Chương 2 Bị bạo hành đến đầy rẫy vết thương

Thẩm Uyên trong lòng thở dài, có đôi chút bất lực nghĩ, cậu dù sao cũng là bảo bối của hắn, nhường nhịn một chút, mềm lòng một chút đối với hắn cũng không phải chuyện lớn.

Tuy nhiên, những suy nghĩ lẫn lộn đột ngột dừng lại khi hắn cởi đến cúc áo của Thẩm Dư Đình.

Ngực, eo và bụng của Thẩm Dư Đình đầy rẫy những vết đỏ, thậm chí một số nơi đã chuyển sang màu xanh tím. Thẩm Uyên cố thuyết phục bản thân rằng đó là chuyện bình thường giữa Thẩm Dư Đình và chồng, nhưng sau khi cởϊ qυầи ra, hắn liền biết, không phải như vậy.

Thẩm Dư Đình trên đùi bị che kín bởi những vết thương đỏ tím nông sâu, chỗ bắp đùi càng thêm trầm trọng, mà qυầи ɭóŧ lúc này đã bị thấm ướt. Xuống chút nữa, thậm chí đầu gối đều có dấu vết bị quỳ quá sức rất rõ ràng.

Điều này vượt quá giới hạn của việc quan hệ tìиɧ ɖu͙© thông thường.

Thẩm Uyên không nhận ra ánh mắt của mình đã bị lửa giận thiêu hồng, ngẩng đầu lên, trầm giọng gằn từng chữ một nói:

“Đây là gì, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Thẩm Dư Đình gắt gao mà cắn miệng mình, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống tới, trên mặt tràn đầy áp lực thống khổ.

Đến nước này, Thẩm Uyên không còn do dự nữa, dứt khoát cởϊ qυầи lót xuống, cẩn thận tách hai chân của Thẩm Dư Đình ra.

Thẩm Uyên chợt nhớ lại một khắc đó, hắn thậm chí không biết chính mình là như thế nào lại nhẫn nại đi xuống.

Thẩm Dư Đình là bảo bối của hắn nhiều năm như vậy, chỉ một vết xước nhỏ trên người cậu cũng làm hắn đau lòng, vậy mà giờ đây chân cậu như một mớ hỗn độn. Lỗ hoa nhỏ nhắn, tinh xảo, nguyên bản đã sưng lên đến dọa người, môi âʍ đa͙σ dài rộng, còn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ bên trong chảy ra. Hắn đem hai chân tách ra một chút, thậm chí có thể nhìn thấy phần da thịt hằn sâu.

Thẩm Dư Đình lấy tay che mặt vì xấu hổ, mặc dù đại não của cậu đã bị nhiệt độ thiêu đến mơ màng hồ đồ, cậu cũng không thể bình tĩnh đối mặt với tất cả những chuyện này. Quá khó coi……điều này không nên để baba nhìn thấy.

Cậu đã tắm rửa sạch sẽ trước khi ra ngoài, nhưng những vết dơ bẩn kia như thế nào đều tẩy không sạch, mà cậu không thể tiếp tục ở trong "nhà" đó thêm một chút nào nữa, vì vậy mặc xong quần áo liền trốn thoát.

“Cứ để như vậy không được.” Thẩm Uyên cắn răng, kìm nén tức giận mà nói:

“Vậy gọi bác sĩ tới đây nhé?”

Thẩm Dư Đình không chịu nói thêm, chỉ lắc đầu.

Thẩm Uyên im lặng một hồi, liền đi ra ngoài gọi cho bác sĩ chuyên khoa, sau đó tìm người đưa thuốc tới.

Hắn đứng ngoài cửa phòng ngủ, khuôn mặt tuấn tú trưởng thành ẩn trong bóng tối, không biết đang suy nghĩ gì, hồi lâu, cũng bước vào phòng ngủ.

“Đình Đình.”

Thẩm Uyên nửa quỳ ở mép giường, nhẹ giọng kêu biệt danh của con trai,

“Ở bên trong phải lau rửa sạch sẽ, sau đó baba sẽ bôi thuốc, được không?”

Lửa giận ngập trời đều bị hắn mạnh mẽ áp xuống, để lại cho Thẩm Dư Đình, chỉ có ôn nhu cùng an ủi.

Sau một lúc lâu, Thẩm Dư Đình mới gật gật đầu, duỗi tay ra khỏi chăn bông một cách vô cùng khó khăn, vươn về phía Thẩm Uyên.

Thẩm Uyên vội vàng đem cậu ôm lấy, cài khuy áo bộ đồ ngủ quá khổ của Thẩm Dư Đình, đem chăn quấn lại bọc kĩ lưỡng, lúc này mới hít sâu một hơi, đem bàn tay tiến trong chăn.

Hắn không dám nhìn lại nơi vết thương chồng chất vết thương kia, cũng không đành lòng để Thẩm Dư Đình tận mắt chứng kiến

chính mình thê thảm ra sao, đành phải tự mình mò mẫm bên dưới chăn bông.

Vài ngón tay có chút thô ráp trượt qua cặp đùi trơn bóng của Thẩm Dư Đình, chạm đến lối vào bí ẩn ở giữa hai chân. Nhiệt độ nơi đó cao hơn nhiều so với những chỗ khác, môi hoa mất tự nhiên mà nhô lên.

Theo sự chuyển động, Thẩm Uyên phát hiện đại não mình hiện lên nhất thời hình ảnh từ rất lâu trước đây, thậm chí còn rõ ràng và sống động hơn.