Chương 29 “Bảo bảo, sạc điện cho baba một chút..."

Công việc của Thẩm Dư Đình không mấy bận rộn, cuối tuần thường dành để nghỉ ngơi. Ngược lại, Thẩm Uyên thường đến công ty làm việc vào cuối tuần, hoặc ra ngoài tiếp đối tác.

Từ khi ở bên nhau, Thẩm Uyên lại có chút không cân bằng, thời gian quý báu ở bên Thẩm Dư Đình cứ như thế bị chiếm hết. Đêm thứ sáu, Thẩm Uyên dươиɠ ѵậŧ cắm ở trong thân thể Thẩm Dư Đình, nhẹ nhàng khuấy động tử ©υиɠ ngập nước, ép người trong l*иg ngực hắn bức bối phát điên.

“A…… Ba ba……”

“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Uyên biết rõ còn cố hỏi.

Thẩm Dư Đình vừa tức vừa bực, thậm chí còn vô thức

mà co bóp lại hoa huyệt mềm mại, như muốn kẹp chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn mà kí©h thí©ɧ sung sướиɠ.

Nhưng phải cái, Thẩm Uyên lần này có sự kiên định hiếm có, rõ ràng sảng đến sắp bắn, nhưng vẫn là nhẫn nại không chịu thỏa hiệp.

Thẩm Dư Đình cuối cùng đành chịu khuất phục, nức nở cầu xin:

“Ba ba…… Muốn……Nhanh lên..."

“Bảo bảo chịu đáp ứng rồi sao?”

Thẩm Uyên kìm nén kích động, đợi đến khi Thẩm Dư Đình nhịn không được gật đầu, nói:

“Được… sẽ cùng baba đi làm”, cuối cùng mới tiếp tục những cú nhấp mãnh liệt.

Phải nói, một khi ham muốn bị kìm nén được giải phóng, rốt cuộc dừng lại không nổi nữa.

Ngày hôm sau, Thẩm Uyên được như ý nguyện mà dắt Thẩm Dư Đình lên công ty. Một người cao ráo lịch lãm, người còn lại nho nhã tuấn tú. Hai người sánh bước bên nhau thu hút sự chú ý của không ít mắt nhìn. Thậm chí có mấy nhân viên hay hóng hớt, đã kịp bật điện thoại di động lên để bàn tàn sôi nổi trong các nhóm nhỏ.

Thẩm Dư Đình đương nhiên không biết điều này, trong đầu cậu đang hồi tưởng lại nhiều năm trước. Khi cậu mới tám chín tuổi, khi đó công ty của Thẩm Uyên quy mô nhỏ hơn bây giờ rất nhiều. Một cậu nhóc nhỏ tuổi ở trong văn phòng nghỉ ngơi cả ngày, sách truyện mang đến xem xong hết rồi, bảo đi ngủ lại không muốn, cuối cùng tùy hứng mà bám lấy cánh tay Thẩm Uyên, một hai đòi hắn phải tan làm sớm. Cuối cùng Thẩm Uyên cũng đành chịu thua cậu, tan làm sớm hơn quy định tới một giờ.

Sau này lớn hơn một chút, dần dần hiểu chuyện, cậu hiếm khi làm nũng kiểu này. Thỉnh thoảng khi đến công ty, cũng là vào thẳng phòng của baba. Những người biết cậu, chỉ có trợ lý Thẩm Uyên, cùng với một vài nhân viên làm việc lâu năm.

“Đình Đình?”

Thấy con trai bước chân chầm chậm, Thẩm Uyên quay đầu lại kêu, sau đó vươn tay ôm lấy eo cậu, dẫn vào phòng làm việc, không thèm để ý đến ánh mắt tròn xoe của mọi người phía sau.

Thẩm Dư Đình hôm nay tự mình mang theo sổ tay, nhân tiện định sửa sang lại các thí nghiệm nghiên cứu gần đây. Kế hoạch khá là hoàn hảo - đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.

Thẩm Uyên ngồi vào bàn, để tài liệu trong tay xuống, ấn nút khẩn cấp của điện thoại cố định:

"Vào đây, tôi có chút việc."

Một phút sau, trợ lý gõ cửa bước vào phòng.

Thẩm Uyên đem văn kiện trên bàn đẩy đẩy về phía trước:

"Cô đi hỏi Chu Lực Sinh, bản kế hoạch này như thế nào mà lại được thông qua?"

Trợ lý hiển nhiên đã quen với giọng điệu này của sếp, trực tiếp cầm lấy tập tài liệu không chút thắc mắc:

"Vâng."

"Để Mây Liễu nghiên cứu hạng mục này, nộp bản báo cáo chi tiết cho tôi trước thứ 4. Được rồi, cô ra ngoài đi."

“Vâng.”

Chị trợ lý vội vàng quay ra, tiếng giày cao gót lộc cộc xa dần.

“Ba ba.”

Thẩm Dư Đình đặt đồ trong tay xuống, đi đến bên bàn làm việc, có chút lo lắng nhìn đến sắc mặt có phần hơi kém sắc của hắn.

Thẩm Uyên nhíu nhíu mày, vươn tay ra, vòng qua eo cậu kéo vào lòng. Hắn lúc này bộ dạng vô cùng mệt mỏi, ôm Thẩm Dư Đình ngồi lên đùi chính mình, trán gục xuống bả vai.

Ngón tay thon dài đưa lên gần trán người đàn ông, nhẹ nhàng mà xoa xoa huyệt thái dương.

Hồi lâu, Thẩm Uyên cuối cùng ngẩng đầu lên, nhẹ nhõm thở dài một hơi. Nhìn đến Thẩm Dư Đình đang chăm chú mát xa đầu cho hắn, hai mắt giao triền, môi cùng môi từng chút sát lại, cuối cùng hôn lên.

Thẩm Dư Đình bị tấn công bất ngờ, vô thức kêu một tiếng. Ngay sau đó lại ngoan ngoãn phối hợp, hé miệng để baba đưa đầu lưỡi vào trong khuấy đảo.

Cậu hai chân dạng ra, phía dưới mông là cặp đùi rắn chắc của Thẩm Uyên, eo cùng đầu bị bàn tay to lớn kia khống chế, cậu không những không muốn phản kháng, ngược lại còn cảm thấy an tâm vô cùng. Nghĩ thế, Thẩm Dư Đình vòng tay qua ôm lấy cổ Thẩm Uyên, nụ hôn dần trở nên triền miên kịch liệt, l*иg ngực cả hai đều phập phồng thổn thức, giao thoa giữa nước miếng lẫn hơi thở.

"Ưm ... Aa—"

Vạt áo trên bị vén lên, bàn tay to lớn của baba luồn vào trong áo, vuốt ve tấm lưng mịn màng của Thẩm Dư Đình một vòng. Thẩm Dư Đình còn nhớ rõ nơi này là văn phòng của công ty, trong lòng có chút lo lắng, lại bị hắn nhẹ nhàng cắn nhẹ vào yết hầu.

“Bảo bảo, sạc điện cho ba ba một chút..."