Chương 4 Dần dần hồi phục

Thẩm Dư Đình đau đớn, đau hơn cả nỗi đau của chính mình.

Ngay cả môi âʍ ɦộ Thẩm Uyên cũng dính đầy thuốc mỡ, hắn dứt khoát không mặc lại quần cho Thẩm Dư Đình, chỉ là cẩn thận nhét chăn bông, giống như đang dỗ dành em bé ngủ, vỗ nhẹ vào ngực Thẩm Dư Đình, ngọt giọng ru người trong vòng tay hắn ngủ say.

Thẩm Dư Đình lần này ngủ không ngon. Cậu mơ về căn nguyên nỗi đau của mình, một người đàn ông đáng sợ. Chỉ là, có lẽ bởi vì cậu đã trở về nhà, chung quanh đều tràn ngập hơi thở quen thuộc, mấy lần mơ hồ mà mở to mắt, đều có thể nhìn thấy baba - người cho cậu cảm giác an toàn vô hạn ở bên cạnh, ngay cả sự tra tấn, ám ảnh trong giấc mơ, đều trở nên bớt đáng sợ.

Kỳ thật loại chuyện này không phải là lần đầu tiên. Sau khi kết hôn, người đàn ông đó dường như từng bước cởi bỏ lớp mặt nạ, dần dần lộ nguyên hình. Tần suất không hài lòng đối với cậu càng ngày càng cao, tất cả những việc không vui bên ngoài đều phát tiết lên trên người cậu, ở trên giường cũng hoàn toàn không màng đến cảm xúc của đối phương, rốt cuộc chỉ coi coi cậu như một công cụ, một bên làm, một bên mắng nhiếc cậu bằng đủ thứ ngôn ngữ dơ bẩn trên đời. “Không đủ tao”, “Giống người chết”....

Sau khi đã thỏa mãn liền rời đi

Thẩm Dư Đình cũng không phải kẻ nhu nhược, dù không thích cãi nhau với chồng, nhưng cũng mấy lần trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng đổi lại là cách đối xử tàn nhẫn, hung ác hơn.

Sau đó, cậu hoàn toàn hết hy vọng, dứt khoát ở tại viện nghiên cứu trong ký túc xá.

Cậu không có cách nào để tâm sự với bạn bè, càng không còn mặt mũi nào cầu cứu baba để vớt vát cuộc hôn nhân đang đứng trước nguy cơ tan vỡ của mình, chỉ có thể một mình dày vò, suy xét đến chuyện ly hôn.

Chỉ là không ngờ đến phút cuối, lại bất cẩn mà bị người đàn ông đó chặn ngay trong "tổ ấm".

Người trên danh nghĩa là chồng thấy cậu mất tích điên cuồng phẫn nộ, như một con dã thú mất đi lý trí, đem cậu đè xuống sàn phòng khách mà hung hăng làm nhục, thậm chí dùng công cụ lăng ngược, dùng những lời lẽ xấu xa bẩn thỉu mà trì triết, lăng mạ. Từng lời nói như những phát tát trời giáng thẳng lên người Thẩm Dư Đình.

Cậu không ngần ngại rời bỏ người hôn phối duy nhất do gia đình mình lựa chọn, hóa ra lại là một con quỷ dữ như vậy.

Vào khoảnh khắc bất tỉnh, Thẩm Dư Đình là may mắn. Càng may mắn chính là, khi tỉnh lại người đàn ông kia đã rời đi.

Vội vàng tắm rửa, thay quần áo, còn không kịp thu dọn đồ đạc. Cậu bỏ chạy, chạy về nơi duy nhất có thể khiến bản thân an tâm.

Suốt một buổi tối, Thẩm Uyên cơ hồ đều không có ngủ, vẫn luôn sát sao bên người Thẩm Dư Đình.

Sau nửa đêm khi cơn sốt của cậu hạ xuống, hắn mới miễn cưỡng yên lòng, duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng mà xoa cái nhíu mày của bảo bối, sau đó đem con trai ôm vào lòng, nhắm lại hai mắt đỏ ngầu che kín tơ máu.

Sáng hôm sau, tình trạng của Thẩm Dư Đình tốt hơn rất nhiều, ít nhất thì đầu đã hoàn toàn tỉnh táo. Giật mình xem xét một hồi, cơ thể có chút cứng đờ, nhận thấy được chính mình đang nằm gọn trong vòng tay của baba, lại nghĩ đến sự tình tối hôm qua.

“Tỉnh rồi?”

Người đàn ông bên cạnh không biết từ lúc nào cũng đã tỉnh, dùng lòng bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu, giọng nói mang theo chút buồn ngủ có hơi khàn khàn.

Thẩm Dư Đình "hừ" một tiếng, liền thấy Thẩm Uyên xoa xoa huyệt Thái Dương, sau đó từ trên giường đứng dậy, đi ra cửa.

Sau khi cùng nhau ăn sáng, Thẩm Uyên cuối cùng kìm nén không được, bắt đầu dò hỏi.

“Là Lăng Hãn làm, đúng không?”

Thẩm Dư Đình gật gật đầu.Nhưng ngoài điều này, lại không nguyện ý mở miệng nói thêm câu nào nữa.