Dương Quân cảm thấy Quý Văn Nghêu hứng thú, liền đem chuyện tình tối qua nói một lần từ đầu chí cuối, cuối cùng thở dài:“Nhà dì Hai chỉ đưa một vạn tiền biếu, em và mẹ tuy giật mình nhưng ngẫm lại khẳng định có lẽ lúc ấy anh chị đã đăng ký, nên dì Hai không chịu bỏ tiền ra. Hôm qua mẹ chị ấy lấy được tiền, nhưng người chịu thiệt thòi, bị khinh bỉ cũng chỉ mình chị dâu? Nhà dì Hai trừ anh họ, không ai xem trọng chị ấy, hôm qua mẹ chị cũng làm quá “rõ ràng” đi, sao lại không lo lắng cho tình cảnh hiện tại của chị ấy?”
Dương Quân cho rằng mình cùng Quý Văn Nghêu thân thiết nên không giấu diếm, ngược lại cảm thấy trò chuyện như vậy sẽ làm quan hệ của hai người càng thân cận hơn.
Quý Văn Nghêu thùy hạ mắt, trong lòng thầm hận: Lâm An Nhàn, cô thà cắn răng cam chịu cũng muốn cùng họ Phó kết hôn, lễ hỏi chưa thu liền đăng ký, chẳng lẽ yêu nhau đến vậy?
Nghe Dương Quân nói xong, giương mắt nhìn nàng thản nhiên nói: “Kỳ thật anh không thưởng thức tính cách của chị dâu em. Theo anh, làm người đều phải có suy nghĩ của chính mình. Người không có chủ kiến thì không đáng đồng tình, đương nhiên nếu họ yêu nhau sâu nặng thì là chuyện khác.”
“Không phải vì cảm tình đâu, lúc trước chính người nhà chị dâu làm chủ hôn sự. Tuy cùng chị dâu ở chung không nhiều lắm, nhưng em biết chị dâu quả thật không có chủ kiến, ai nói gì chị đều nghe, cũng không phản bác, căn bản không nghĩ cho mình. Thời gian dài, nhà dì Hai không ai để ý đến ý tưởng của chị, đều trực tiếp làm này làm kia, chị dâu tính tình cũng thật tốt, tới bây giờ chưa từng phản bác một lời!” Dương Quân phân tích tính cách Lâm An Nhàn.
“Thì là yếu đuối, cái này càng không có biện pháp tiếp nhận, nhát gan sợ phiền phức không cố gắng vì hạnh phúc của mình, chị dâu em lâm vào tình cảnh hôm nay cũng là gieo gió gặt bão.” Quý Văn Nghêu ngữ khí không tốt lắm, lời Dương Quân vừa nói cũng chứng thật Lâm An Nhàn ngày đó không nói dối!
Dương Quân không nghĩ Quý Văn Nghêu đánh giá Lâm An Nhàn kém như vậy, càng cảm thấy Lâm An Nhàn đáng thương.
“Nữ nhân thật không dễ dàng, ai biết tương lai hội ngộ cái dạng gì nhà chồng, nhìn chị dâu thật thương cảm.”
Quý Văn Nghêu nghe xong ngữ điệu dịu đi: “Anh không thấy cô ấy đáng đồng tình. Đường là chính mình chọn, chính mình đi, không ai bợ đỡ hay dẫn dắt mình từ đầu đến cuối được, cũng không nên ngại gió bão mà xuôi theo, không dám đi ngược hướng. Đương nhiên, thân là nam nhân ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ tốt thì cũng có vấn đề, không phải có tiền hay không mà chủ yếu là thái độ. Đúng rồi, anh họ em làm công tác gì?”
Quý Văn Nghêu nói vậy, ý tứ tương lai khẳng định không để vợ mình bị ủy khuất! Nghĩ đến, Dương Quân càng thêm yêu thích Quý Văn Nghêu, cười đáp: “Anh họ làm nghiệp vụ ở một công ty rượu.”
Quý Văn Nghêu nghe xong không nói gì nữa. Lát sau đột nhiên như nhớ tới cái gì, đối Dương Quân nói: “Đúng rồi, anh nghĩ muốn tới thăm dì Hai em một chuyến, có bằng hữu ở nước ngoài mang ít quần áo về, anh chuẩn bị đem qua, khó được cùng dì Hai hợp ý, em cũng mang về cho cha mẹ hai phần.”
Dương Quân thực không nguyện ý việc Quý Văn Nghêu đến nhà dì Hai, bất quá lại nghĩ, có lẽ đối với mình là một loại coi trọng lấy lòng, liền không ngăn trở nói: “Đương nhiên tốt, em trước thay dì Hai cám ơn anh, anh chừng nào đi, em muốn cùng đi.”
“Hẳn là ban ngày tìm thời gian rảnh thì đi, phỏng chừng lúc đó em còn đang ở trường học.”
“Vậy không có biện pháp, lát về nhà em điện thoại báo dì Hai một tiếng.”
Quý Văn Nghêu cười nói hảo, liền dời đi đề tài tán gẫu.
Vương Thu Dung nghe cháu gái nói Quý Văn Nghêu muốn đến nhà tặng quà cho mình, thì cao hứng không biết nói gì cho phải, nhuyễn giọng nói: “Không nghĩ dì có thể cùng cháu gái hưởng phúc. Trước kia, dì Hai nói thật không sai mà, Dương Quân nhà chúng ta mới là chân chính hảo mệnh a.”
Nghe dì Hai nói, Dương Quân có chút không thích hợp. Trước kia, dì Hai chỉ biết giáo huấn mình, hôm nay lại có thể nhuyễn giọng khích lệ như vậy, không phải là có Quý Văn Nghêu sao.
“Dì đừng khách khí, đây là Văn Nghêu một phần tâm ý.”
“Nếu không có cháu sao Văn Nghêu lại để ý đến nhà chúng ta, còn không phải nể mặt mũi cháu sao.” Vương Thu Dung ngẫm lại, con rể thứ hai còn cầu Quý Văn Nghêu giúp đỡ, liền khen Dương Quân thông suốt, mới ngắt điện thoại.
Quý Văn Nghêu chọn buổi chiều đến Phó gia, nghĩ có thể ở lại ăn cơm, có lẽ khi đó Lâm An Nhàn đã tan tầm, hắn rất muốn nhìn bộ dạng chật vật của Lâm An Nhàn ở Phó gia!
Bất quá, thấy Lâm An Nhàn vội ra mở cửa, Quý Văn Nghêu hơi sửng sốt, có chút kỳ quái nữ nhân này thế nhưng không đi làm, cũng không hỏi nhiều, mang theo này nọ vào phòng.
“Văn Nghêu mau ngồi, đứa nhỏ này như thế nào lại đem quà đến, ta và dượng Hai thế nào nhận được a.” Vương Thu Dung thấy Quý Văn Nghêu ánh mắt đều tỏa sáng.
“Dì Hai đừng khách khí, đều như lần trước là bằng hữu đưa tới, quần áo này dì thử xem hợp không.”
“Hảo, hảo, dượng Hai ra ngoài tản bộ chốc lát trở về thử, tối ở lại ăn cơm rồi về, không được từ chối nghe!”
Quý Văn Nghêu cười cười đáp ứng, lại nhìn Lâm An Nhàn đứng ở một bên.
Vương Thu Dung nhìn theo ánh mắt Quý Văn Nghêu, lập tức khí: “Còn đứng đó làm gì? Lúc người nhà cô đến nháo sự như thế nào không thấy cô ngoan ngoãn như vậy, vừa thấy này nọ liền đỏ mắt? Nói cô biết, đây không có phần cho cô, mau vào phòng!”
Sau đó, đối Quý Văn Nghêu nói: “Văn Nghêu, đừng trách dì Hai phát giận trước mặt cháu, vì dì Hai không xem cháu là người ngoài, thật sự nhà thông gia đó rất quá đáng, thôi, cháu ngồi nghỉ một lát!”
Lâm An Nhàn có chút nan kham cắn cắn môi, cái gì cũng chưa nói xoay người trở về phòng.
Nằm trên giường, Lâm An Nhàn tận lực làm cho chính mình cái gì cũng không nghĩ. Mấy ngày nay, nàng đã rất nhẫn nại “chung sống” với sắc mặt khó chịu của cha mẹ chồng, cùng không ít những lời mỉa mai, đay nghiến, nhưng không nghĩ, trước mặt người ngoài họ cũng không lưu chút thể diện nào cho mình.
Lâm An Nhàn nhắm mắt nghĩ: Không cho mình ra ngoài cũng tốt, đỡ phải vừa tiêu tiền mua đồ ăn vừabận rộn về nhà làm cơm chiều.
“Sinh hờn dỗi sao?” Quý Văn Nghêu mang cười thanh âm đột nhiên vang lên.
Lâm An Nhàn sợ tới mức lăn lông lốc xuống giường, ngồi bật dậy, thấy Quý Văn Nghêu đang đứng trước cửa.
“Anh…….Anh như thế nào không gõ cửa, có việc a?” Lâm An Nhàn không có hoãn, liên tục hỏi, như thế nào lại tùy tiện vào phòng ngủ người khác, quá không lễ phép.
Quý Văn Nghêu giống như không nghe, tiến đến, thuận tay đóng cửa phòng.
Lâm An Nhàn đứng bên giường không biết Quý Văn Nghêu có ý tứ gì.
Quý Văn Nghêu ném lên giường một cái hộp: "Đây là quần áo tặng cô, cômở ra xem đi.”
Không phải nóikhông có phần mình sao, lại còn đưa lại đây?
Như nhìn ra Lâm An Nhàn đang nghi hoặc, Quý Văn Nghêu nói: "Đó là do mẹ cô tức giận nói thôi.”
Nhưng hai người đứng trong phòng nói chuyện cũng không tốt, nếu mẹ chồng biết còn không làm ra cái gì sự!
“Chúng ta vẫn ra ngoài nói chuyện đi, như vậy thực không phương tiện.”
“Đi a, mẹ cô đi mua đồ ăn, cô không cần sợ.” Quý Văn Nghêu nói xong xoay người bước ra phòng.
Lâm An Nhàn cầm cái hộp đi theo ra ngoài.
Đến phòng khách, thấy đồ vật vẫn để nguyên trên bàn trà.
Lâm An Nhàn ở bên cạnh ngồi xuống mởcái hộp, thấy bên trong là một chiếc váy ngắn diễm lệ, ngẫm lại mình bình thường cũng không có dịp nào đặc biệt để mặc loại váy này, đối Quý Văn Nghêu nói: “Cám ơn anh tặng chiếc váy xinh đẹp như vậy, nhất định thực quý?”
“Bằng hữu mang tới, không đến 4000, Dương Quân chọn, cô cảm ơn cô ấy là được.” Quý Văn Nghêu vô tình nói.
Lâm An Nhàn cười gật đầu: "Tôi nhất định sẽ cám ơn Dương Quân. Đúng rồi, chuyện tình anh nói lần trước, tôi nghĩ vẫn là nên giải thích, nếu đối với anh tạo thành khúc mắt phức tạp, xin anh thứ lỗi.”
Nếu cô ta đã muốn phóng xuất ra thiện ý, kia chính mình cũng có thể bày tỏ chút thái độ.
Quý Văn Nghêu khẽ cười nhìn Lâm An Nhàn nói: “Cô không có gì sai? Bất quá, là tự tôi đa tình thôi. Không nghĩcô không có chủ kiến như vậy, mọi việc đều nghe người khác an bài. Tự trọng của tôi có vẻ cao nên bắt đầu có chút không thể chấp nhận, bất quá Dương Quân đã cùng tôi nói tính tình của cô. Nhưng chuyện lúc trước, cô thực một chút ấn tượng cũng không có?”
Lâm An Nhàn không biết trả lời như thế nào, nếu nói có, vạn nhất Quý Văn Nghêu hỏi chuyện gì mình lại không nhớ, kia không phải càng đả thương sao? Nếu nói không, cảm giác cũng không tốt.
Gặp nữ nhân vẻ mặt khó xử, Quý Văn Nghêu trong lòng nổi hỏa, ngữ điệu có chút đông cứng: “Quên đi, nghĩ không ra chính là nghĩ không ra, đừng như vậy khó xử?”
Lâm An Nhàn xấu hổ cười, không biết nói gì cho phải.
Đối với mình liền như vậy không thoải mái? Quý Văn Nghêu nhìn Lâm An Nhàn đứng ngồi không yên, cũng không nói gì, nhìn chằm chằm Lâm An Nhàn.
Vừa vặn lúc này cửa mở, Phó Lệ Na đi đến, nàng và Phó Lệ Giai đều có khoá nhà mẹ để nên bình thường đều tùy ý ra vào.
“Văn Nghêu tới rồi sao, mẹ tôi sợ cậu mootj mình ở nhà không có ý nghĩa nên bảo tôi trở về. Cậu này mỗi lần đến đều mang này nọ, lần tới không nên như vậy, cậu có thể giúp Chí Dũng nhà tôi, cũng đã thực cảm kích!”
Phó Lệ Na đổi giày đi tới, thấy Lâm An Nhàn cũng ngồi ở đây, sắc mặt liền thay đổi. Nhưng bận tâm Quý Văn Nghêu nên không nói gì.
Quý Văn Nghêu liếc mắt nhìn Lâm An Nhàn ngẩn người, trong lòng cười lạnh, nữ nhân này thật đúng là thiếu giáo huấn!
Vì thế, không đợi Phó Lệ Na ngồi xuống liền đứng lên: “Tôi có việc đi trước một bước, phiền toái chị cùng dì Hai nói một tiếng.”
Phó Lệ Na giương miệng thấy Quý Văn Nghêu động tác nhanh chóng mang giày mở cửa đi, không biết là có chuyện gì, quay đầu nhìn Lâm An Nhàn nhịn không được.
“Cô đây là thành tâm muốn nhà chúng tôi không qua được phải khoong? Mẹ cô đến nháo còn chưa tính, hôm nay tôi còn muốn cùng Văn Nghêu nói chuyện ngân hàng, cô đã nói gì làm người ta tức giận bỏ về?”
“Tôi cái gì cũng chưa nói, là hắn tặng tôi váy, tôi chỉ cám ơn hắn thôi, thật sự cái gì cũng chưa nói!” Nói xong liền chỉ vào cái hộp trên bàn.
Phó Lệ Na nhìn đóng giấy gói mới mở,nhìn kỹ chiếc váy, lập tức ném vào mặt Lâm An Nhàn: "Cô cũng không xem mình là thân phận gì, người ta có thể đưa đồ đắt tiền như vậy cho cô? Váy này cô mặc được sao?”
Lâm An Nhàn cầm chiếc váy nhìn nhìn, quả nhiên không phải số đo của mình, đây là Quý Văn Nghêu nghĩ sai rồi?
Phó Lệ Na đang muốn chất vấn Lâm An Nhàn, đúng lúc Vương Thu Dung mua một đống này nọ trở lại.