Chương 25

Trong điện thoại Phó Minh Hạo

nói

có chút quanh co: “Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này,

không

phải em bảo

không

cần sao?”

“Em

đã

bảo

không

cần, nhưng

anh

đã

làm theo ý em chưa, tiền kia

anh

đã

trả chưa?” Lâm An Nhàn hỏi.

“không

trả

thì

giữ làm gì?”

“Đến tận bây giờ mà

anh

còn gạt em? Dương Quân

nói

anh

không

có trả và Quý Văn Nghiêu cũng

không

hề nhận lại mười vạn kia,

anh

giải thích thế nào?”

Phó Minh Hạo hạ thấp

âm

thanh: “An Nhàn,

anh

đang

bận, chờ

anh

về rồi

nói

sau?”

“anh

phải cho em biết

anh

đã

trả tiền cho người ta chưa?”

“Đưa hết cho mẹ em rồi,

anh

còn có việc, chờ về

anh

sẽ

kể tỉ mỉ với em.”

Lâm An Nhàn tức giận,

không

đợi Phó Minh Hạo

nói

hết câu

đã

ngắt điện thoại,



bị

anh

ta làm, tức đến nỗi

một

câu cũng

không

muốn nghe

anh

ta

nói, sao

không

bao giờ chịu nghe



khuyên, đây là lần thứ hai

anh

ta làm



khó chịu đến mức này!

Giận dữ nằm

trên

giường,

hiện

tại



thực

sự

đồng cảm với ý nghĩ trước kia của Tôn Bằng,

thật

sựkhông

muốn ở lại trong ngôi nhà này nữa, trước kia dù có khó khan đến đâu, ít ra vẫn còn Phó Minh Hạo có thể tin tưởng được.

hiện

tại ngay cả Phó Minh Hạo cũng trở nên vô lý như thế này.

Vì chuyện này làm Lâm An Nhàn thực

sự

không

muốn làm bất cứ chuyện gì, định chờ Phó Minh Hạo trở về khuyên

anh

ta cắt đứt quan hệ với Quý Văn Nghiêu,

không

biết thời gian qua Minh Hạo buôn bán lời bao nhiêu tiền, có bao nhiêu

thì

trả trước cho Quý Văn Nghiêu bấy nhiêu, bức quá

thì

kể hết quá khứ của mình và Quý Văn Nghiêu, thà đau

một

chút nhưng Minh Hạo

sẽ

có lòng phòng bị Quý Văn Nghiêu.

Nghĩ thế nên tâm lý của Lâm An Nhàn thoải mái

một

chút nhưng vẫn

không

vực dậy nổi tinh thần, chuyện của Dương Quân

không

biết nên giải quyết thế nào.

Nằm

một

lát mắt liền

không

mở nổi, chợt nghĩ đến việc Quý Văn Nghiêu có chìa khóa nhà rồi, vậy

thì

côcũng

không

cần phải làm ca đêm nữa. Nghĩ vậy, Lâm An Nhàn điện thoại cho tổ trưởng Lâm xin đổi về ca trực bình thường, thời gian dài như vậy phỏng chừng Quý Văn Nghiêu cũng

không

thể tiếp tục

đi

tìm mình, sắp xếp xong xuôi



mới nhắm mắt ngủ.

Lâm An Nhàn là bị đói tỉnh, khi mở mắt ra chung quanh chỉ là

một

mảnh tối đen, nhìn đồng hồ

đã

hơn mười giờ đêm Minh Hạo vẫn chưa về, vì thế đứng dậy xuống bếp hâm nóng chút đồ ăn, sau khi ăn xong



rửa mặt mới lại trở về phòng chờ Phó Minh Hạo.

Chờ mãi đến nữa đêm vẫn

không

có động tĩnh gì, điện thoại cũng

không

ai nhận máy, muốn trốn tránh mình sao? Vậy hôm nay mình nhất định phải cùng

hắn

đem chuyện

nói

cho



ràng. Lại nửa tiếng trôi qua, Lâm An Nhàn đứng ngồi

không

yên, điện thoại cho Minh Hạo,

một

lúc rất lâu mới có người tiếp máy: “An Nhàn, trễ thế này sao em còn chưa ngủ?”

Sao lại là Quý Văn Nghiêu?

“Minh Hạo đâu,

anh

kêu

anh

ấy nghe điện thoại.”

”Nếu cậu ta có thể nghe,

thì

anh

còn nghe máy của cậu ta làm gì? Cậu ta uống say

không

biết trời trăng mây gió gì,

anh

đưa

anh

ta đến khách sạn ngủ, em nghỉ ngơi

đi.”

Lâm An Nhàn cảm thấy hôm nay

không

có bất cứ chuyện gì làm



vừa lòng cả: "Quý văn Nghiêu, mỗi ngày

anh

đều rủ Minh Hạo

đi

ăn nhậu,

anh

có cảm thấy mình quá đáng lắm

không? Sau này

anh

đừng tìm

anh

ấy nữa, mười vạn mà chúng tôi nợ

anh, chúng tôi

sẽ

trả lại cho

anh.”

Quý Văn Nghiêu

nói

với giọng vô tội, cười

nói: “Là tự cậu ta đòi uống, có lẽ cảm thấy uống nhiều mới có thành ý, kỳ

thật, đâu ai đè cổ ép cậu ta uống, uống với

một

người đàn ông

thì

có gì vui đâu, thà tìm tiếp viên uống còn thú vị hơn.”

Là gì ý? Muốn

nói

là Phó Minh Hạo uống rượu với mấy



tiếp viên nhà hàng sao? Quý Văn Nghiêu này đúng là xấu xa mà.

“Quý Văn Nghiêu,

anh

đừng có

âm

mưu lôi kéo Minh Hạo xấu xa như

anh? Minh Hạo

hiện

tại

đang

ở khách sạn nào, số phòng bao nhiêu?”

Quý Văn Nghiêu khuyên: “Trễ thế này mà em còn

đi

đâu, Phó Minh Hạo

hiện

tại ngủ yên rồi, em mau ngủ

đi.”

Quý Văn Nghiêu càng

nói, Lâm An Nhàn càng ngửi thấy mùi

âm

mưu, ai mà biết

hiện

tại

anh

ta

đã

bắt Phó Minh Hạo

đang

làm cái gì, vì thế thái độ cường ngạnh: “Quý Văn Nghiêu,

anh

đừng gạt tôi, có phải

anh

đang

làm chuyện gì mờ ám muốn giấu tôi? Chưa bao giờ Minh Hạo qua đêm bên ngoài, trễ đến thế nào

anh

ấy cũng về nhà ngủ,

hiện

tại

anh

ấy

đang

ở đâu!”

Quý Văn Nghiêu thở dài: “Được rồi,

anh

biết em

đang

nghĩ

anh

đang

sắp xếp ‘phục vụ đặc biệt’ cho Phó Minh Hạo chứ gì, để

anh

nói, đỡ phải bị em đổ oan tội danh này cho

anh. Phòng 1107 khách sạn Á Thần, khách sạn năm sao đó, nếu

anh

muốn làm gì cậu ta,

anh

có cần tốn tiền đến mức thuê khách sạn cao cấp thế này

không? Em muốn đến

thật

à, trễ thế này

không

an toàn,

anh

qua đón em.”

“không

cần

anh

quan tâm, để tôi tự đón xe đến đó.”

“An Nhàn, em đừng lấy an toàn của bản thân ra dỗi như vậy, được

không? Nếu em

không

thích

anh

đến đón em

thì

để

anh

gọi taxi qua đón, sau đó đọc bảng số xe taxi cho em, được

không?”

Lâm An Nhàn nghĩ nghĩ, thấy cũng

đã

khuya rồi,



cũng sợ

sẽ

xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đồng ý.

Buông điện thoại, liền nhận được tin nhắn của Quý Văn Nghiêu, ghi nhớ bảng số xe xong liền mặc quần áo lén lút ra ngoài.

Đến cửa khách sạn Á Thần, Lâm An Nhàn do dự nhìn vào bên trong, mình làm sao có thể bước vào

mộtnơi sang trọng như thế này. Khi nhìn vào lần nữa, liền thấy Quý Văn Nghiêu, Lâm An Nhàn lập tức đề cao cảnh giác.

“anh

vẫn luôn đứng đây chờ em tới, phòng là dùng giấy tờ của

anh

để đặt phòng, để

anh

dẫn em lên.”

Lâm An Nhàn đứng yên

không

nhúc nhích, nửa đêm nửa hôm

một

mình

đi

lên với

anh

ta ai biết

sẽ

xảy ra chuyện gì.

Quý Văn Nghiêu thấy vẻ mặt phòng bị của Lâm An Nhàn, cười

nói: “Em

không

tin

anh

à? Phó Minh Hạo thực

sự

đang

ngủ

trên

đó, ở khách sạn lớn thế này,

anh

muốn làm gì

thì

cũng đâu có được. Chờ đến khi lên đó gặp Phó Minh Hạo, em

sẽ

biết là

anh

không

lừa em.”

Cũng đúng, nơi này là khách sạn năm sao, cùng lắm là

không

cho Quý Văn Nghiêu bước vào phòng chung với mình là được.

Nghĩ như vậy, Lâm An Nhàn cùng Quý Văn Nghiêu vào thang máy, đến trước cửa phòng 1107, Quý Văn Nghiêu dùng thẻ phòng mở cửa.

“anh

không

được vào, để tự tôi

đi

vào,

anh

đưa thẻ phòng đây cho tôi.” Lâm An Nhàn xoay người lại

nóivới Quý Văn Nghiêu

Quý Văn Nghiêu lắc đầu cười cười, đưa thẻ phòng cho Lâm An Nhàn rồi lui về sau hai bước: “Được chưa?”

Lâm An Nhàn mặc kệ vẻ mặt Quý Văn Nghiêu

hiện

tại

đang

có ý gì, chỉ cần mình an toàn là được, khóa cửa lại.

Phòng rất lớn, nội thất trang trí phi thường xa hoa, nếu Phó Minh Hạo thực

sự

đang

ở nơi này,

thì

Quý Văn Nghiêu đúng

thật

là chịu chi tiền.

Nhưng

hiện

tại điều mà



đang

lo nhất đó chính là Phó Minh Hạo có thực

sự

đã

làm chuyện gì hay

không.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, quả nhiên thấy có người

đang

đắp chăn nằm

trên

giường, còn

đang

ngáy rất to, nhưng bởi vì người đó đắp chăn kín đầu nên



không

thể xác định được đó có phải là Phó Minh Hạo

không.

Lâm An Nhàn hít sâu, chậm rãi đến trước giường, xoay mặt người

đang

nằm

trên

giường lại, sau đó thở phào

nhẹ

nhõm. May mà chỉ có

một

mình Minh Hạo.

“Minh Hạo, Minh Hạo!” Lâm An Nhàn vừa lay vừa đẩy Phó Minh Hạo

Nhưng Phó Minh Hạo lại

không

có phản ứng gì, ngủ say như chết,

không

biết

đã

uống bao nhiêu, mùi rượu phả ra làm Lâm An Nhàn choáng váng.

Lâm An Nhàn tức giận đến mức dùng sức đập

hắn

một

cái, sau đó lại nghĩ dù sao

đã

trễ thế này rồi, có về nhà cũng

đã

trễ nhà,

không

bằng đến phòng khách đằng trước ngủ tạm

một

đêm, cái sô pha to đùng ban nãy



nhìn thấy vừa nhìn

đã

thấy rất thoải mái.

Lại đưa mắt nhìn Phó Minh Hạo thêm lần nữa, Lâm An Nhàn bước ra khỏi phòng và khép cửa lại, nếu

không

nghe tiếng ngáy ầm ĩ kia chắc chắn



sẽ

không

ngủ được.

Đứng ở phòng khách quét mắt

một

vòng phát

hiện

bên cạnh còn có

một

gian phòng khác, Lâm An Nhàn hiếu kì đẩy cửa

đi

vào

Bên trong gian phòng kia bật đèn lớn nên rất sáng, sau khi Lâm An Nhàn bước vào

thì

phản ứng đầu tiên chính là xoay người bỏ chạy

Nhưng càng sợ hãi hoảng hốt

thì

lại càng

không

thể chạy được, có mấy lkaafn chân



như dính vào nhau, suýt sẫy chân mấy lần, khi có cánh tay từ phía sau lung kéo



lại,



giật bắn mình thiếu chút nữa

đã

thét ầm lên.

“An Nhàn, em sợ

anh

đến thế sao?" Quý văn Nghiêu ôm Lâm An Nhàn hỏi.

Tim Lâm An Nhàn như thoát ra khỏi l*иg ngực, cố trấn tĩnh: “anh

vào đây bằng cách nào?”

Quý Văn Nghiêu xoay người Lâm An Nhàn lại để đối diện với mình, cười

nói: “Có nhớ

anh

từng

nói



anh

dùng giấy tờ của

anh

để đặt phòng

không? Chỉ cần

nói

với nhân viên tiếp tân là

anh

đã

quên cầm thẻ phòng là được.”

“anh

muốn gì?”

Quý Văn Nghiêu cúi đầu dán sát vào bên tai Lâm An Nhàn

nhẹ

giọng

nói: “anh

muốn gì

không

phải em biết rất



sao? An Nhàn, chuyện của em

anh

đều biết tất cả rồi,

anh

cam đoan đêm nay em

sẽ

biết thế nào là lạc thú của

một

người phụ nữ.”

Lâm An Nhàn vừa nghe vừa sợ, thân thể cứng ngắc, run run

nói: “Cầu

anh

tha cho tôi, tôi

đã

kết hôn, xin

anh

đừng làm khó tôi.”

Quý Văn Nghiêu cúi người hôn



một

cái, sau đó dùng chút sức vừa ôm vừa kéo



trở về phòng,

Lâm An Nhàn liều mạng giãy giụa, Quý Văn Nghiêu thấy thế nhấc bổng



lên vai vác vào căn phòng vừa rồi.

Đóng cửa phòng ôm Lâm An Nhàn cùng nhau ngã xuống giường, Quý Văn Nghiêu hưng phấn đến mức ánh mắt sang lấp lánh“An Nhàn, từ khi biết chuyện của em và Phó Minh Hạo,

anh

luôn muốn an ủi em,

không

nghĩ hôm nay lại có cơ hội này. Em đừng sợ,

anh

nhất định

sẽ

đối xử với em

thật

tốt!”

Tay chân Lâm An Nhàn lạnh ngắt nằm

trên

giường, nhìn Quý Văn Nghiêu cởϊ áσ xong đến cởi luôn quần,



sợ đến mức hồn vía như bay đâu mất.

Đến khi dưới thân đột nhiên chợt lạnh, lập tức tỉnh táo, chân đá loạn xạ phản kháng: “Quý Văn Nghiêu,

anh

cũng là người có thân phận, địa vị, làm chuyện bại hoại này

không

sợ tôi kiện

anh

sao?”

Quý Văn Nghiêu cũng giống như lần trước, đè lên người Lâm An Nhàn

không

cho



nhúc nhích, sau đó duỗi tay cởϊ qυầи áo của

cô.

Khi đôi gò ngực sữa bật tung ra khỏi chiếc áo ngực, ánh mắt của Quý Văn Nghiêu trở nên thâm trầm, đỉnh hồng rung rinh, bàn tay đói khát chụp lấy, xoa nắn: “thật

đẹp, An Nhàn, em đẹp quá, em có biết

không, lần đầu tiên lúc đến nhà họ Phó,

anh

đã

nhìn thấy cơ thể của em rồi.”

hiện

tại, Lâm An Nhàn hoàn toàn

không

hề nghe Quý Văn Nghiêu

đang

nói

cái gì, bởi vì



đang

sợ đến mức cứng cả người, cứ cầu mong trời ban phép lạ, có ai đến cứu mình.

“An Nhàn, nhìn

anh!” Quý Văn Nghiêu

một

mặt vỗ về chơi đùa,

một

bên thấp giọng ra lệnh.

Lâm An Nhàn bị động nhìn Quý Văn Nghiêu, há hốc miệng thở dốc

không

nói

nên lời.

Nhìn bộ dáng kinh sợ đến ngây ngốc của Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghiêu trìu mến hôn lên đôi môi đỏ mọng, tay kia bắt đầu thám hiểm dần xuống dưới.

Hôn gần nửa phút mới buông ra, tay cũng rút ra, nở nụ cười nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lâm An Nhàn

Lâm An Nhàn hoảng hốt cảm thấy cơ thể chợt lạnh, lập tức mở mắt ra nhìn, thấy Quý Văn Nghiêu

đangtя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng giữa hai chân mình

đang

thoa gì đó vào nơi đó của mình.

“anh

bôi cái gì cho tôi vậy?”

Quý Văn Nghiêu cong môi cười: “Thứ có thể làm cho em thoải mái, nó như dịch trong cơ thể em vậy,

không

có gì tác dụng phụ.”

nói

xong,

anh

cũng dùng thứ chất đó bôi lên vật nam tính của mình.

Lâm An Nhàn nhắm mắt, biết mình lần này chạy

không

thoát, môi cắn muốn rướm máu, ôm hi vọng

nói: “Minh Hạo luôn xem

anh



anh

em tốt,

trên

điện thoại của

anh

ấy lưu tên của

anh

là ‘Người

anh

em’,

anh

làm thế này

anh

không

nghĩ

anh

ấy

sẽ

thất vọng sao?”

Quý Văn Nghiêu cười lạnh: “Nó coi

anh



anh

em của nó? Nó xem tiền của

anh



anh

em của nó

thìđúng hơn! An Nhàn, người đàn ông đó

không

đáng để em thủ tiết, gã ta

sẽ

làm em chịu ấm ức, thua thiệt suốt cả đời này. Gã là

một

người đàn ông vô trách nhiệm!”

“không

cần biết

anh

ấy có trách nhiệm hay

không, nhưng

anh

ấy vẫn

đang

ở chung

một

phòng với chúng ta,

anh

làm thế là sỉ nhục

anh

ấy cũng sỉ nhục luôn cả tôi!

anh

dùng loại thủ đoạn này gạt tôi đến đây là quá mức vô sỉ!”

Quý Văn Nghiêu ôn nhu dỗ dành: “An Nhàn, nếu

anh

không

làm thế, nào có cơ hội được ở cùng em, em bảo vệ bản thân kín mít như thùng sắt vậy, muốn hành hạ

anh

đến chết mà.”

Đến tận lúc này rồi, Lâm An Nhàn

không

còn ôm hy vọng gì nữa: "Quý Văn Nghiêu,

anh



một

thằng điên! Là

một

tên Biếи ŧɦái!

“Ngoan, em

nói

sao cũng được, Phó Minh Hạo ngu xuẩn

không

biết quý trọng, để

anh

thương em.”

Quý Văn Nghiêu

nói

xong cúi đầu hôn lên môi Lâm An Nhàn: “Thực ngọt!”

Sau đó tách hai chân Lâm An Nhàn ra, chậm rãi đẩy vào.