Từ lúc bước vào, từng bước, từng tầng, hung hãn tiến lên tiêu diệt tất cả.
Trong toàn bộ quá trình, không ai có thể chống đỡ nổi một hiệp!
"Ngươi muốn báo thù ta, nhưng lại không biết ta là ai sao?"
Lục Trần từ từ tiến đến, ánh mắt lạnh lùng vô cùng.
"Chết tiệt! Đừng có lại gần đây, không thì ông đây sẽ bắn chết ngươi!"
Triệu Hổ bất ngờ rút từ ngăn kéo ra một khẩu súng.
Tuy nhiên, còn chưa kịp giơ súng lên, Lục Trần đã lướt tới, nắm chặt lấy họng súng.
Sau đó, dùng sức bóp mạnh.
"Két!"
Âm thanh ma sát kim loại vang lên.
Triệu Hổ kinh hoàng phát hiện, khẩu súng của mình đã bị đối phương bóp nát thành xoắn lại như dây thừng!
Đó là thép đấy!
Loại người nào có thể bóp súng như nặn đất sét thế này?
"Lục… Lục huynh đệ, mọi chuyện trước đây đều là hiểu lầm, chỉ cần ngươi rời đi ngay bây giờ, ta có thể đảm bảo sau này sẽ không tìm ngươi gây phiền phức nữa!"
Triệu Hổ sợ hãi toát mồ hôi lạnh, quyết định chọn cách nhượng bộ.
Loại sức mạnh vượt quá sức tưởng tượng này hoàn toàn nằm ngoài tầm của người thường.
Không lạ gì khi ngay cả một nhân vật lớn như Vương Bách Thọ cũng phải tỏ ra kính trọng trước Lục Trần.
"Ngươi không tìm ta gây phiền phức, nhưng ta muốn tìm ngươi."
Lục Trần vừa nói, vừa bất ngờ nắm lấy vai Triệu Hổ, dùng sức kéo mạnh xuống.
Chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", cánh tay của hắn liền bị bẻ gãy ngay lập tức.
"Á~!"
Triệu Hổ lập tức kêu lên đau đớn.
"Người phụ nữ của ta, cũng là ngươi có thể đυ.ng vào sao?"
Lục Trần mặt không biểu cảm, lại tiếp tục ra tay, bẻ gãy thêm một cánh tay nữa của hắn.
Triệu Hổ đau đớn toát mồ hôi lạnh, mặt mày méo mó vì đau.
Những người còn lại trong phòng đều sợ hãi run rẩy, không ai dám lại gần.
"Chết tiệt! Ngươi có biết chỗ dựa của ông đây là ai không?"
"Đó là Mã Thiên Hào, ông trùm của Tam Đại Hổ Đầu ở Giang Lăng!"
"Nếu hôm nay ngươi dám gϊếŧ ta, Mã gia chắc chắn sẽ đem ngươi băm thành tám mảnh!"
Đối diện với cái chết, Triệu Hổ lại dùng hết sức mình để đe dọa.
Hắn muốn dùng chỗ dựa của mình để khiến người trước mặt phải chùn bước.
"Đó... là lời trăng trối của ngươi?"
Lục Trần nhướng mày, tung một cú đấm khiến hắn ngã gục xuống đất: "Nếu không còn gì để nói nữa, thì ngươi có thể đi chết rồi."
"Đừng, đừng gϊếŧ ta! Xin ngươi đừng gϊếŧ ta... Ta có quyền có thế lại còn nhiều tiền, bất cứ thứ gì ngươi muốn ta đều có thể cho, chỉ cần ngươi đừng gϊếŧ ta!"
Triệu Hổ vừa nôn ra máu vừa quỳ xuống đất, điên cuồng dập đầu.
Hắn, thực sự sợ hãi!
"Có quyền có thế? Ngươi vừa nhắc ta nhớ ra điều đó."
Ánh mắt Lục Trần quét một vòng, dừng lại ở một gã đàn ông ăn mặc bảnh bao trong góc phòng: "Ngươi đi theo bên cạnh Triệu Hổ, chắc là người thân tín của hắn phải không?"
Gã đàn ông run rẩy gật đầu, không nói gì.
"Tốt, gϊếŧ hắn đi, toàn bộ tài sản của Triệu Hổ sẽ là của ngươi."
Lục Trần vừa nói vừa đá một con dao về phía gã.
Gã đàn ông nhìn con dao, do dự một lúc rồi ánh mắt đột nhiên trở nên hung hãn.
"Không… đừng…"
Triệu Hổ vừa định nói gì thì gã đàn ông đã nhặt dao lên, đâm thẳng vào ngực hắn.
Máu phun ra như suối.
"Ư…"
Triệu Hổ trợn mắt, đầy sự không cam lòng ngã xuống đất.
Đến chết, hắn cũng không hiểu mình đã đắc tội với ai.
"Đại... đại sư, người đã chết rồi." Gã đàn ông lắp bắp nói trong lo lắng.
"Triệu Hổ có thế lực không nhỏ ở Đông Thành, hắn chết rồi, ngươi có giữ được thế lực không?" Lục Trần hỏi với giọng lạnh nhạt.
Đã chọn con đường của mình, thì đến lúc nên bồi dưỡng một con cờ rồi.
"Đại sư yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ được thế lực!" Gã đàn ông cam đoan chắc nịch.
"Ồ? Tự tin vậy sao?"
Lục Trần nhướng mày đầy ngạc nhiên: "Vậy để ta hỏi, ngươi giữ chức vụ gì ở Tập đoàn Đại Phát?"
Gã đàn ông không trả lời trực tiếp, chỉ tay vào Triệu Hổ đang nằm trong vũng máu, nói:
"Hắn là cha tôi."