Rốt cuộc là ai đang giúp cô ta?
Trong đầu Sanh Ca bất giác hiện lên gương mặt của Nhã Ca, cô gái đó dường như hiểu rất rõ những chuyện của cô ở thành phố Phương…
Khí thế của Sanh Ca không hề bị Phó Âm đè ép, mà ngược lại còn mạnh mẽ hơn.
Cô mím môi cười: “Con người tôi thích nhất là những thứ khiêu chiến mình, nếu cô đã không xem trọng, vậy thì cứ làm ầm buổi tiệc này lên, nhưng tôi nghĩ bác trai bác gái và anh cô chắc không thể ung dung được như cô đâu.
”
Sanh Ca nhìn thời gian, tiếp tục nói: “Còn tám phút nữa, một buổi tiệc sinh nhật đang yên lành sẽ biến thành trò cười trong giới giàu có, chúng tôi cũng không ngại xem coi, liệu có phải bác trai bác gái sẽ thật sự chiều cô đến lên trời như vậy không?”
“Cô! Cô lại còn thật sự cố tình gây khó dễ cho tôi!”
Dưới lớp trang điểm tinh xảo của Phó Âm là vẻ mặt tức đến dần trở nên vặn vẹo.
Hai bên giằng co, thái độ đều rất cứng rắn.
Ngay trước mặt trợ lý và người đại diện của công ty Angle, Phó Âm vô cùng xấu hổ.
Cho đến khi giọng nói của Phó Thần Dật ở hành lang xa xa truyền đến.
“Tiểu Âm, Sanh Ca, có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt Sanh Ca lạnh nhạt, dựa lên trên cửa một cách ưu nhã và cao ngạo.
Phó Thần Dật lại nhìn về phía Phó Âm, cô ta cũng không nói gì.
Cuối cùng người đại diện chủ động bước lên, mau chóng giải thích một lượt với anh ta.
Sau khi nghe xong mọi chuyện, Phó Thần Dật nở nụ cười vui vẻ, cả người toát ra sự ôn hoà lễ độ.
“Chuyện nhỏ thôi mà, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Âm, cần gì phải làm lớn chuyện như vậy, làm mất hoà khí.
Tôi nhớ trong nhà kho có cất giữ mấy bộ đồ biểu diễn mà trước đó Tiểu Âm đặt người ta làm.
”
Anh ta quay đầu dặn dò người làm: “Lập tức đến nhà kho xem xem, đổi hết trang phục cho tất cả các thành viên, đi làm mau lên.
”
“Vâng, thưa cậu chủ.
”
Trong lòng Phó Âm không vui, khoanh tay, liên tục trợn mắt vài cái, sau đó quay đầu bỏ đi.
Mặt Phó Thần Dật vẫn nở nụ cười ôn hoà như trước, giả vờ khiêm tốn mà nói lời xin lỗi với các cô gái trong phòng: “Chuyện này là do nhà họ Phó chúng tôi tiếp đón không chu đáo, một lát trong buổi tiệc, Phó tôi sẽ đích thân kính rượu đền tội với mọi người.
”
“Cảm ơn cậu Phó, cậu Phó thật là tốt.
”
Ngoại trừ Chu Tiểu Tinh, những cô gái khác đều xấu hổ gật đầu, hảo cảm đối với anh ta bỗng chốc tăng lên.
Nếu Phó Thần Dật đã đứng ra làm người giảng hoà, không cần làm lớn chuyện nữa, Sanh Ca cũng không còn gì để nói, quay đầu rời đi.
Phó Thần Dật lặng lẽ đi theo, nhắm mắt đi theo bên cạnh cô: “Sanh Ca, có thể nói chuyện riêng với em một lúc, thật tốt quá.
”
Sanh Ca chẳng hề quan tâm đến anh ta, bước chân đi càng nhanh hơn.
Biệt thự nhà họ Phó rất lớn, hành lang rộng lớn lại yên tĩnh, vang vọng tiếng bước chân của hai người.
Phó Thần Dật hít sâu một hơi, ôm lấy sự quyết tâm bất chấp mà chặn trước người Sanh Ca.
“Sanh Ca, anh thề đây là lần cuối cùng, anh chỉ là không cam lòng, cho dù em có thật sự muốn từ chối anh nhẫn tâm như vậy, thì cũng phải cho anh một lý do hợp lý.
”
“Anh tự thấy rằng ngoại trừ quyền lợi và địa vị không bằng với Kỷ Ngự Đình ra, nhân phẩm và gia thế của anh có chỗ nào không bằng anh ta? Tại sao sau khi em ly hôn lại chọn anh ta mà không phải là anh?”
Sanh Ca không thích hành vi dây dưa mãi không bỏ như thế này, huống chi cô đã từng nói với Phó Thần Dật rất nhiều lần rồi.
Vì vậy hôm nay, cô phải khiến anh ta hoàn toàn buông tay.
“Phó Thần Dật, tôi không hề cảm thấy anh có chỗ nào hơn Kỷ Ngự Đình, hơn nữa tôi không yêu anh! Anh cũng không yêu tôi!”
“Trong lòng anh rất rõ ràng, anh đối với tôi chỉ là chấp niệm và cảm giác thân thuộc của lúc nhỏ mà thôi, anh đang tự gây tê chính mình đó.
Hơn nữa cho dù không có Kỷ Ngự Đình, tôi và anh mãi mãi cũng không thể trở thành người yêu, nếu anh cứ tiếp tục dây dưa như thế này, chúng ta đến bạn bè bình thường cũng sẽ không thể làm.
”
Phó Thần Dật nhìn chằm chằm cô, trong lòng bị đả kích nặng nề, vẻ mặt suy sụp, nhưng lại không có lời nào để phản bác.
Sanh Ca thu hết biểu cảm của anh ta vào mắt, trong đôi mắt sáng như sao ngoại trừ lạnh nhạt ra thì không còn cảm xúc gì khác nữa.
Cô quay đầu chuẩn bị rời đi, một tràn tiếng bước chân gấp rút từ xa vọng đến, là người giúp việc nam ờ sảnh tiệc chính.
“Cô Lộc, cậu Ngự vừa tìm cô khắp nơi, hình như có chuyện gấp muốn nói, mời cô đi theo thôi!”
Sanh Ca đứng đó không nhúc nhích, đánh giá từ đầu đến chân người giúp việc nam này, khóe môi hơi cong, ý cười ở đáy mắt ngày càng nhiều.
Kỷ Ngự Đình có việc tìm cô chắc chắn sẽ không thể nào gọi đại một người của nhà họ Phó tới.
Phó Âm định làm gì cô ở biệt thự nhà họ Phó?
Thật thú vị.
Sanh Ca cong đôi môi đỏ gợi cảm một cách đùa cợt, lại quay đầu nhìn Phó Thần Dật một cái, anh ta vẫn còn ngây người tại chỗ, chỉ biết đau lòng.
“Được, dẫn đường đi.
”
Người giúp việc nam cúi đầu, hơi cúi người, đưa tay ra làm tư thế mời: “Mời cô đi bên này.
”
Sanh Ca ưj nhã nhấc tà váy dài lên, bước đi đến đầu bên kia.
Ở sau lưng, hơi thở mang tính uy hϊếp từ từ đến gần.
Sanh Ca âm thầm cười lạnh, vờ tỏ ra không biết.
Người giúp việc nam bước đi nhẹ nhàng, cánh tay dài nhanh chóng choàng qua cần cổ thon dài trắng như tuyết của cô, lấy khăn tay đã tẩm thuốc mê bịt lên mũi cô.
Giãy giụa không quá hai giây, Sanh Ca ngất đi.
Phó Dật Thần vốn dĩ còn đang đứng ở đó đau lòng không thôi, tận mắt nhìn thấy người giúp việc nam lôi Sanh Ca đã hôn mê bất tỉnh đi, anh ta lập tức xông lên cứu người.
“Cậu đang làm gì vậy! Buông cô ấy ra!”
Người giúp việc nam nghe thấy, vẫn mặc kệ anh ta.
Phó Thần Dật muốn bước lên giành lại cô.
Phó Âm đột nhiên xuất hiện sau lưng anh ta, ngăn cản anh ta: “Anh, là do em làm, anh không thể ngăn cản.
”
“Tiểu Âm em! Em điên rồi à? Nếu cô ấy xảy ra chuyện ở nhà họ Phó sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng thế nào cho nhà họ Phó, em có biết không!”
Phó Âm rất bình tĩnh: “Em biết, nhưng em cũng đâu có gϊếŧ cô ta trong nhà họ Phó, anh đừng lo lắng.
Em biết anh rất thích Lộc Sanh Ca, chẳng lẽ anh không muốn có được cô ta sao?”
Phó Thần Dật ngẩn ra, trong lòng có dự cảm không tốt: “Em có ý gì?”
“Em cho người chuốc mê cô ta là để chuẩn bị đưa lên giường của anh đó.
”
“Em! Sao em có thể làm như vậy!”
Phó Thần Dật kinh ngạc nhìn cô ta.
Em gái của anh ta thế mà lại là người ác độc đến mức này sao?
“Bản thân em cũng là một cô gái, thế mà em lại nghĩ ra được chuyện cưỡиɠ ɧϊếp cô gái khác thế này sao!”
Phó Âm cười khẩy: “Nếu không thì sao? Ngoại trừ cách này ra, cả đời này anh cũng đừng hòng có được cô ta! Anh ngủ với cô ta rồi, chỉ cần cô ta bẩn rồi, Kỷ Ngự Đình sẽ không cần cô ta nữa, chuyện xấu này của Lộc Sanh Ca sẽ truyền khắp giới giàu có, sau này còn ai dám lấy cô ta nữa, cô ta chỉ có thể là của anh thôi.
”
Tam quan của Phó Thần Dật bị phá nát ngay tại chỗ, không cách nào nhìn thẳng vào cô em gái mà anh ta đã yêu thương bao nhiêu năm qua.
“Em thật không nói lý lẽ!”
Trên gương mặt luôn ôn hoà của anh, lần đầu tiên tức đến vành mắt đỏ bừng.
Anh ta giơ tay lên, muốn đánh Phó Âm.
Phó Âm không những không tránh mà còn ngẩng cằm lên, vẻ mặt khıêυ khí©h: “Anh, anh nỡ xuống tay không? Em đây chỉ là một lòng muốn nghĩ cho anh thôi! Vậy mà anh đáp lại em như thế này sao? Vậy anh đánh đi, anh đánh đi!”
Khí thế của Phó Thần Dật đã hoàn toàn bị cô ta đè ép, bàn tay từ từ bỏ xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn người giúp việc nam đưa Sanh Ca đã hôn mê bất tỉnh đi lên lầu.
Phó Âm ấn vai anh ta, giọng điệu nhẹ hơn: “Anh, em biết anh là một người lương thiện, trong trạng thái tỉnh táo sẽ không làm ra được chuyện như thế này, em cũng có thể giúp anh!”
Cô ta nói xong, lấy một chai rượu sâm panh từ khay của người giúp việc đi ngang qua.
Trước mặt Phó Thần Dật, Phó Âm không hề né tránh mà bỏ một viên thuốc màu trắng vào trong chai sâm panh, lắc lắc, viên thuốc biến mất không dấu vết.
Sau đó, cô ta đưa cho Phó Thần Dật, tiếp tục khuyên nhủ: “Anh, hãy tin em, em gái anh đều là vì anh thôi, đây chính là cơ hội cuối cùng của anh! Chỉ cần anh làm được chuyện này, Lộc Sanh Ca sẽ là của anh!”
“Lộc Sanh Ca xem thường anh, lại càng xem thường nhà họ Phó, anh đã yêu cô ta mấy chục năm, thế mà cô ta lại tuyệt tình với anh như vậy, anh thật sự cam lòng sao? Tại sao anh không thử xem?”
Ánh mắt Phó Thần Dật phức tạp nhìn chai sâm panh trong tay Phó Âm, trong lòng hơi dao động.
.