạt chược, vì thế thay giày, bước chân về phòng của mình



thật

sự

mới cảm thấy thoải mái.

Chung cư nhà



ở thuộc dạng cũ, vào cửa là phòng khách

không

thể

nhỏ

hơn được nữa, sau đó là

mộtlồi

đi

nhỏ

hẹp dẫn đến ba căn phòng hơn nữa phòng bếp cùng toilet đặt ở hai bên lối

đi, phòng ở của Lâm An Nhàn cùng Phó Minh Hạo tận cùng bên trong, phòng của cha mẹ chồng



đối diện phòng

cô, mà toilet sát bên cạnh căn phòng này.

Lâm An Nhàn rón ra rón rén vào toilet đánh răng rửa mặt, sau đó lại nhanh chóng trở về phòng, nằm

trên

giường trong lòng



cực vui sướиɠ, vậy là



đã

có thể có được

một

giấc ngủ yên ổn rồi.

một

đêm ngủ say, Lâm An Nhàn vừa mở mắt

đã

gần đến 9 giờ, vì thế đứng lên mặc quần áo nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Nhìn chung quanh

một

vòng mới phát

hiện

cha mẹ

không

có ở nhà,



mới yên lòng, lại trở về phòng thay bộ quần áo làm việc quét tước phòng ở.

Gần đến giữa trưa

thì

hai ông bà mới trở về, Vương Thu Dung thấy Lâm An Nhàn

đang

dọn dẹp liền nở nụ cười: “Khi nào

thì

xong, ăn cơm chưa? Tôi và cha



đã

ăn ở ngoài, có mang đồ ăn về cho



này, ăn xong rồi làm tiếp.”

Lâm An Nhàn

thật

sự

có chút đói bụng, nhận túi nhựa mẹ chồng đưa cho mở ra vừa thấy

một

hộp bánh chẻo, nhưng vì mình

không

thích ăn rau hẹ bên trong nhân bánh,



đành phải

nói: “Cám ơn mẹ,

hiệngiờ con chưa đói bụng, chờ đem phòng khách thu dọn xong rồi

sẽ

ăn, nơi này bẩn lắm ba mẹ nên về phòng ngồi

một

lát

đi

ạ.”

Vương Thu Dung gật gật đầu liền cùng bạn già trở về phòng, Lâm An Nhàn vừa định đem bánh chẻo vào phòng bếp, lại nghe mẹ chồng

nói: “Thiếu chút nữa lại quên, dì



cùng với Dương Quân đại khái định là thứ tư tuần sau

sẽ

đến, lúc đó Minh Hạo cũng có ở nhà,



xem ngày đó



có bận

không.”

Lâm An Nhàn xem xét, thứ ba



trực ca đêm,

thì

đến ngày thứ tư



sẽ

được nghỉ bù.

“Hôm đó con cũng được nghỉ, mẹ yên tâm.”

Vương Thu Dung vừa lòng cười cười rồi mới đóng lại cửa phòng.

Lâm An Nhàn đem bánh chẻo

đi

cất, chuẩn bị buổi tối hấp lại cho cha mẹ chồng ăn, còn



thì

ăn cháo với dưa muối xem như đây là bữa trưa vậy, ăn xong rồi lại bắt đầu tiếp tục đứng lên thu dọn.

Quý Văn Nghêu có chút bất ngờ nhìn Dương Quân ngồi đối diện mình,

không

nghĩ tới



ta lại chủ động dẫn mình

đi

ra mắt mọi người trong nhà như vậy.

“Có phải

anh

thấy quá bất ngờ

không? Kỳ

thật

là mẹ và dì Hai rất sốt ruột, em

không

nghĩ

anh

lại khó xử như vậy.” Dương Quân cảm thấy ngại ngần,



cùng Quý Văn Nghêu quen nhau mới được ba tháng,



thực

sự

ái mộ nam nhân khí thế hiên ngang trước mắt này. Tiền có thể biểu

hiện

cho

một

người đàn ông có năng lực, nhưng giống Quý Văn Nghêu loại này có tiền lại có khí chất, tố chất lại hiếm có người nào được như vậy, bởi vậy tuy rằng



ta có vẻ rụt rè nhưng đặc biệt muốn nắm chắc cơ hội tốt lần này.

“Kỳ

thật

cũng

không

có gì, gặp mặt trưởng bối để họ có thể hiểu chuyện của em và

anh, từ đó yên tâm cho em và

anh

ở bên nhau.” Quý Văn Nghêu rất khéo léo biết được mục đích của cuộc gặp gỡ này.

Sau đó lại hỏi: “Có hẹn thời gian trước chưa?”

Dương Quân thấy Quý Văn Nghêu

đã

đồng ý, vẻ mặt

thật

cao hứng: “Vốn là hẹn thứ tư tuần sau,

khôngbiết

anh

có bận

không, nếu bận

anh

có thể hẹn lại, dù sao mẹ em cũng

không

có vấn đề gì. Tuy nhiên địa điểm là ở nhà dì Hai em, mẹ em

nói

sợ nhà

nhỏ

nên chiêu đãi

không

tiện, hơn nữa dì Hai cũng

nóimuốn trông thấy

anh, nên mới muốn

anh

đến nhà bà ấy,

anh

không

cần bận tâm.”

Quý Văn Nghêu thực tán thành Dương Quân có thể

nói

ra tình huống trong nhà



ta, ít nhất cũng chứng minh



ta

không

phải là

một



gái

ham hư vinh.

“Thứ tư tuần sau

anh

không

có bận gì, như vậy quyết định lúc đó

đi, em

nói

địa chỉ cho

anh

biết, đến khi đó

anh

đón em

đi.”

Trong lòng Dương Quân tràn đầy mật ngọt,

không

nghĩ tới Quý Văn Nghêu lại chu đáo như vậy, liền

nóiđịa chỉ nhà mình.

Đến thứ tư, Quý Văn Nghêu vào lúc giữa trưa lái

một

chiếc xe bảy chỗ

trên

đường đến nhà Dương Quân, bởi vì sân trong khu chung cư có vẻ hẹp nên

anh

gọi điện thoại cho Dương Quân

nói

mình

đã

đến nơi, còn

nói

hình dạng xe cùng biển số xe cho



ta biết.

một

nhà ba người của nhà họ Dương đứng trước cửa, Vương Thu Tĩnh liền hỏi con

gái

bà ta: “Tiểu Quân, có phải chiếc xe kia hay

không?”

“Đúng rồi, chính là chiếc đó.” Chiếc xe xa xỉ như vậy trong khu chung cư của bọn họ thực

sự

chẳng ai có được.

“Nhìn khí thế

thật, lần này con

gái

của mẹ đúng là làm cho ba mẹ nở mặt nở mày, đợi lát nữa đến nhà dì Hai, con đừng xuống xe trước, chúng ta phải làm cho cả nhà bọn họ xuống đón cả nhà chúng ta!”

“Mẹ, mẹ đừng ngây thơ được

không? Con và

anh

ấy chưa

đi

đến đâu, mẹ lại nghiêm túc như thế, nếu chẳng may có chuyện gì

thì

người ta

sẽ

nghĩ nhà chúng ta như thế nào!” Dương Quân rất

không

tán thành hành động đó của mẹ

cô,, sợ Quý Văn Nghêu vì vậy đánh giá thấp mình.

“Con nó

nói

đúng đấy bà, bà im lặng chút

đi, hạnh phúc của con quan trọng hay mặt mũi bà quan trọng? Đợi đến khi kết hôn rồi bà muốn khoe khoang thế nào mà chẳng được!” Dương Đạt- cha Dương Quân hưng phấn

nói.

“đi

đi, tôi

không

nói

nữa đấy, được chưa? Chẳng qua tôi mừng quá nên mới thế, giờ cả hai người đều lên lớp dạy đời tôi!”

Quý Văn Nghêu thấy

một

nhà ba người của Dương Quân từ xa

đi

đến liền mở cửa xuống xe

đi

qua: “Bác trai, bác

gái, lần đầu gặp mặt cũng

không

có chuẩn bị gì, chỉ mang theo chút thực phẩm dinh dưỡng, chờ lúc trở về con

sẽ

đem đến thêm.”

“Con đến là tốt rồi còn mua đồ làm gì, tốn kém lắm, thôi bác nhận cho con vui vậy.” Vương Thu Tĩnh cẩn thận đánh giá Quý Văn Nghêu từ

trên

xuống dưới, lập tức cao hứng, loại con rể có bộ dáng rất vừa mắt lại có xe hơi xa xỉ như vậy có đốt l*иg đèn cũng khó mà tìm thấy, hôm nào phải nhất định cảm ơn người làm mối.

“Lên xe

đi, thời gian cũng

không

sớm.” Dương Hưng cũng rất vừa lòng với bạn trai của con

gái, vừa thấy liền biết là

một

đứa trẻ tử tế.

Chờ Dương Quân

một

nhà ba người ngồi

trên

xe, Quý Văn Nghêu mới ngồi vào vị trí điều khiển lại hỏi địa chỉ liền khởi động.

Dương Quân ngồi ở vị trí phó điều khiển hỏi: “Sao

anh

lại đổi xe?”

“anh

sợ xe kia ngồi chật nên đổi.” Kỳ

thật

chiếc xe kia của mình cũng có thể chạy được, nhưng

anh

ta sợ nhà họ Dương còn có thêm nhiều người, lại vì tỏ vẻ thành ý nên

không

lái xe lại đây.

Dương Quân nghe xong hé miệng nở nụ cười, lại cảm thấy xót cho Quý Văn Nghêu phải lấy long gia đình mình.

Đến nhà họ Phó, Quý Văn Nghêu thấy nơi này tuy rằng là khu chung cư cũ, nhưng sân lại rộng hơn khu chung cư của nhà Dương Quân, vì thế lái xe

đi

vào.

Xuống xe

đi

theo người nhà họ Dương vào cửa, hàng hiên trông rất bẩn vừa thấy liền biết

đã

rất lâu chưa dọn dẹp vệ sinh.

Dương Quân có chút thẹn thùng: “ Nhà dì Hai em ai ai cũng đều bận rộn, nên

không

có người quét dọn.”

Quý Văn Nghêu cười cười: “không

có gì, ai cũng

không

phải trời sinh liền có nơi tốt để ở,

anh

cũng

không

phải là chưa thấy qua.”

“Hiếm có ai biết điều biết chuyện như Văn Nghêu lắm, đây, chính là nhà này, lầu ba!” Vương Thu Tĩnh dừng lại, gõ cửa.

Cửa được mở ra rất nhanh, Vương Thu Dung đứng ở cửa liền trực tiếp nhìn Quý Văn Nghêu

một

lượt,

không

nghĩ tới bộ dáng của đối phương rất đoan chính, trong lòng có chút

không

thoải mái, nhưng

không

biểu

hiện

ra ngoài, vẻ mặt nhiệt tình mời mọi người vào trong.

Vừa mời mọi người vào vừa

nói: “Ai da, tới nhanh

thật,

không

phải mới vừa

nói

còn

đang

ở nhà sao? Mau vào, An Nhàn, dì và dượng



đã

tới rồi, mau mang mấy đôi dép lê lại đây!” An Nhàn? Quý Văn Nghêu vừa nghe tên này trong lòng còn có chút nghi ngờ,

sẽ

không

trùng hợp là An Nhàn trong lòng mình nghĩ đấy chứ!