Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Thẩm Uyên không có mấy bức bối, trừ khi Thẩm Dư Đình mệt đến nỗi phải cự tuyệt, nếu không hắn mỗi ngày đều phải làm. Từ lúc khai phá hậu huyệt Thẩm Dư Đình, hắn như say mê cái cảm giác từng nếp thịt bao vây lấy, mỗi lần cắm vào đều ngâm trong đó rất lâu mới động.
Có đôi khi ra ngoài xã giao, về nhà quá muộn, Thẩm Dư Đình đã ngủ rồi, Thẩm Uyên rõ ràng trong lòng nghĩ muốn để cậu nghỉ ngơi thật tốt, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không được du͙© vọиɠ mãnh liệt đang dâng trào, tay vô thức cởi bỏ áo ngủ của Thẩm Dư Đình, nhẹ nhàng tách hai chân ra thao vào.
Thẩm Dư Đình mỗi khi trong lúc ngủ mà bị đánh thức, ý thức rõ ràng còn mơ hồ, nhưng cơ thể lại tự động thích nghi rất tốt, bên dưới tiết ra dịch nhầy, âʍ đa͙σ mềm xốp mở miệng mà nghênh đón dươиɠ ѵậŧ baba.
Cậu thực sự khó hiểu, rõ ràng chính mình tuổi xuân còn trẻ, nhưng so với thể lực của Thẩm Uyên lại muôn phần không bì kịp. Hơn nữa hắn còn cứ như vậy mà kéo dài, chỉ xuất tinh một lần trong suốt cả đêm nhưng lại có thể làm chuyện ấy rất lâu.
Hầu như đêm nào, Thẩm Dư Đình cũng đều mệt đến ngất đi. Thậm chí có lúc, Thẩm Uyên còn đòi buổi sáng dậy phải làm thêm một lần nữa. Hắn dường như vô cùng dồi dào sinh lực, mỗi lần “chào cờ” đều không tha, nhất định phải bắn một phát vào tử ©υиɠ thì mới có thể cảm thấy thoải mái.
Trong thời gian này, thân thể Thẩm Dư Đình cũng vì cùng baba ân ái mà trở nên càng thêm dâʍ đãиɠ, càng ngày càng khó cự tuyệt cám dỗ mỗi đêm.
Cũng bởi mỗi ngày trôi qua cũng với bảo bối đều quá hài lòng, Thẩm Uyên gần như quên mất sự tồn tại của cái tên “Lăng Hãn”. Bởi vì hắn nhất thời sơ sẩy, người này lại một lần nữa khiến cho Thẩm Dư Đình rơi vào trạng thái căng thẳng.
Hôm đó đáng lẽ ra vốn là một ngày nghỉ ngơi, hắn buổi trưa có hẹn đi tiếp đối tác, lúc về đến nhà cũng đã là buổi chiều, thời tiết khá đẹp. Thẩm Uyên định bụng về nhà sẽ đưa Thẩm Dư Đình ra ngoài đi dạo, đẩy cửa ra, đập vào mắt là một bóng người ngồi trầm mặc trên ghế sofa. Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Thẩm Dư Đình trên người mặc bộ quần áo màu trắng, tựa như một thiếu niên thanh khiết, làm Thẩm Uyên sửng sốt hai giây.
Hắn bước tới, chưa kịp nói gì đã bị cậu một phen ôm siết lấy eo.
“Baba.” Thẩm Dư Đình thanh âm có chút rầu rĩ.
“Xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Uyên hơi cau mày. Thẩm Dư Đình phản ứng không đúng lắm, sắc mặt có vẻ tái nhợt.
"Ư ư—"
Người trong l*иg ngực lắc lắc đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, vùi vào trong ngực hắn, chậm rãi nói:
"Baba thật sự sẽ không ghét bỏ em sao? Lúc trước em.."
Như sợ Thẩm Uyên tức giận, cậu kiên quyết ôm chặt lấy eo baba, tiếp tục nói:
"Em nhìn thấy một file ảnh chụp trong USB ở phòng làm việc của baba….."
Thẩm Uyên phản ứng đột ngột, xong rồi, lần đó hắn lấy lại USB đó từ chỗ Lăng Hãn, tiện tay mang về nhà, cứ để trong phòng mà quên không xử lý.
“Cái đó trông rất giống USB của em, em tưởng đã mang nó từ phòng thí nghiệm về nhà, nên mới cắm vào máy tính xem thử….”
Lúc này, Thẩm Dư Đình vẫn đang cố giải thích rằng cậu không cố ý. Thẩm Uyên có chút đau lòng đem người trong ngực kéo ra, khom lưng hôn lên trán và mắt Thẩm Dư Đình.
“Là ba ba không tốt, những thứ đó đáng ra phải được xử lý sớm hơn."
“Hắn ta là dùng ảnh chụp…… Uy hϊếp bảo bối sao?” Thẩm Dư Đình cố chấp truy vấn.
Lúc trước cùng Lăng Hãn làʍ t̠ìиɦ, cậu cũng mơ hồ nhìn thấy anh ta buông đặt điện thoại xuống, nhưng căn bản là nhìn không rõ, lúc sau rời đi, Lăng Hãn cũng không có biểu hiện gì liên quan đến việc chụp ảnh này, cho nên cậu mới nghĩ rằng bản thân đang suy nghĩ hơi nhạy cảm.
Hóa ra, thật sự có chụp ảnh. Chỉ là baba đã đem đi giải quyết rồi thôi.
Thẩm Dư Đình nhớ lại những hình ảnh khó coi mà cậu nhìn thấy trên máy tính vừa rồi, cận cảnh bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© bị ngược đãi đến sưng tấy, cơ thể xấu xí đầy những vết đỏ, thậm chí còn có mấy cái video.
Cậu mở loa lên, liền nghe được tiếng của tên ác nhân kia, cũng như tiếng lạy lục van xin không hề tôn nghiêm của chính mình. Thẩm Dư Đình gần như gục xuống, tay run rẩy ấn chuột đóng file lại.
Đến giờ phút này, những âm thanh cùng hình ảnh lõα ɭồ đó vẫn còn quanh quẩn trong đầu. Vừa nhớ tới, lại khiến cho thân thể cậu không khỏi run rẩy.
“Đình Đình?” Thẩm Nguyên lo lắng mà ôm lấy má cậu.
“Nhìn baba. Những chuyện đó đã qua rồi, baba đều đã giải quyết xong, Lăng Hãn sẽ không dám tìm đến em nữa đâu.”
Thẩm Dư Đình nhìn sâu trong mắt hắn hồi lâu, cuối cùng mới gật gật đầu, “Ừm” một tiếng.
Sau khi vất vả trấn an con trai, Thẩm Uyên nhân lúc Thẩm Dư Đình đi toilet, gọi cho bác sĩ tâm lý của cậu. Sau khi cúp máy, suy nghĩ một hồi, lại gọi thêm một cuộc nữa:
“Lăng Hãn, tiếp tục theo dõi. Còn chuyện lần trước tôi nói, có thể bắt đầu rồi.”