Thẩm Uyên ngồi một mình trong phòng làm việc rất lâu. Màn hình máy tính bật lên, thông báo một email khác từ cùng một người gửi. Lại là một file ảnh khác…
Nhưng hắn chán ghét phải nhìn thấy hình ảnh bảo bối của hắn trong bộ dáng bị ngược đãi thê thảm, liền đưa tay tắt cửa sổ máy tính. Mãi cho đến khi luật sư gõ cửa, Thẩm Uyên mới kéo suy nghĩ của mình trở lại. Luật sư đặt bản thỏa thuận ly hôn đã ký của Lăng Hãn lên bàn, liếc nhìn sắc mặt của ông chủ, thâm tâm muốn hỏi gì đó, nhưng lại ngập ngừng rồi thôi.
Lăng Hãn mặt mũi sưng tím bầm dập, bước đi loạng choạng, liên quan gì đến một luật sư nhỏ như anh? Làm những gì sếp yêu cầu là đủ rồi.
Khi Thẩm Uyên trở về nhà, đã gần sáng sớm, Thẩm Dư Đình đã đi ngủ từ lâu. Hắn cởϊ áσ khoác, dùng ngón tay nắm lấy tay nắm cửa phòng bảo bối, áp trán vào tấm cửa, hồi lâu, cuối cùng mới vặn cửa bước vào.
Ngoại trừ việc mới về nhà mấy hôm nay, Thẩm Dư Đình đã trở lại phòng ngủ của mình. Mấy ngày nay cậu trạng thái không tồi, cũng coi như một chút an ủi nhỏ.
Nghĩ vậy, Thẩm Uyên tiến đến bên giường, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Hắn cho rằng Thẩm Dư Đình lúc này đã dần hồi phục, nhưng giờ phút này, từng chút một đều không ổn, cậu như rơi vào cơn ác mộng không thể thoát ra được, cả người đau đớn thống khổ co rúm lại, gắt gao nắm chặt chăn bông vào lòng , muốn khóc nhưng không thành tiếng, thể hiện sự tuyệt vọng, chỉ nhỏ giọng rêи ɾỉ khe khẽ.
“Đình Đình, Đình Đình?” Thẩm Uyên hạ người xuống, đem người trước mặt ôm vào lòng, nhỏ giọng trấn an, từng tiếng gọi tên bảo bối. Cuối cùng Thẩm Dư Đình cũng thoát khỏi cơn ác mộng.
“Gặp ác mộng sao?”
Thẩm Uyên nhẹ nhàng mơn trớn trước mắt Thẩm Dư Đình. Thẩm Dư Đình hơi nghiêng người né tránh, nhưng xong lại nép vào baba. Cậu lắc lắc đầu, không muốn nói cho baba biết mình quả thực vừa nằm mơ, mơ thấy bản thân bị Lăng Hãn khóa ở trên giường, bị bóp cổ không thể động đậy, cậu vươn tay ra cửa thầm cầu cứu. Nhưng baba ở phía cửa chỉ ngây người nhìn cậu, lạnh lùng nói:
“Tự mình làm thì tự mình chịu!” Sau đó xoay người rời đi.
"Con có phải ..." Thẩm Dư Đình bỗng nhiên mở miệng nói,
"Có phải con gây thêm phiền thoái cho baba không? Thực xin lỗi.”
"Không có."
Thẩm Uyên nhanh chóng phủ nhận,
"Bảo bối tại sao lại nghĩ như vậy?"
Thẩm Uyên cuối cùng cũng biết rõ ràng, Thẩm Dư Đình nhìn như đã trở lại cuộc sống bình thường, nhưng thực ra những tổn thương kia đã để lại một lỗ hổng rất lớn trong lòng. Có lẽ, sẽ mất nhiều thời gian mới có thể khôi phục.
Người đàn ông luôn toàn năng bất ngờ gục đầu vào vai người trong vòng tay cậu:
"Đình Đình, ta mới là người phải nói xin lỗi. Nếu lúc đó, baba có thể nghiêm túc nói chuyện với con, thì đã không ..."
Thẩm Dư Đình quả nhiên bị phân tâm, có chút nôn nóng mà lắc đầu:
“Không phải như thế…”
“Nghe baba nói.”
Thẩm Uyên vuốt má con trai, hai người áp trán vào nhau, ôn nhu nói:
“Không nói chuyện quá khứ, chỉ nói về hiện tại, về sau chúng ta không cãi nhau nữa, được không? Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, đều không được giận dỗi, không thể không để ý tới ba ba.”
"…… Được."
“Vụ ly hôn đã giải quyết xong, luật sư Trần sẽ xử lý những việc còn lại.”
Thẩm Uyên nói ra tin tốt, sờ sờ tóc của Thẩm Dư Đình, đột nhiên nói:
“Baba ngủ lại với bảo bối.”
Thẩm Dư Đình biết Thẩm Uyên là sợ cậu lại gặp ác mộng, lời cự tuyệt lăn lộn trên đầu lưỡi một vòng, vẫn là không nói ra.
Chờ Thẩm Uyên tắm rửa xong, mặc đồ ngủ rồi tới nằm cạnh Thẩm Dư Đình. Giường ở đây nhỏ hơn phòng ngủ chính, nhưng nằm hai người vẫn là dư dả. Tuy nhiên, hai người trên giường lại cùng đắp chung chiếc chăn bông, gắt gao mà dựa vào nhau.
Không biết từ khi nào, cậu nhóc nhỏ nhắn kia đã hoàn toàn bị một người khác ôm lấy, nhét vào trong l*иg ngực, giống như một con rồng kiêu hãnh vây lấy bảo bối trân ái nhất.
Cơ thể hai người dính chặt vào nhau, thậm chí hai chân gác chặt lên người đối phương.
Không biết là mơ gì, Thẩm Uyên sắc mặt vài lần biến đổi, cánh tay siết lấy người bên cạnh càng ngày càng chặt.
Bình minh ló rạng , hắn liền mở bừng mắt. Thậm chí còn không nhớ được giấc mơ mơ hồ kia, phản ứng thân thể lúc này cũng làm hắn thập phần xấu hổ.
Thẩm Uyên có chút cứng người lùi lại, cố gắng làm giảm đi du͙© vọиɠ, lật chăn định rời đi.
Thẩm Dư Đình tuy rằng ngủ rất say, nhưng cậu dường như cảm nhận được hắn rời đi, theo bản năng tiến đến, cọ cọ vào nơi ấm áp giữa hai chân, những ngón chân tròn trịa mượt mà cọ xát cẳng chân Thẩm Uyên, ngón tay còn gắt gao mà bắt lấy quần áo trước ngực.
Thẩm Uyên bất lực thở dài trong lòng, phía bụng dưới trướng lên, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn bắt đầu nổi dậy, qυყ đầυ chỉ cách Thẩm Dư Đình một lớp vải quần ngủ, chỉ kém một chút, là chạm đến tiểu huyệt nhỏ nhắn….
Hắn tự véo vào lòng bàn tay, ngăn cản chính mình suy nghĩ những chuyện lung tung lộn xộn đó.