Chương 4: Muốn lấy lại đồ

"Vết thương không nặng, nhưng vì lý do an toàn, tôi đề nghị buổi chiều cậu nên đi chụp CT đi, mấy ngày này tốt nhất nên nằm nghỉ ngơi, ăn uống cho thanh đạm cắt giảm dầu mỡ, mỗi ngày cứ đến chiều là phải thay băng nghe chưa."

Ở bệnh viện, bác sĩ trực ca xử lý vết thương cho Quý Minh Triết xong, vừa thu dọn vải thưa và cồn vừa cẩn thận dặn dò anh.

Quý Minh Triết gật đầu, nói cảm ơn với đối phương rồi cầm cái túi nhỏ đựng thuốc mới vừa lấy rời khỏi bệnh viện.

Sau khi ra ngoài, Quý Minh Triết liếc nhìn thời gian, sau đó bé lái đi hướng quán rượu Hào Đình.

Bây giờ là sáu giờ sáng, trong quán rượu đã có khách đang lục tục trả phòng, Quý Minh Triết đứng ở đài phun nước bên ngoài Hào Đình, đợi tầm hai tiếng đồng hồ mới nhìn thấy cậu Ngưu Lang lăn lộn với Khâu Dã đang ngáp, mơ mơ màng màng đi ra.

Quý Minh Triết đẩy kính xuống, bước đến chặn trước mặt cậu nhóc.

Thẩm Nguyên thật sự rất khổ, cậu làm việc buổi tối, vậy nên ban ngày sẽ ngủ đến tận trưa, vậy mà từ sáng sớm ông chủ đã gọi điện thoại liên hoàn giống như chiêu hồn đoạt mệnh để giục cậu rồi.

Thẩm Nguyên khó chịu trong lòng hùng hổ đi về phía trước, không ngờ lại đυ.ng mặt Quý Minh Triết, nhất thời sợ quên luôn cả ngủ gật.

Cậu nhìn xung quanh một lượt, xác định chỗ của bảo vệ quán rượu cách đó không xa, Thẩm Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm, do dự hỏi: "Anh... Tìm tôi sao?"

"Tôi muốn lấy lại món đồ ngày hôm qua Khâu Dã đưa cho cậu."

Ban đầu Thẩm Nguyên hơi sũng sờ, sau đó lập tức lui một bước về phía sau đề phòng, nói, "Đồng hồ đó là do Khâu thiếu đưa cho tôi, bây giờ nó là của tôi rồi."

Quý Minh Triết nhíu mày một cái, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm.

Thẩm Nguyên bất ngờ rụt cổ lại, người trước mặt cậu rõ ràng trông cũng chẳng cường tráng, thậm chí có thể nói vóc người hơi yếu ớt, nhưng không biết tại sao, ánh mắt của Quý Minh Triết luôn khiến cho cậu có cảm giác lành lạnh sống lưng.

Tối hôm qua như vậy, hôm nay cũng vậy.

Nhất là bây giờ khi anh đang đeo mắt kinh, ánh mắt khúc xa sau lớp kính nhìn thẳng tới, cảm giác đó lại càng nặng nề rét lạnh hơn, giống như đang bị một con rắn hổ mang nhìn chăm chú vậy.

Thẩm Nguyên có hơi sợ, nhưng đồng hồ Khâu Dã đưa cho cậu trị giá một triệu tám lận, có là hàng second hand cũng có thể bán được giá không tệ, một Ngưu Lang như cậu phải làm đến bao lâu mới có thể kiếm được ngần ấy tiền đây?

Nghĩ tới những thứ này, Thẩm Nguyên không thể để mình bị lay động, đồ vào túi cậu thì chính là của cậu, lý nào bắt cậu phải trả lại!

"Tôi mua nó lại, trả tiền cho cậu, cậu trả đồ cho tôi." Im lặng mấy giây, Quý Minh Triết lạnh lùng nói.

Thẩm Nguyên nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, cong môi đáp, "Vậy thì được."

"Đọc số thẻ của cậu cho tôi." Quý Minh Triết nói.

Mười phút sau, điện thoại của Thẩm Nguyên vang lên tiếng thông báo đứt quãng, cậu móc ra nhìn mấy con số không thừa ra phía sau, không nhịn được vui sướиɠ cười hai tiếng, sau đó nói với Quý Minh Triết, "Cảm ơn ông chủ!"

"Có thể trả đồ cho tôi chưa?" Quý Minh Triết hỏi.

Thẩm Nguyên dứt khoác lấy đồng hồ ra đưa cho anh.

Quý Minh Triết cầm lấy đồng hồ, quay vào trong xe, nhưng dường như anh ngại bẩn nên vứt món hàng giá triệu tệ mới chuộc về sang một bên.

Về đến nhà, Quý Minh Triết mới biết là có khách đến.

Một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc thời thượng đang ngồi trên ghế salon phòng khách, bà chăm sóc mình rất tốt, nhìn qua cứ nghĩ tầm ba mươi tuổi, có điều tuổi thật fhi đã vượt qua bốn mươi rồi.

Đối phương đang thưởng thức cà phê bằng tư thế tao nhã, nhìn cử chỉ giống như một người ưu nhã dễ gần, nhưng đến khi thấy Quý Minh Triết, khuôn mặt được tô vẽ cẩn thận đó mới để lộ ra vẻ chua ngoa cay nghiệt.

"Mới sáng sớm, cậu đã đi đâu vậy?"

Quý Minh Triết nhìn bà, khẽ gật đầu một cái, "Cô nhỏ."

Hàng mi mảnh của người phụ nữ cau lại, tất nhiên là vì bất mãn với thái độ không lạnh không nhạt của Quý Minh Triết, không che giấu được sự độc ác trên mặt.

Ly cà phê bị đặt mạnh lên bàn phát ra tiếng vang nặng nề, người phụ nữ mắng, "Khâu Dã quản lý một công ty lớn như vậy, là nửa kia của nó, không nói cậu chẳng giúp được nó, thì chí ít cũng phải làm được một bữa sáng chứ? Nhìn lại cậu xem, nó kết hôn với cậu thì có ích lợi gì không biết?"

Quý Minh Triết không đáp lại, chỉ ngồi xuống một chiếc ghế khác, sau đó cầm lấy tạp chí trên bàn bắt đầu lật xem.

Nếu như người phụ nữ đối diện không phải người lớn trong nhà, cũng không phải cô nhỏ của Khâu Dã, thì anh sẽ chẳng bao giờ ngồi lại đây đâu.

Người phụ nữ thấy anh như vậy, nhất thời cảm thấy không vừa ý, giọng nói lại cất cao lên một ít, "Cậu tỏ thái độ gì đấy?"

Quý Minh Triết không để ý đến bà, lật một trang báo khác.

Mặc dù năm đó Khâu Dã đồng ý yêu cầu kết hôn với anh vì cha mẹ quá cương quyết, nhưng đến ngày kết hôn, thái độ của hắn vô cùng kém, người thân đến dự lễ phần lớn đều nhìn thấy, vậy nên đoán rằng Khâu Dã vốn không thích anh.

Hơn nữa mấy năm nay Khâu Dã mỗi ngày đều lăn lộn bừa bãi ở bên ngoài, căn bản không ngủ ở nhà, vậy nên thái độ của mấy người nhà họ Khâu đối với anh cũng không được đến đâu.

Đặc biệt là vị cô nhỏ trước mặt anh đây.

Bà ấy còn chưa biết anh và Khâu Dã đã ly hôn, nếu như biết, có lẽ thái độ sẽ chỉ càng tệ hơn bây giờ thôi.

Thấy Quý Minh Triết coi mình như không khí, người phụ nữ xinh đẹp kia giận mà không có chỗ phát tiết. "Người lớn nói chuyện với cậu mà cậu không thèm nghe đúng không? Làm sao A Dã có thể chịu đựng người như cậu được chứ? Ly hôn đi, tôi muốn A Dã và cậu ly hôn, loại người không được dạy dỗ như cậu không xứng vào nhà chúng tôi! Cậu..."

Nghe thấy lời này, rốt cuộc Quý Minh Triết cũng ngẩng đầu lên.

Người phụ nữ bắt gặp ánh mắt của anh, lòng không kiềm chế được run lên, hơi thở trong nháy mắt cũng khựng lại.

Quý Minh Triết không để ý đến bà ta nữa, anh buông tạp chí xuống đi thẳng lên lầu, đối với những người như cô nhỏ của Khâu Dã, anh không thèm gây lộn với người ta.

Khâu Dã vẫn không về, Quý Minh Triết thay quần áo dơ, sau đó vọt vào phòng tắm vừa tránh vết thương vừa rửa mình.

Sau đó, anh nhoài người lên giường, nhắm hai mắt lại.

Hành động của Khâu Dã đêm qua có lẽ đã khiến cho não anh bị chấn động nhẹ, Quý Minh Triết cảm giác đầu mình nhưng nhức, còn có hơi choáng váng muốn nôn.

Quý Minh Triết chìm trong những cảm giác đó, ngủ chập chờn một mạch từ sáng đến tận tối mịt, trong lúc đó, quản gia gõ cửa mấy lần hỏi anh có ăn cơm không, nhưng Quý Minh Triết đều không đi xuống lầu.

Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng ngủ mở ra kêu vang, Quý Minh Triết cau mày mở mắt ra, còn chưa kịp mở, một bàn tay có khớp xương rõ ràng đã sờ soạng từ sống lưng anh đi lên.

Quý Minh Triết khó chịu hừ một tiếng, mặc dù chấn thương nghiêm trọng nhất nằm ở sau đầu, nhưng thật ra phần lưng cũng bị thương, nếu như soi gương được, thì bây giờ sẽ thấy được một mảng bầm tím.

Quý Minh Triết bắt lấy tay của người nọ, anh ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc trên người đối phương.

"Làm gì vậy?" Anh hỏi.

"CᏂị©Ꮒ anh." Trong bóng tối, Khâu Dã cười một tiếng, hắn kéo qυầи ɭóŧ của anh xuống, cúi người áp sát lên, "Không phải anh vẫn luôn muốn để tôi chơi anh sao, tối nay tôi thỏa mãn anh nhé."

==

🫣 không có H đâu kkk