Alpha đuổi đến cũng đã nửa đêm.
Anh lập tức nhờ người tra xét tin tức, biết được địa điểm cậu đổi tiền là ở đây, đồng thời cũng biết được cậu đã đến bệnh viện.
Trong đầu anh rất lộn xộn.
Trong suốt quãng thời gian 4 năm, mỗi khi về nhà anh luôn nhìn thấy tiểu kiều thê, đã quen với dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, chỉ cần anh quay đầu lại luôn thấy một tiểu kiều thê thuận theo anh, luôn cười với anh.
Anh luôn luôn nghĩ rằng, tiểu kiều thê sẽ không bao giờ bỏ anh mà đi.
Omega bị đánh dấu sống một mình vốn rất khổ sở, huống chi tâm lý cùng sinh lý mẫn cảm của một Omega mang thai.
Không thể rời bỏ người chồng của mình.
Sống không nổi.
Trên đường đến bệnh viện, anh đột nhiên nhớ đến mình đã ép buộc tra hỏi bạn cậu như thế nào.
Bác sĩ chỉ tay vào anh, cười lạnh :"Anh tìm cậu ấy làm gì? Cũng còn lương tâm hả? Còn định gạt tôi là anh quan tâm đến cậu ta bao nhiêu, anh dám tự hỏi lương tâm của mình là anh không biết cậu ấy thích anh sao? Không phải anh chỉ xem cậu ấy như thú cưng thôi sao, vui thì nói được 2 câu, không vui thì vứt bỏ. Tôi vốn đã ngứa mắt anh lâu lắm rồi, chẳng qua là không đánh lại anh thôi. Có đánh chết tôi cũng đừng hòng cạy miệng nói nửa lời về cậu ấy với anh! Anh đẹp trai cao quý ơi, buông tha bạn tôi đi!"
Lần đầu tiên Alpha bị một Beta lớn mật chỉ vào mặt mắng chửi, một câu phản bác cũng không nói được.
Bởi vì anh chợt phát hiện, hắn nói không sai.
Tiểu kiều thê thích anh, anh biết chứ.
Tiểu kiều thê luôn nghĩ cậu che giấu rất giỏi, nhưng ánh mắt của kẻ đang yêu không giấu được ai. Chỉ cần nhìn thấy anh, đôi mắt trong trẻo ấy sẽ ánh lên sự vui mừng.
Sự tự tin mà anh vốn luôn có, chính là vì đôi mắt ấy.
Nhưng người đem đến cảm giác an toàn cho Omega chính là Alpha, vậy anh đã làm gì được cho cậu?
Từ khi biết được hôn ước, anh luôn đẩy tiểu kiều thê ra khỏi mình, luôn chế nhạo hạ thấp cậu, muốn Omega này tỉnh ngộ sớm, thành thật một chút.
Anh thậm chí cũng xem thường tiểu kiều thê.
Một Omega nhu nhược, rời khỏi Alpha sẽ sống không nổi.
Hiện tại tiểu kiều thê lại giống như ước nguyện của anh, dứt áo ra đi.
Cậu một mình bôn ba bên ngoài, nguy hiểm như vậy lại còn có con, lỡ như xảy ra chuyện gì...
Nghĩ đến khả năng này, Alpha như ngừng thở.
Anh không ngờ có lúc mình sẽ sợ hãi lo lắng, có lẽ là bản năng của Alpha đối với Omega, hoặc là vì cái gì khác, từ ngày cậu bỏ đi, đầu óc anh luôn căng như dây đàn chưa bao giờ thoải mái.
Tết sắp đến, lẽ ra là ngày đoàn viên, nhưng anh đã mất đi người thân duy nhất, cũng đánh mất vợ cùng con mình.
Alpha chạy ào đến bệnh viện, lúc này không nhiều người, bác sĩ khám cho tiểu kiều thê vẫn chưa tan làm bỗng thấy Alpha xông đến làm y hoảng sợ.
Alpha không vòng vo, trực tiếp hỏi y có gặp tiểu kiều thê chưa.
Anh vốn định lấy ảnh tiểu kiều thê ra, sau lại phát giác mình không có.
Quá buồn cười, ảnh chụp vợ mình cũng không có.
Ảnh chụp trong nhà chỉ có mấy tấm đều bị tiểu kiều thê mang đi, di động anh cũng không có, vì vội nên trong người không có thứ gì.
Tựa như nói với anh, sự xem nhẹ của chính anh đối với tiểu kiều thê.
Người vợ 4 năm của anh như chưa bao giờ có.
Omega đến khám bệnh rất ít, bác sĩ ấn tượng tiểu kiều thê rất sâu, nghe anh miêu tả xong, chần chừ :"Anh là?"
Alpha không chút do dự :"Tôi là Alpha của em ấy."
"Không đúng."
"Tại sao không đúng?" Alpha khẩn trương, nghiêng người về phía trước.
Bác sĩ nhìn anh thăm dò, chậm rãi nói :"Vị Omega kia nói...Cậu ấy không có Alpha."