Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ly Hôn Thì Đã Sao?

Chương 67: Người quen biết

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Chào buổi sáng."

Mỗi sáng thức giấc được nhìn thấy cô ở bên cạnh mình, đây là điều anh luôn mong ước từ lâu, sau bao nhiêu năm tháng cuối cùng giấc mơ cũng biến thành sự thật. Phó Cận Nam nở nụ cười rạng rỡ cúi đầu hôn trán Tô Thiển.

"Mấy giờ rồi anh." Đêm qua Tô Thiển không rõ mình thϊếp đi từ lúc nào? Chỉ biết hiện tại cô rất buồn ngủ, khó khăn mở mắt nhìn ra bên ngoài trời, thấy đã có vài tia nắng chiếu vào trong gian phòng liền lên tiếng hỏi.

Phó Cận Nam vuốt ve gương mặt đáng yêu của Tô Thiển dịu dàng nói: "Anh báo nghỉ cho em rồi, nhưng phải dậy ăn sáng xong mới được ngủ tiếp."

"Đều tại anh đấy." Tô Thiển khẽ lườm Phó Cận Nam, không phải do anh hết lần này tới lần khác dày vò, cô có mệt như thế này không? Tự dặn lòng mình sau này nhất định phải giữ vững quan điểm, không bị những lời dụ ngọt của người đàn ông này mê hoặc nữa.

Phó Cận Nam cười thành tiếng, nhéo má Tô Thiển: "Thiển Thiển không trách anh được, do em quá hấp dẫn anh khó lòng kiềm chế được."

"Xì." Tô Thiển lười nói chuyện cùng Phó Cận Nam, vén chăn xuống giường nhanh chóng đi vào trong phòng tắm. Cô tự nhận mình yếu kém không đấu lại được với thiên tài đàm phán như anh, tốt nhất nên kiệm lời thì hơn.

Phó Cận Nam ánh mắt nhu tình nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, bàn tay đặt xuống nơi Tô Thiển vừa nằm, cảm nhận hơi ấm của cô vẫn còn lưu lại, khóe miệng cong cong hạnh phúc.

Tô Thiển mở cửa ra ngoài, thấy Phó Cận Nam đang khoanh tay dựa lưng vào tường, cô đoán anh muốn vào nên nhích người sang một bên nhường chỗ cho anh.

Phó Cận Nam không hiểu bản thân mình bị làm sao, mới xa Tô Thiển chưa được một giây đã thấy nhớ, giống như kẻ biếи ŧɦái đi tới trước cửa nhà vệ sinh chờ cô.

Thấy Tô Thiển nhìn mình Phó Cận Nam đứng thẳng người, bước chân về phía cô, bàn tay ấm áp cách lớp áo ngủ mỏng manh chạm vào bụng cô xoa nhẹ:

"Hôm nay bác Trần nấu toàn món em thích, đi ăn cơm thôi."

"Dạ." Tô Thiển mỉm cười, để Phó Cận Nam đỡ mình ra ngoài.

"Em ăn thêm chút cháo nữa nhé, giàu khoáng chất và vitamin." Phó Cận Nam ăn không nhiều, dành phần lớn thời gian ngồi bên cạnh gắp thức ăn vào bát Tô Thiển.

Phó Cận Nam gần đây mỗi khi có thời gian, thường lên mạng tham khảo các thông tin về chăm sóc phụ nữ mang thai, thậm chí mua rất nhiều sách về đọc, hiện tại kiến thức của anh có lẽ không thua kém bác sĩ là bao.

"Anh thấy có khóa học tiền sản, em có muốn tham gia không, anh đang ký nhé." Phó Cận Nam đặt đũa xuống bàn, nghĩ tới bài quảng cáo mình mới xem gần đây, chăm chú nhìn Tô Thiển hỏi.

"Anh còn công việc ở công ty mà, không sao đâu có gì không biết em hỏi mẹ hoặc bác Trần là được." Tô Thiển lắc đầu, cô biết nếu mình muốn tham gia anh ấy nhất định sẽ sắp xếp thời gian đi cùng, nhưng cô không muốn anh vất vả, đáng ra có thời gian nghỉ ngơi, lại phải cố gắng đẩy nhanh tiến độ.

Phó Cận Nam nắm tay Tô Thiển đưa lên miệng mình hôn nhẹ, dịu giọng nói: "Em đừng hiểu chuyện như vậy có được không?"

"Em xấu tính lắm." Hai tay Tô Thiển ôm má Phó Cận Nam, hơi nhổm người hôn lên môi anh.

Trong tình yêu thứ quan trọng nhất chính là biết nghĩ cho đối phương, cô không phải người ích kỷ coi mình thành trung tâm để người khác xoay quanh. Hơn nữa một chút này có đáng gì, so với những thứ anh ấy đã bỏ ra.

Ăn sáng xong, Tô Thiển dáng vẻ lười nhác cái gì cũng không muốn làm, nằm trên giường tựa đầu vào ngực Phó Cận Nam, lâu lâu ngó nhìn nội dung trong cuốn sách mà anh đang đọc.

Bàn tay lật trang giấy của Phó Cận Nam dừng lại, nghe tiếng thở nhè nhẹ bên tai, cúi đầu xem thử cô đã ngủ chưa?

Theo cảm giác Tô Thiển ngẩng đầu lên, đôi mắt hai người chợt giao nhau, say đắm nhìn sâu một hồi, Phó Cận Nam chủ động phá vỡ bầu không khí lãng mạn này, ngón tay vuốt sống mũi cô nói: "Em hẹn bạn lúc mấy giờ?"

"Ui chết anh không nhắc em quên mất, để em gọi lại hỏi xem cô ấy bao giờ có thể tới được."

Nghe Phó Cận Nam nhắc tới cuộc hẹn, Tô Thiển giật mình ngồi dậy, vội với nhắn tin cho Hà Hiểu Tâm. Cô mới có hai mấy tuổi mà đầu óc đã không tốt rồi, vài năm nữa liệu có xảy ra tình trạng thanh toán xong quên cầm đồ về không?

Tô Thiển sau một hồi chăm chỉ gõ chữ, cuối cùng cũng dừng lại đặt điện thoại lại vị trí cũ. Phó Cận Nam vòng tay ôm cô kéo xuống bên người khẽ hỏi:

"Thế nào? Để anh đặt nhà hàng."

Tô Thiển điều chỉnh tư thế thỏa mái nhất, ôm hông Phó Cận Nam trả lời: "Em hẹn cô ấy sau giờ tan tầm."

Lúc đầu hẹn buổi trưa nhưng giờ đã gần 11 giờ rồi, chuẩn bị cũng không kịp, hơn nữa hai mắt cô đang đình công không muốn làm việc, đổi thành buổi chiều cho thỏa mái.

"Nhà hàng châu âu em thấy thế nào?" Phó Cận Nam mở điện thoại tìm kiếm các nhà hàng nổi tiếng trong thành phố A, khi chọn được địa điểm thích hợp mở lời hỏi ý Tô Thiển, nhưng đáp lại anh chỉ còn tiếng thở đều đặn của cô.

Phó Cận Nam cười ngọt vuốt vài lọn tóc vướng trên mặt Tô Thiển ra sau tai, sau khi gọi điện đặt bàn xong, cầm quyển sách đang đọc dở đặt lên mặt tủ đầu giường, nghiêng người ôm chặt cô trong lòng từ từ nhắm mắt lại.

"Ting."

"Nhà hàng Châu Âu đường 407..."

Trước thời gian tan tầm 30 phút, Hà Hiểu Tâm nhận được tin nhắn báo địa điểm từ Tô Thiển. Nhìn tên nhà hàng hai mắt cô sáng trưng, đó không phải nơi cao cấp một bữa ăn lên tới mấy trăm triệu sao? Người bạn trai kia của cô ấy hẳn rất lắm tiền.

Hà Hiểu Tâm càng lúc càng tò mò, muốn nhanh chóng tới nơi để bản thân mở mang tầm mắt, xem người đàn ông chiếm được trái tim Tô Thiển vẻ bề ngoài trông ra sao?

"Chào quý khách."

"Xin hỏi cô Tô Thiển phòng nào vậy?" Hà Hiểu Tâm bước vào nhà hàng, nhìn quanh một lượt không thấy bạn mình, liền hỏi nhân viên lễ tân.

"Dạ phòng VIP 4, là lối này." Nhân viên phục vụ đã được căn dặn từ trước, hướng dẫn Hà Hiểu Tâm đi lên tầng hai.

Trong phòng riêng, Phó Cận Nam chỉ tay vào mấy món ăn trong menu xem Tô Thiển thích ăn món nào: "Ức vịt sốt cam, và thịt cừu nướng được không?"

"Món này đi." Tô Thiển nhìn hình ảnh món gà tây nướng vàng óng, bụng cồn cào dâng lên cảm giác thèm ăn.

Tô Thiển cắn môi cười giải thích: "Con muốn ăn."

Giọng Phó Cận Nam yêu thương ghé sát bụng Tô Thiển thì thầm: "Vậy con phải giúp bố, ép mẹ ăn nhiều vào nhé!"

"Cạch."

Hà Hiểu Tâm mở cửa bước vào phòng, nhìn thấy bọn họ đang thân mật biết mình tới không đúng lúc gượng mặt quay đi.

"Hiểu Tâm lại đây ngồi đi." Tô Thiển nghe tiếng động, gấp gáp đẩy Phó Cận Nam ra đỏ mặt gọi Hà Hiểu Tâm.

"Chào cô rất vui được gặp mặt, cảm ơn cô thời gian qua đã chăm sóc cô ấy." Phó Cận Nam đứng lên đưa tay ra mong muốn được cùng Hà Hiểu Tâm bắt tay.

"Chào anh." Hà Hiểu Tâm vẫn còn ngại việc vừa rồi, mặt không dám nhìn thẳng người đàn ông duy nhất trong phòng này, nghe giọng nói ấm áp có chút phát ra từ phía đối diện, lúc này cô mới đưa mắt nhìn tới. Trong phút chốc dường như không tin tưởng vào bản thân mình, hai mắt mở to miệng không nói lên lời.

Phó Cận Nam? Đại não Hà Hiểu Tâm choáng váng không tiếp nhận nổi thông tin, hoang mang cầu cứu phía Tô Thiển.

"Là anh ấy." Tô Thiển hiểu Hà Hiểu Tâm đang nghĩ gì, do cô không tốt luôn giấu giếm cô ấy. Ai có thể ngờ được bạn trai cô lại là tổng tài cao cao tại thượng Phó Cận Nam.

Phó Cận Nam thân thiện cầm lấy chai rượu vang rót vào ly Hà Hiểu Tâm nói: "Cô cứ tự nhiên đi, bên ngoài công ty tôi chỉ là bạn trai của Tô Thiển mà thôi."

Đôi khi có những chuyện Tô Thiển không tâm sự cùng anh, nhưng lại nói với cô ấy, sau này còn nhiều thứ anh cần Hà Hiểu Tâm giúp đỡ, giờ lấy lòng cô ấy là tốt nhất.

"Cảm ơn." Hà Hiểu Tâm ngồi xuống bàn, cơ thể vẫn còn cứng ngắc, thiếu đi phần hoạt bát như mọi hôm. Cô nhíu mày bắn tia lửa về Tô Thiển, lần này cô ấy không nói rõ ràng hết mọi chuyện cô sẽ không để yên đâu.

Từ làm sao hai người quen nhau? Bên nhau bao lâu rồi? Tất cả cô đều muốn biết, chuyện này còn hay hơn cả những cuốn ngôn tình trước đây cô đọc ấy chứ.

Dáng vẻ khi yêu của Phó Cận Nam đây sao? Cô thấy được tình cảm mà anh ta dành cho Tô Thiển qua ánh mắt cử chỉ, như hiện tại sự chú ý đó đổ dồn vào bạn thân cô.

Nhân lúc Phó Cận Nam ra ngoài nhận điện thoại, Hà Hiểu Tâm tranh thủ thời gian truy hỏi.

"Tô Thiển khai mau mày biết chơi ngải à?"

Tô Thiển ánh mắt ngập tràn hạnh phúc nói: "Tao cũng nghĩ vậy."

Hà Hiểu Tâm giơ nắm đấm hung giữ: "Đáng ghét, nếu không phải mày đang mang thai, tao đập chết mày rồi."

"Xin lỗi." Ngoài từ đó ra Tô Thiển không biết nói gì khác, cô không bao biện cho bản thân, nhưng thật lòng cô có nỗi khổ riêng, trước đây cô không có tình cảm với Phó Cận Nam là thật, thậm chí có những lúc rất ghét anh, tình cảm hiện tại đã đi đến mức vượt xa tầm kiểm soát của cô rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »