Bàn tay cầm cốc nước trái cây của Sanh Ca thoáng khựng lại.
Cô cười vô cùng thản nhiên: “Anh nghĩ nhiều rồi, tại sao tôi phải kéo dài thời gian chứ? Việc này có gì tốt cho tôi đâu?”
Ninh Thừa Húc căn bản không tin.
Anh ta đột nhiên nhớ ra trước khi hôn mê, lúc tranh chấp với anh ta, Sanh Ca đã nói: “Đến nước Âu Phi, anh nói là sẽ không lừa tôi nữa, sẽ đối xử chân thành với tôi, anh làm được chưa?”
Khi đó anh ta đang giận dữ, bây giờ nghĩ lại, hình như câu nói đó có ám chỉ gì đó.
Nghĩ đến điều này, anh ta nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Có phải em đã biết là thuốc trị đang nằm trong tay tôi không?”
Sanh Ca nhướng hàng mày xinh đẹp lên, hơi kinh ngạc: “Sao thuốc trị lại ở trong tay anh được? Không phải anh nói là nó được cất trong nhà kho của hoàng cung sao?”
Ninh Thừa Húc nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của cô, cảm giác không yên càng thêm mãnh liệt.
Anh ta lập tức lấy điện thoại ra, liên lạc với lính canh được anh ta sắp xếp ở bên ngoài cung điện Arzee, nhưng không ai nghe máy.
Không nghe máy chứng tỏ đã xảy ra chuyện!
Anh ta lại gọi điện cho Jamie: “Lập tức quay trở lại cung điện Arzee, kiểm tra xem có ai dám xông vào không!”
Cúp máy, anh ta mặc quần áo gọn gàng, đứng dậy đi ra ngoài.
Sanh Ca kéo ống tay áo anh ta lại: “Anh đi đâu vậy? Chuyện của tôi với anh vẫn chưa nói rõ ràng đâu!”
Ninh Thừa Húc hất tay cô ra: “Chuyện liên quan đến đứa bé trong bụng em, tối nay chúng ta sẽ bàn tiếp!”
Lạnh lùng vứt lại một câu, anh ta quay người rời đi.
Sanh Ca thầm kêu không ổn, lòng cảnh giác của Ninh Thừa Húc thực sự là quá cao.
Cô siết chặt chiếc nhẫn trên tay, lập tức đuổi theo bước chân của anh ta.
Lúc này, Tự Niên đang ngang nhiên lục soát trong cung điện Arzee.
Cả cung điện Arzee đã bị lật tung lên một lần, nhưng vẫn không thấy dấu vết của thuốc trị đâu.
Nếu Ninh Thừa Húc có được thuốc trị, hoàng cung là nơi an toàn nhất, anh ta còn có thể giấu đi đâu được nữa?
Ống thuốc tuy nhỏ, nhưng thường thì đều phải bảo quản lạnh.
Nếu như không được cất trong tủ lạnh, nhiệt độ sẽ tăng dần theo thời gian, dần dần mất đi hiệu lực, không thể giữ được quá nửa tháng.
Vậy thì chỉ có thể là…
Anh ta đưa mắt nhìn vào phòng bếp của cung điện Arzee, tìm kiếm kỹ càng lại một lần nữa.
Cuối cùng, ở tầng dưới cùng của tủ lạnh, anh tìm được một cái tủ đông màu xám bạc.
Tự Niên mở ra kiểm tra, ống thuốc to bằng ngón tay cái, dài mười centimet, đựng chất lỏng trong suốt.
Quả nhiên là thuốc trị siêu virus!
Tự Niên quá vui sướиɠ, cấp tốc cởϊ áσ vest ra, bọc cả cái tủ đông lại, xoá sạch mọi dấu vết sau khi đã lục tung cả căn phòng lên, một lần nữa trèo cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nhưng mà.
Anh ta vừa nhảy xuống khỏi cửa sổ, sống lưng đã bị một khẩu súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào.
Ngay sau đó là tiếng đạn lên nòng.
Bên cạnh còn có năm tên lính canh khác giơ súng kích điện, đồng loạt nhắm vào anh ta.
Khẩu súng gí vào sống lưng của anh ta chậm rãi dịch lên trên, biến thành gí vào đầu.
Giọng của Jamie truyền đến: “Bỏ thứ đồ trong tay anh xuống, giơ tay lên, quay người lại!”
Tự Niên không hề nhúc nhích, giữ chặt tủ đông trong tay, không chỉ không buông xuống mà còn ôm vào trong lòng, dáng vẻ thà chết không chịu buông ra.
Jamie hừ một tiếng trào phúng: “Cho dù anh may mắn thoát khỏi tay bọn tôi, một khi còi báo động vang lên, tối nay anh cũng không thể chạy ra khỏi hoàng cung này, thứ đồ trong tay anh càng không thể bị mang đi.
Nếu không muốn bị vỡ đầu thì buông xuống ngay, quay người sang đây!”
Tự Niên vẫn không hề buông tay, chậm rãi quay người lại.
Đúng lúc này thì Ninh Thừa Húc chạy tới, dựa vào ánh đèn đường lờ mờ, anh ta nhìn thấy rõ gương mặt của Tự Niên, hơi kinh ngạc: “Là cậu?”
Anh ta cười xấu xa: “Lại còn lừa tôi nói là Lộc Thập Tứ? Buồn cười thật, không ngờ tôi lại không nhận ra cậu, để cậu nhởn nhơ ngay trước mắt tôi suốt nhiều ngày như vậy!”
Tự Niên hừ một tiếng khinh miệt: “Bởi vì anh quá ngu.”
Nụ cười của Ninh Thừa Húc lập tức tan biến, thoắt cái mặt lạnh như băng.
Jamie hỏi anh ta: “Chủ nhân, xử lý anh ta thế nào đây ạ?”
“Đừng dùng súng lục, tiếng động quá lớn, đưa đến một nơi hẻo lánh, âm thầm gϊếŧ đi.” Anh ta phẩy tay một cách thờ ơ.
Tự Niên nghe vậy thì cười: “Ninh Thừa Húc, anh thật sự tưởng là dựa vào mấy tên vớ vẩn này mà có thể gϊếŧ được tôi sao?”
Ninh Thừa Húc nhướng mày độc ác: “Vậy thì thử xem?”
Vừa mới dứt lời, Jamien lập tức ra tay, ánh mắt Tự Niên trở nên tàn nhẫn, xoay người tránh được, sau đó nhanh chóng đánh trả.
Sáu người đánh một.
Trong vài giây, Tự Niên ra tay cực nhanh, trực tiếp hạ gục hai tên.
Nhưng mà anh ta đang cầm cả tủ đông, không tiện tay, cũng không có vũ khí, bị súng kích điện bắn trúng vào lưng.
Dòng điện mãnh liệt ập đến, toàn thân co giật không thể khống chế, Jamie nhân cơ hội đập một gậy vào đầu gối của anh ta.
Anh ta kêu hự một tiếng, phải chống một tay xuống đất mới tránh được cảnh ngã xuống một cách nhục nhã, tay trái vẫn giữ chặt tủ đông trong ngực.
Ninh Thừa Húc chậc chậc hai tiếng: “Tôi biết là cậu rất giỏi võ, thể chất cũng rất tốt, do chính tay Kỷ Ngự Đình đích thân dạy dỗ.
Nhưng mà tay không đối đầu với súng kích điện thì cũng khó khăn quá đó.”
Tiếng đàn violon du dương trong sảnh tiệc mơ hồ truyền tới bên này, Ninh Thừa Húc lười biếng sờ vết thương sau cổ, không còn kiên nhẫn nữa.
“Thôi, cứ dùng súng giải quyết cho nhanh đi, tối nay tôi sẽ đi giải thích với mẹ tôi sau.”
“Vâng.” Jamie lại móc súng ra, nhắm thẳng vào đầu Tự Niên, chuẩn bị bóp cò.
“Dừng tay! Tất cả đứng yên!”
Sanh Ca đột nhiên xuất hiện đằng sau Ninh Thừa Húc, nhanh chóng bắt chéo hai tay anh ta ra sau lưng, dùng cái kim bạc trên cái nhẫn gí thẳng vào cổ anh ta.
Một dòng máu chảy ra từ cổ Ninh Thừa Húc.
Sanh Ca lạnh lùng uy hϊếp: “Cái kim bạc này cứng không gì sánh được, không muốn tôi đâm thủng cổ họng của anh ta thì tất cả đứng im!”
Nhân lúc Jamie đang choáng váng, Tự Niên ra tay cướp súng trên tay anh ta, gí vào đầu anh ta.
Tình thế đảo ngược trong nháy mắt, ba tên lính canh còn lại quay mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới ổn.
Trong bầu không khí nghiêm trọng, Ninh Thừa Húc bỗng bật cười.
“Em Sanh, em làm thế này thì không hay lắm nhỉ? Chúng ta tính giao dịch sòng phẳng, không ngờ em lại muốn giở trò.
Nếu đồ thật sự bị em trộm đi, thì chẳng phải là tôi sẽ vừa mất vợ vừa mất cờ sao?”
“Với loại súc sinh như anh thì còn cần bàn đạo đức làm gì? Không phải là anh cũng tính làm thế nào để vừa có thể có được tôi lại vừa không phải giao thuốc trị siêu virus cho Kỷ Ngự Đình hay sao.”
Trào phúng xong, cô lập tức đanh mặt lại: “Anh để Tự Niên rời đi, tôi sẽ ở lại.”
“Không được, bảy ngày nữa mới cử hành hôn lễ.
Nếu bây giờ cậu ta đã mang thuốc trị về nước, chữa khỏi cho Kỷ Ngự Đình, tên chó đó mà chạy sang đây cướp lấy em thì phải làm sao?”
Đôi mắt phượng của Ninh Thừa Húc hơi nheo lại, ra hiệu cho ba tên lính canh còn lại.
Ba cây súng kích điện lập tức chĩa thẳng vào sống lưng Tự Niên.
Nếu kích điện thêm một lần nữa, Tự Niên chắc chắn sẽ gục ngã!
Ninh Thừa Húc không hề sợ thứ vũ khí trên cổ, nhìn Sanh Ca, cười tinh quái: “Em Sanh đừng nghịch nữa, em sẽ không gϊếŧ tôi đâu.
Trong tay tôi đang cầm còi báo động, nếu tôi chết, em và Tự Niên sẽ không thoát ra được.
Kỷ Ngự Đình không có thuốc chữa, cũng chỉ có thể chờ chết, đến lúc đó thì mọi người đều chết cùng nhau thôi.”
Sanh Ca không thu tay, chiếc nhẫn lại gí sát vào thêm hai milimet.
Máu lại chảy ra từ cổ Ninh Thừa Húc, nhuộm đỏ cổ áo sơ mi trắng tinh của anh ta.
Sanh Ca không chịu yếu thế, nói: “Đúng là tôi sẽ không gϊếŧ anh.
Nhưng trước khi đến đây, tôi đã học được hai cách dùng kim từ chỗ anh hai, có thể khiến người ta không mất tính mạng, nhưng lại bị liệt nửa người, nhất là chức năng nào đó, vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy được nữa.
Tôi không biết là ở trong mắt anh thì thứ đó có quan trọng không nhỉ?”