Phó Cận Nam đứng cạnh quầy tính tiền chờ hồi lâu mới thấy Tô Thiển, gương mặt cô có chút khác lạ mang theo nhiều muộn phiền, có lẽ do vừa rồi chạm mặt hai người kia nên tâm trạng không tốt. Anh lo sợ vì chuyện này mà cô lùi bước không muốn ở cùng anh nữa.
Tô Thiển đi tới nhìn Phó Cận Nam khẽ mỉm cười cố ý đứng cách anh một khoảng an toàn, vợ chồng Lâm Tĩnh Như chưa đi xa đối với người như Từ Vũ Hằng cô ta còn nói cô không xứng, thì với người như anh sao cô với tới đây?
Đáy mắt Phó Cận Nam trở nên mất mát, mới vừa rồi còn vui vẻ chưa được bao lâu lại thành thế này đây, hai người cứ thế giống như chưa từng quen biết một trước một sau đi xuống hầm để xe, Tô Thiển không cự tuyệt những cử chỉ quan tâm của anh, nhưng lại thiếu đi sự tương tác.
"Em mệt sao? Anh đưa em về nhé?" Phó Cận Nam đưa tay đặt vào trán Tô Thiển kiểm tra nhiệt độ nhẹ hỏi.
Tô Thiển cúi mặt yếu ớt: "Em không sao đâu."
Cô đã hứa cùng anh ấy ăn cơm rồi, cô không phải người thất hứa, không muốn làm Phó Cận Nam mất hứng, ít nhất cũng nên ăn xong bữa cơm rồi về.
"Nếu mệt thì nói với anh." Nhìn bên ngoài thì có vẻ như Phó Cận Nam đang chuyên tâm lái xe, nhưng tâm trí lại tập trung trên người Tô Thiển.
Anh hiểu cô ấy và anh ta có thời gian ở bên nhau rất dài, đâu thể nói quên là quên ngay được, còn anh tuy đến trước nhưng số lần gặp gỡ chẳng đáng là bao, nếu tình cảm đến quá nhanh cũng dễ nhạt phai. Phó Cận Nam trân trọng Tô Thiển, cũng tôn trọng những cảm xúc thuộc về cô ấy.
"Em ngồi đó đi, để anh." Phó Cận Nam đặt túi thực phẩm lên trên bàn bếp, thấy Tô Thiển đang có ý định bỏ rau ra nhặt, anh cầm tay cô ngăn cản.
Tô Thiển lắc đầu nói: "Em phụ anh."
Cô cảm thấy thay vì ngồi không nhàm chán nhìn anh bận rộn trong bếp, làm một vài việc sẽ cảm thấy thời quan trôi qua nhanh hơn.
Nghe Tô Thiển nói vậy Phó Cận Nam không nói gì thêm nữa, mở ngăn kéo tủ ra lấy thêm một chiếc tạp dề mặc vào người cô.
Hai người tuy không phân chia công việc nhưng cũng coi như rất ăn ý, Phó Cận Nam phụ trách nấu nướng, Tô Thiển ở bên làm mấy việc lặt vặt phụ anh.
"Thế nào?" Phó Cận Nam cầm muỗng canh múc một ít nước sốt đưa tới gần Tô Thiển, muốn cô nếm thử.
"Rất ngon." Tô Thiển cũng rất phối hợp mở miệng ra ngậm lấy chiếc muỗng, đầu lưỡi truyền tới hương vị chua ngọt của thịt cùng các gia vị hòa quyện lại với nhau mang lại cảm giác rất muốn ăn thêm.
"Lâu rồi anh chưa vào bếp, sợ rằng không được như xưa."
Nhìn Phó Cận Nam rất tự nhiên đưa chiếc muỗng cô vừa ăn lên miệng mình, hai má Tô Thiển bất chợt ửng đỏ, tìm cách lảng tránh.
Đồ ăn không mấy cầu kỳ, đều là những món đơn giản trong mâm cơm hàng ngày, thời gian chế biến không quá lâu, sau khoảng một giờ mâm cơm với bốn món chính và một bát canh được bày biện trên bàn ăn.
Tô Thiển nhận lấy bát cơm Phó Cận Nam đưa cho, chờ anh ngồi xuống ghế bắt đầu động đũa.
Phó Cận Nam ăn không nhiều, phần lớn thời gian đều chu đáo gắp thức ăn cho Tô Thiển, phân nửa đĩa thịt kho đều chui vào trong bụng cô, may là thịt ít mỡ nếu không sợ rằng sau này khi nghĩ tới sẽ rùng mình mất.
Phó Cận Nam vẫn chưa dừng lại ý định nuôi béo Tô Thiển, hướng đĩa sườn xào gắp bỏ vào bát của cô.
Cúc quần cô gần như sắp bung ra, bụng không thể chứa thêm được nữa, Tô Thiển kiên quyết từ chối: "Em no rồi."
Phó Cận Nam tươi cười đặt đũa xuống, đứng dậy thu dọn bát đĩa.
Ăn cơm xong Tô Thiển ngồi trên ghế sofa, đưa mắt nhìn Phó Cận Nam đang ở ngoài ban công nghe điện thoại, giờ đã sang đầu giờ chiều rầu rĩ không biết mở lời thế nào để rời đi.
Trong lúc lơ đãng cô nhìn thấy bức ảnh của người phụ nữ trẻ đặt trên kệ tủ, cô tò mò đứng dậy đi tới cầm lên xem. Cô ấy rất mang một vẻ đẹp rất cuốn hút, đoán chứng chưa đến 30 tuổi, người phụ nữ này là ai? Mà được Phó Cận Nam giữ ảnh trong nhà?
"Xinh đẹp lắm đúng không?"
Phó Cận Nam từ lúc nào đã nghe điện thoại xong, giọng nói vang lên sau lưng, Tô Thiển biết mình tự ý động vào đồ người khác là không tốt, vội vàng đặt bức ảnh lại chỗ cũ, mấp máy trả lời:
"Rất xinh đẹp."
Người phụ nữ này hoạt động trong giới giải trí sao? Gương mặt này có chút quen mắt cô không nhớ mình đã gặp ở đâu rồi?
Như sợ Tô Thiển hiểu lầm, Phó Cận Nam bước tới từ sau lưng vòng tay ôm eo cô giải thích: "Bà ấy là mẹ anh."
Tô Thiển kinh ngạc hơi quay đầu nhìn Phó Cận Nam, Phó phu nhân ít nhất cũng phải hơn 50 tuổi rồi chứ? Nói chị gái anh cô còn tin, làm gì có ai để ảnh mẹ hồi trẻ bao giờ.
Phó Cận Nam tang thương nói: "Năm ấy bà 33 tuổi, hiện tại và cả sau này nữa vẫn vậy."
Anh ngập ngừng nói tiếp: "Đây là bức ảnh cuối cùng bà chụp."
Thì ra bà ấy đã mấy, Tô Thiển nghe ra nỗi niềm thương nhớ qua giọng nói của Phó Cận Nam, Phó phu nhân mất khi còn rất trẻ, vậy khi đó anh bao nhiêu tuổi? Một đứa nhỏ thiếu đi hơi ấm bàn tay mẹ đáng thương đến mức nào?
Cô cứ nghĩ Phó Cận Nam có những thứ mà người ta mơ cũng không được, không ngờ lại trải qua mất mát lớn như vậy.
Tô Thiển đưa tay lên nắm lấy bàn tay đang đặt trên bụng mình, dùng cách này để an ủi anh.
Phó Cận Nam cúi đầu cách một lớp tóc hôn vào cổ Tô Thiển, nhưng cái hôn này vẫn chưa thể nào lấp đầy được khoảng trống trong lòng anh.
Tô Thiển xoay người lại đối diện với Phó Cận Nam, khẽ cắn môi ngước mắt lên nhìn anh. Cô chỉ muốn dùng cách nào đó khiến cho đôi mắt u buồn của anh trở nên vui vẻ, chân hơi kiễng lên dâng môi mình chạm vào môi anh.
Cả người Phó Cận Nam sững sờ vì nụ hôn đến quá bất ngờ này.
"Chưa đủ." Khi môi Tô Thiển rời đi, Phó Cận Nam khẽ cười liếʍ môi mình lên tiếng. Anh kích động luồn tay qua gáy cô cúi xuống hôn sâu. Thấy Tô Thiển phối hợp hé miệng, đầu lưỡi không ngần ngại mà thâm nhập vào bên trong quấn lấy đầu lưỡi cô.
Cơ thể Phó Cận Nam nóng rực, hai tay không chủ động được ôm lấy bờ mông tròn trịa, chân hơi nhún xuống bế Tô Thiển lên gấp gáp đạp cửa phòng ngủ.
Hai chân Tô Thiển quấn lấy hông Phó Cận Nam, những ưu phiền suy tư bị thay thế bởi khát khao ẩn sâu trong lòng, chìm đắm vào thế giới riêng của hai người.
Phó Cận Nam mang theo Tô Thiển nằm xuống giường, thân thể dán chặt vào nhau triền miên hôn.
Ngoài trời không khí lạnh lẽo xuyên qua từng kẽ lá, nhưng bên trong gian phòng lúc này lại nóng bỏng hơn bao giờ hết, Phó Cận Nam nâng Tô Thiển ngồi trên đùi mình, thuận tiện cởi chiếc áo phông trên người cô ra, chiếc áo ngực màu đỏ làm nổi bật lên vòng một đẫy đà, khiến cổ họng anh khô khốc khao khát chạm vào.
Tô Thiển bị rơi vào mê tình, hai tay bám chặt vào vai Phó Cận Nam, những âm thanh mềm mại không ngừng phát ra.
Bàn tay Phó Cận Nam rời khỏi bầu ngực căng tròn, một đường đi xuống bên dưới khám phá, chiếc quần vướng víu cùng với qυầи ɭóŧ lần lượt bị kéo xuống.
"Tô Thiển cho anh nhé." Chất giọng khàn đặc quyến rũ ghé sát bên tai Tô Thiển thì thầm.
Tô Thiển mơ màng mở mắt ra nhìn Phó Cận Nam, hai tay nắm chặt vòng eo rắn chắc của anh chủ động nghênh đón.
Phó Cận Nam vui sướиɠ lần nữa hôn môi Tô Thiển, động thân tiến vào bên trong thân thể cô, giống như từng cơn sóng dâng lên trong từng mạch máu kí©h thí©ɧ dây thần kinh, hai tay ôm chặt mông cô mạnh mẽ luật động lên xuống lúc nhanh lúc chậm.
Trên lưng cơ ngực, và cả trán Phó Cận Nam mồ hôi như thiêu đốt nhỏ xuống cơ thể Tô Thiển, âm điệu thanh thúy phát ra. Đôi chân thon dài quấn lấy vòng eo săn chắc, tâm hồn lúc này giống như lơ lửng trên không trung, vừa phấn khích vừa sợ hãi.
Phó Cận Nam ngậm đôi môi sưng đỏ, đồng thời phóng thích du͙© vọиɠ.
Anh gục mặt bên cổ Tô Thiển thở phì phò da diết gọi tên cô: "Thiển Thiển."
Một hồi lâu anh lật người lại đặt cô nằm kế bên bên mình, đưa tay vén mái tóc bết dính mồ hôi của cô ra sau mang tai, ôn nhu hôn vào trán cô: "Anh có thứ này trả lại cho em."
Tô Thiển ngơ ngác, cô có thứ gì để quên ở chỗ anh? Hơi nâng người lên nhìn theo động tác anh lấy đồ.
Phó Cận Nam với tay mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy món đồ mình đã cất giữ từ lâu đưa lại cho Tô Thiển.
"Điện thoại của em mà, sao anh có?" Tô Thiển cầm chiếc điện thoại tưởng chừng như đã mất trên tay kinh ngạc, bất giác mở to mắt thốt lên:
"Chẳng lẽ hôm đó người đưa em tới bệnh viện là anh?"
Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau? Cô chỉ nhớ hôm đó mình đau bụng kịch liệt, tâm trí chỉ nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, khi tỉnh lại biết con đã mất đau lòng xót xa, không còn nhớ đến đi hỏi người đã cứu giúp mình là ai, thật không ngờ lại là anh ấy.
"Anh cũng chỉ tình cờ thôi, xuống xe mới biết người đó là em." Phó Cận Nam vòng tay ôm Tô Thiển đặt cô nằm trên ngực mình, anh cảm thấy mọi chuyện giữa mình và cô ấy rất kỳ diệu, hệt như đã được định sẵn.
Nhìn cô ấy đau đớn nằm dưới mưa, anh rất muốn tìm đến người đàn ông kia cho hắn ta một trận, tại sao có được cô rồi lại không biết nâng niu để cô phải chịu khổ? Anh tự trách hôm đó mình đã tới quá trễ không cứu nổi đứa bé trong bụng cô.